Tâm Tự

Chương 23





Lạc Bà Na khoan khoái ngâm mình trong bể dược, hắn thỏa mãn vuốt ve chiếc nhẫn đầu rồng trên tay, bắt đầu hồi tưởng lại cảnh nóng bỏng đêm qua. Thảo nào chủ nhân lại thích Lệ Lệ như vậy, thảo nào Tố Minh Bảo lại si mê Tố Linh, thì ra tiên nữ rất tốt đẹp, tiên nữ ở trên giường càng tốt đẹp hơn! Nhìn sơ qua thì Tú Thanh không mặn mà như nhan sắc của Lý Hàm Mi, cũng không mị hoặc như Khang tần, càng không biết chiều chuộng như Dung phi. Nàng ta cái gì cũng không nhưng thử rồi mới biết, tiên thể hoàn mỹ như món kiệt tác của trời đất, tuổi trẻ vĩnh hằng như ngọn cỏ tẩm sương, mãi mãi không héo úa… ở Tú Thanh còn có một lớp gai nhọn, ngoan cố và căm hận… làm người ta trải nghiệm cảm giác đi chinh phục.
Lạc Bà Na si mê vọng tưởng, nếu có một ngày hắn tu được cảnh giới cao nhất trong Ma đạo, nắm cả Ma giới trong tay, lúc đó hắn thừa sức bắt vài tiên nữ, chẳng hạn mấy cô tỷ muội của Tú Thanh… nghe nói đồ đệ Kim Tinh đều là trăng giữa vạn hoa. Tiên nữ trong Hoa Đông thì hơi phiền, kiểu như Tố Linh cường đại, liều mạng, thế thì khó thuần phục, thôi bỏ qua, hắn cũng không muốn rước phiền đi cướp thê tử của đệ đệ. (Tên này thực sự tưởng mình là Thái Hành.) Còn nữ nhân ở Song Nguyệt thì yếu mềm, phái này nhỏ bé dễ bắt nạt!
Lạc Bà Na tưởng tượng cảnh gom hết tiên nữ trên đời ném vào một cái lồng chim, mỗi ngày vui vẻ lôi một con ra chơi. Hắn tự sướng chốc lát rồi cũng biết quay về hiện tại. Mấy tháng trời nay chỉ ham hưởng thụ thân thể và cuộc sống mới, quên mất chuyện tu luyện, pháp lực vì trọng thương đã phục hồi gần hết nhưng không tăng thêm chút nào… Ước chi trên đời có một loại thần dược, uống vào liền bất khả chiến bại, thế thì hắn chả cần khổ sở tu hành, gò ép bản thân.

Lạc Bà Na đột nhiên nhớ tới Tam Duyên Đan. Hắn cũng từng nghe qua loài hoa thần kì này. Truyền thuyết kể rằng hoa Tam Duyên sống từ thời thượng cổ, là một loại nấm mọc trên trụ trời. Thần mẫu cảm thấy thứ nấm này kì lạ, hút độ ẩm của trụ đá, hút nguyên khí của đất trời, sinh sôi thì chậm chạp. Thần mẫu đem nấm về trồng thử ở khoảng đất nhỏ sau nhà. Nấm cấm rễ vào đất liền có lá xanh, từ từ cao lên, nở ra loài hoa xanh lục quái lạ. Hoa vừa nở hôm qua, hôm nay bỗng bị hái mất, Thần mẫu nghi ngờ có kẻ trộm. Những cây khác từ từ cũng nở hoa, sau một đêm lại bị hái mất. Ba lần như vậy, Thần mẫu không nhịn được muốn bắt quả tang kẻ trộm hoa. Nàng chờ đêm xuống hóa thành một bông hoa xanh giống hệt những hoa khác. Thần phụ vô ý hái nhầm, đem nàng về nhà. Nhà của ông ấy cách nhà nàng năm ngọn núi, chín con sông và hai biển rộng, mỗi ngày đi về thực vất vả. Thần phụ đúng là dở hơi, đi xa như vậy chỉ để ăn trộm. Ông hái được rất nhiều cây hoa xanh, bắt đầu ngồi xuống đem bút vẽ lại thành màu tím ngọt ngào. Vẽ hết hoa này tới hoa khác, đóa cuối cùng chính là Thần mẫu. Thần mẫu bị lông cọ chạm vào, nhột quá phải hóa lại hình người. Sau khi tẩn cho tên ăn cắp biến thái – Thần phụ một trận tơi bời, lúc này Thần mẫu mới ngồi chéo chân hỏi lý do. Thần phụ oan uổng vừa xoa cục u trên đầu vừa thú nhận:
“Nàng xưa nay không trồng cây cỏ, nay trồng loài hoa này lại nở thành màu xanh. Ta biết nàng thích hoa tím nên cất công mang về tô lại… ai mà ngờ… thực sự nàng không thích hoa lá mà thích nhất là đánh người…”
Thần mẫu không có tế bào lãng mạn nhưng nghe xong lý do này cũng cảm thấy hình như… tên kia… gã thích mình? Nàng đá đá vào bụng cái người bị đánh te tua nằm dưới đất, lưu manh hỏi:
“Đừng nó là ngươi thích ta nhá?”
Thần phụ đáng thương lắc đầu
“Không, ta không thích nàng nhưng mà ta yêu nàng.”
“Á? Tại sao?”
Thần phụ khổ sở bò dậy, trịnh trọng giải thích:

“Là thế này, trên đời chỉ có ta là nam nhân, nàng là nữ nhân, chúng ta không yêu nhau thì không phải đạo!”
Thần mẫu xoa cằm ngẫm nghĩ. Nói cũng phải, thiên địa thuở sơ khai chỉ có hai vị Thần, mà lại sống cách xa như vậy… hình như thiếu tình thiếu nghĩa quá! Cứ vậy Thần mẫu bị Thần phụ lừa về nhà. Họ ở với nhau rất hạnh phúc, sinh được hai con trai. Sau này người anh là Thiên đế đầu tiên và cuối cùng của Thần tộc, người em là Ma đế đầu tiên và cuối cùng của Ma tộc (sau này Mã Sát làm “ma vương”, không ai dám xưng đế nữa). Mặc dù đôi vợ chồng Thần phụ sinh ra hai đứa phá gia chi tử, đánh nhau tới nổi làm gãy cột Niên Hoa nhưng không thể phủ nhận họ là những người tiên phong dẹp loạn Yêu giới, gìn giữ cân bằng thiên địa suốt thời kì Trung cổ. Loài hoa xanh sau này có màu tím, kỉ niệm ba lần Thần phụ ăn trộm mà gọi là Tam Duyên. Hoa mọc lên từ cột trời, hút chất dinh dưỡng từ đất Thần mẫu, có màu tím từ ngòi bút Thần phụ, nó là loài hoa tối cổ đầu tiên trên trời đất bị đem đi… nhuộm màu. Sau này Thần giới rơi xuống Ma vực, giống Tam Duyên tuyệt chủng, chỉ sót lại vài cây may mắn mà Gia Lăng bà bà vừa khéo sở hữu một hoa.
Tú Thanh vì Thái Hành luyện ra Tam Duyên đan, nói cách khác, viên thuốc kia có sức mạnh phi thường, mang hơi thở cội nguồn của đất trời, là một vật có khả năng nghịch thiên khó ai đoán trước. Lạc Bà Na híp mắt ngẫm nghĩ, nếu hắn cũng có Tam Duyên đan có phải là… không cần tu luyện mà đạo hạnh cũng vô địch thiên hạ???
Hắn thèm thuồng quyền năng của Tam Duyên, cảm thấy đây là số trời. Số trời để hắn biến thành Thái Hành, số trời để hắn có Tam Duyên đan…
Tác giả lảm nhảm: Uhm, nếu bạn xem Phù Vân Hoa rồi thì có thể viết một cái gia phả thế này:
Thần phụ + Thần mẫu ——-> Thiên đế và Ma đế
Thiên Đế + Các Thần nữ ——–> Các nguyên thần (đều chết trong Ma vực)

Ma đế + Yêu nữ ——–> Ma vương
Ma đế + Phàm nhân ——–> Thái Hành
Ma đế + Tiên nữ ——–> Tố Minh Bảo
3 anh em Thái Hành là Bán thần thai, còn sống sau triều đại Thần giới. Thần phụ mẫu giống như Adam và Eva, đàn ông và phụ nữ đầu tiên trên đời. Nếu bạn thắc mắc những nhân vật Thần nữ, Yêu nữ, Phàm nhân, Tiên nữ… từ đâu có, thì đó là kết quả của sự tiến hóa mà học thuyết Đác Uyên đã nhắc tới =.=
Mình tin rằng con người là sự kết hợp giữa thứ gì thần thoại, huyền bí và phần lớn khoa học có thể kiểm chứng. Giống như ta chứng minh được sự sống bắt nguồn từ tế bào nhưng không thể hiểu nổi tế bào đã kết hợp những nguyên tử hóa học vô tri như thế nào để tạo ra cái thứ có tên “sống”. Thần phụ mẫu chả biết từ đâu có (Adam và Eva là từ Thượng Đế nhưng ngài ấy từ đâu ra?), đó là điều bí ẩn, mà tất cả hậu thế đều mang chút gì nguồn gốc từ họ.