Tâm Tự

Chương 46: Q.2 - Chương 16





Phận gia là một dòng họ trâm anh, ngụ ở kinh thành nhiều đời. Phận phủ có ngói ngọc, sân đá hoa, tường đất nung. Vào thời Hậu Yến khai quốc, Phận gia đã có truyền thống theo Nho, làm quan. Mãi đến đời Phận Phán mới có chút thành tựu, được Nhan đế xem như tri kỷ, là bậc bô lão có tiếng nói trong triều đình. Cơ ngơi ngày nay cũng do một tay Phận lão thái gia xây nên, con cháu thừa hưởng. Phận phủ là một trong những dinh thự đẹp nhất đất Yến thành, đương kim hoàng thượng từng ban cho tám chữ: “Thanh tao lối rẽ, trữ tình góc sân”. Nhiều người kết giao với nhà họ Phận chỉ với mong ước được mời đến chơi, có dịp chiêm ngưỡng tòa kiến trúc xinh xắn và mỹ quan này.
Lần đầu tiên Liễu Minh Đức đến Phận phủ là khi hắn chín tuổi. Sư thúc nói rằng bộ dáng thầy chùa mặc áo cà sa trông có vẻ đáng tin, thế là quyết tâm cạo đầu, học thói “a di đà Phật”. Minh Đức xui xẻo cũng bị cạo trọc lóc, mặc áo dài xám trông đến xấu. Hắn cực khổ vác bao tải, lửng thửng đi theo Đường Tăng. Xin chớ lầm lẫn, sư thúc vốn tên Đường Tân, sau khi nghe kể Tây du ký truyện liền thấy chữ “Tăng” hay hay chữ “Tân”, bèn làm lễ thay tên, trở thành Đường Tăng. Tiếc rằng cái tên không làm nên con người, sư thúc vẫn ăn thịt và nghiện rượu như trước. Đường Tăng từ họ tên cho tới diện mạo cái gì cũng giả, riêng tài năng là thật. Nhưng mà thiên tài và kẻ phá hoại chỉ cách nhau một phân.
Minh Đức còn nhớ năm đó hắn theo chân sư thúc lặn lội đến Yến thành, đoạn đường mất mấy tháng trời. Họ là môn đệ của phái Điềm Giản, trên giang hồ có chút tiếng tăm. Môn phái không chuyên võ nghệ, cũng không chuyên dược độc mà chuyên về bùa ngải pháp thuật. Minh Đức vốn là trẻ mồ côi, được trưởng môn nhận về nuôi, đặt cho họ Liễu, nghe nói là họ của sư tổ lập môn. Đồ đệ trong phái không quá ba trăm người, hơn một nữa là giả thần giả quỷ lừa gạt kiếm tiền, chính vì thế uy tín của phái cứ sa sút qua từng thế hệ. Chuyện này cũng khó tránh khỏi, nghề trừ tà đòi hỏi năng khiếu, mà người trời sanh có dị năng như sư thúc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngay cả trưởng môn sư phụ cũng lúc được lúc không, tín hiệu chập chờn. Về sau Điềm Giản bị chụp cái mũ “tà ma ngoại đạo”, bị tẩy chay và truy sát trên giang hồ, không còn con đường nào khác là giải tán…
Lại nói về lần du ngoạn Yến thành năm đó, sư thúc được sự phó thác của một vị bằng hữu tìm tới Phận gia. Khi ấy con gái út nhà họ Phận được bốn tuổi, bỗng một ngày lăn ra ốm, không đại phu nào trị được. Phận phu nhân xót con, chạy đôn chạy đáo khắp tơi, mời đến ngự y rồi chuyển sang tin tưởng cao tăng, đạo sĩ… Minh Đức và sư thúc tìm tới Phận gia vào một ngày mưa phùn lất phất, Phận Thẩm Thanh đã hấp hối trên giường. Chín tuổi, Liễu Minh Đức đã hiểu biết rất nhiều, hắn đi theo Đường Tăng từ nhỏ, gọi ông là sư thúc nhưng thực ra là sư phụ. Hai thầy trò được a hoàn dẫn vào thăm Phận tiểu thư, cô bé gầy tong teo, hơi thở mong manh, làn da trắng xám, cứ như bị hút hết máu thịt đi rồi. Đường Tăng đứng ở bên giường, vờ vịt lần chuỗi hạt Phật, lẩm bẩm đọc kinh không đầu không đuôi. Minh Đức biết sư thúc đang quan sát một cách nghiêm túc, bởi vì mắt ông rảo quanh căn phòng nhỏ, chăm chú từng món đồ, từng góc ngách. Khi rời đi, ông còn hỏi Minh Đức:

-Con thấy chuyện này thế nào?
Minh Đức gãi đầu, thành thật đáp:
-Phận tiểu thư dương thọ ngắn ngủi, lẽ ra nên chết từ sớm… nhưng… không hiểu sao vẫn sống tới bây giờ, có cái gì đang níu kéo nàng… nhưng cũng gián tiếp hại nàng…
Đường Tăng nhìn hắn tán thưởng, đồ nhi này ông đã dốc hết vốn liếng truyền dạy, tương lai còn giỏi hơn cả ông, cho nên lời hắn nói rất đáng suy nghĩ. Đêm hôm đó hai thầy trò về quán trọ bàn bạc, cảm thấy bất luận là ai đang giúp đỡ Phận tiểu thư cũng phải ra tay ngăn cản, để cho nàng được chết thanh thản hơn. Phận lão gia và phu nhân nghe thấy điều này đều trầm sắc mặt, dĩ nhiên họ hy vọng con bé có thể sống nhưng nếu khổ sở như vậy thì chết vẫn tốt hơn. Bao nhiêu pháp sư đạo sĩ đã thề hẹn sẽ cứu chữa nhưng không làm được, Đường Tăng ngược lại muốn giúp con bé sớm chết có thể thấy hắn không đặt điều. Sau khi cha mẹ nàng và sư thúc đi tới thỏa thuận, Minh Đức có lẻn vào thăm cô bé lần cuối. Nàng chỉ mới bốn tuổi, chẳng sống được mấy năm, đời người như vậy cũng như không có. Hắn buông tiếng thở dài, chẳng hợp với tuổi tác gì cả.
Đường Tăng làm lễ quá độ cầu siêu cho Phận tiểu thư, tiến hành ngay trong căn phòng nàng ở từ bé. Tối hôm trước ông ta lại đi quán rượu uống mấy bình, cho nên sáng ra vẫn say say chưa tỉnh. Minh Đức cầm bó nhang quơ quơ, cảm thấy sư thúc liêu xiêu bước chân không đúng, trình tự nghi thức làm sai lung tung, không biết đã thành cái lễ gì. Vừa xong là Đường Tăng lăn ra ngáy, Minh Đức thực lòng xin lỗi gia đình thân chủ, lão sư thúc của hắn vô trách nhiệm chưa từng thấy. Phận gia lại cho rằng Đường Tăng dùng nhiều phép thuật nên kiệt sức ngất xỉu, âm thầm cảm kích ông ấy.
Kết quả… lễ cầu siêu làm bậy làm bạ nhưng lại cứu sống Phận tiểu thư, chả hiểu ra làm sao! Hai thầy trò nghệch mặt nhìn cô bé tươi tỉnh ăn bánh bao. Nhà họ Phận vui mừng khôn xiết, biếu cho Đường Tăng nào là vàng bạc. Tuy Thẩm Thanh sống lại nhưng đầu óc có vấn đề, nàng không nói chuyện được, rất thích cạp bàn ghế, quen bò hơn là đi. Sư thúc trầm ngâm một lúc rồi nói với Phận phu nhân:
-Tiểu thư trải qua một hồi sinh tử nên tổn thương trí tuệ, phải dạy dỗ từ đầu, gia đình nên quan tâm nàng nhiều hơn!
Minh Đức vô cùng tò mò về Phận Thẩm Thanh sau khi tái sinh, cảm giác khí chất trên người đã khác, giống như hoàn toàn thay da đổi thịt. Không chỉ Minh Đức mà Đường Tăng cũng khó hiểu, đây là chuyện ly kỳ nhất trong suốt sự nghiệp hại đời hại người của ông ta. Hai thầy trò quyết định ở Yến thành một thời gian, mở đạo quán sống qua ngày, tiện thể quan sát Phận tiểu thư kia. Liễu Minh Đức trở thành khách quen của Phận phủ, nhà họ đối với ân nhân rất có tình nghĩa, nhất là khi Đường Tăng sĩ khí không nhận tiền bạc. Minh Đức ở lại Yến thành một năm, trong một năm này hắn tựa như thanh mai trúc mã của Thẩm Thanh, dạy nàng học nói, dạy nàng đi đứng, dạy nàng xử sự như người thường. Ngay cả sư thúc cũng khen ngợi lòng kiên trì của hắn. Phận tiểu thư ngày một khá hơn, bắt đầu hiểu lý lẽ, cơ thể khỏe mạnh không ốm đau gì nữa. Minh Đức phát hiện nàng rất sợ con mèo mướp nhà hàng xóm, mỗi lần nó xuất hiện đều khóc thét trốn xuống gầm giường. Răng của nàng khỏe đến kì lạ, dám thử thách với vỏ cây rồi cả cái xẻng nhưng nàng thích nhất là thứ mềm xốp, sáp nến chẳng hạn. Khi có thể nói thành câu, Thẩm Thanh bảo với hắn nàng gọi là “Tiểu mao mao”. Minh Đức hỏi thăm mấy a hoàn trong phủ, biết được ngày xưa Phận tiểu thư có mua một con chuột bạch tên là Tiểu mao mao, rồi không biết con chuột đó chạy đi đâu mất, lúc nàng ngã bệnh cũng không ai để ý. Liễu Minh Đức xâu chuỗi sự kiện, sắc mặt nặng nề nói với Đường Tăng.

-Cuối cùng con cũng nhận ra rồi? Phận Thẩm Thanh thật sự đã chết, bây giờ là con chuột bạch nàng nuôi.
-Nhưng… như vậy muội ấy là yêu quái sao?
-Cũng không hẳn, trên người nàng không có ma khí, rất trong lành tựa như thần tiên. Có thể nàng chỉ là một linh tinh hạ phàm hoặc do sự cố nào đó lưu lạc ở nhân gian… Từ việc Tiểu mao mao bảo vệ Thẩm Thanh cho thấy pháp lực của nàng không tầm thường, chỉ là ngu ngơ chưa biết thôi.
Thẩm Thanh không quen với tên mới, Minh Đức thích gọi nàng là Tiểu mao mao. Biết được lai lịch thần kì của cô bé, hắn càng muốn tìm hiểu, càng muốn thân thiết với nàng hơn. Nhưng rồi một ngày từ Phận phủ trở về, hắn thấy sư thúc gói ghém đồ đặt và thuê xe ngựa.
-Liễu nhi, tới lúc trở về rồi!
-Nhưng… nhưng… con không muốn về, con muốn ở với Tiểu mao muội muội!
Đường Tăng nghiêm khắc nhìn hắn
-Liễu nhi, có một số chuyện con chưa hiểu. Phận Thẩm Thanh không sinh ra vô cớ, nàng có lý do để tồn tại trên đời này. Chúng ta đều là người ngoài, không thể tùy tiện can thiệp vào vận mệnh của nàng được!

Minh Đức không cho là đúng, hắn khóc nháo không chịu quay về. Đường Tăng xưa nay không quản hắn nhiều nhưng bây giờ kiên quyết trói hắn ném lên xe. Cứ như vậy, hai thầy trò không từ mà biệt, Phận gia không biết họ đi đâu, tin rằng đây là phong thái hành sự của bậc thánh nhân.
Về sau càng lớn Minh Đức càng nghĩ thoáng, khi Đường Tăng tuổi già qua đời, ông vẫn còn trăn trở chuyện cũ năm đó. Ông nằm trên giường, nói lời cuối với đồ đệ:
-Con đừng trách ta. Phận tiểu thư mang “huyết thệ” của người khác, nàng được ấn định sẽ phải trở về bên chủ nhân của mình. Con chỉ là một phàm nhân có chút phi thường, không đủ sức giành với người ta đâu. Sư thúc mở tử vi xem lá số của Phận Thẩm Thanh, đoán rằng chỉ có long khí mới có thể bảo hộ nàng bình an hết kiếp này… Cho nên Liễu nhi, trừ khi con là thiên tử, ngoài ra vô phương chung đường!
Thiên tử! Liễu Minh Đức bị hai chữ này hù dọa. Kể từ đó hắn triệt để quên nàng đi, cuộc sống của hắn và nàng tuyệt đối không có giao điểm. Nhưng mà chuyện đời khó nói, nhiều năm sau đó, không ngờ Minh Đức gặp lại Phận Thẩm Thanh. Vận đổi sao dời, chỉ có cái tính ngây thơ nhẹ dạ là vẫn vậy. Minh Đức cảm thấy yên lòng, Thẩm Thanh sống rất tốt, người kia rất yêu nàng. Hắn tin một tình yêu sâu đậm như vậy phải là yêu từ nhiều kiếp, sẽ không ai bảo vệ nàng tốt hơn người ấy.
Minh Đức mỉm cười, hắn nghĩ mình sẽ luôn luôn làm bạn bên cạnh họ…