Tam Vạn Anh Xích Truy Thê Ký

Chương 18





Tô Hướng Vãn không thể nào biết được suy nghĩ của Nam Hướng Bắc, hôm sau trời còn chưa sáng thì cô đã kéo vali ra sân bay.



Mặc dù suốt một ngày hôm qua đều trôi qua trong buồn bực, buổi tối lại ngủ không ngon, nhưng một khi đã vào công việc thì Tô Hướng Vãn không suy nghĩ chuyện khác nữa, chỉ chuyên tâm làm tốt nhiệm vụ của mình, vì vậy dẫu cho rất bận rộn, tâm trạng của cô trái lại tốt hơn hôm qua rất nhiều.



Chỉ là đợi đến buổi tối khi đã ổn định trong khách sạn và mở laptop ra, cô mới bắt đầu do dự.



Hiện giờ cô đã hiểu mình mang một tâm tư như thế nào đối với Nam Cung Tòng Tâm, chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô lại thích một người xa lạ quen biết nhau qua game online, càng không ngờ mình lại nhớ người đó đến như vậy.



May mắn là tình cảm này tạm thời vẫn có thể khống chế bằng lý trí, nói không buồn đau không khó chịu là không thể nào, nhưng chỉ cần cho cô thời gian, có lẽ sẽ có thể thoát khỏi vòng xoáy này chăng.



Muốn không lưu luyến một người, muốn để cho một tình cảm nhạt dần theo năm tháng, bước đầu tiên là phải rời xa người đó, thậm chí là rời xa trò chơi này. Nhưng nghĩ là một chuyện, đến khi ngồi một mình trong phòng, Tô Hướng Vãn vẫn không cầm được lòng mà muốn mở trò chơi, muốn nhìn cô gái xưa nay vẫn khờ đến đáng yêu, cố chấp đến khiến người ta không nhịn được cười kia.



“Nam Cung Tòng Tâm…” Ngồi trước máy tính thở dài, Tô Hướng Vãn bất giác rơi vào một mê cung.



Thời gian cứ thế lặng trôi, cửa phòng chợt bị gõ vang kéo cô ra khỏi vòng suy nghĩ, đứng dậy mở cửa, phát hiện người đứng ở bên ngoài là Tống Trạch, Tô Hướng Vãn chau mày.



“Hướng Vãn.” Vẫn còn mặc đồng phục phi công, vóc người cao ráo nụ cười thanh lịch, là phi công được yêu thích nhất trong công ty, Tống Trạch đích thật có sức hút của mình, chỉ là sức hút này đặt ở trước mặt Tô Hướng Vãn, nó hoàn toàn có thể phớt lờ.




“Có việc?” Tay vẫn giữ trên nắm cửa như có thể đóng lại bất cứ lúc nào, Tô Hướng Vãn rất lạnh nhạt, giọng nói ẩn chứa sự bất mãn.



“Chỉ là đến thăm em.” Tống Trạch mỉm cười nhìn Tô Hướng Vãn, sau đó tỏ ra lo lắng, “Mệt lắm phải không?”



Chuyến bay hôm nay, Tô Hướng Vãn là tiếp viên trưởng, Tống Trạch là phó cơ trưởng, lúc nãy sau khi kết thúc cuộc họp tổng kết chặng bay anh đã muốn mời Tô Hướng Vãn cùng ăn tối, ngờ đâu cơ trưởng giữ anh lại thảo luận một số việc, vì vậy anh đành trưng mắt nhìn người mình thích rời khỏi.



“Ừm.” Vẫn đáp lại nhạt nhẽo, Tô Hướng Vãn lườm anh một cái rồi nói, “Nếu không có việc gì thì tôi muốn nghỉ ngơi.”



Mặt sượng lại, liên tục bị từ chối khiến Tống Trạch cảm thấy hơi mất mặt, huống chi tầng này đa phần đều là đồng nghiệp trong Vân Phi, đừng nói đâu xa, đối diện phòng Tô Hướng Vãn đã là một tiếp viên hàng không, để người khác trông thấy anh bị Tô Hướng Vãn đối xử như vậy, tuyết đối là một việc rất khó chấp nhận.



Suy nghĩ như thế, chân mày của Tống Trạch không khỏi nhíu vào nhau, song khi nghĩ đến việc theo đuổi người phụ nữ này, anh lại cố đè cơn giận xuống, miễn cưỡng cười nói: “Anh chỉ là nhớ em.”



Mím chặt môi, thật sự không muốn phí sức ứng phó người đàn ông đáng ghét này nữa, Tô Hướng Vãn lại mở lời, nói trong lạnh lùng: “Nếu đã không có việc, vậy tôi nghỉ ngơi đây.”



Nói xong không chờ Tống Trạch phản hồi thì cô đã trực tiếp đóng cửa lại.



Siết chặt bàn tay, cơn giận trỗi dậy khiến Tống Trạch đấm mạnh vào tường, đôi mắt nảy lửa, cắn răng răng rắc nhìn cánh cửa khép chặt trước mặt, anh lầm bầm: “Cô cứ chờ đấy.”



Tống Trạch quay lại với vẻ mặt giận hừng hực, bất ngờ trông thấy hai cô tiếp viên đứng ở không xa đang nhìn anh kinh ngạc, nét mặt của Tống Trạch khựng lại rồi nhanh chóng thay bằng một nụ cười tươi tắn, “Ăn tối rồi à?”



Hai cô gái gật đầu ngượng ngùng, nói nhỏ vài câu với anh rồi vội về phòng.



Thấy họ đã đi khỏi, Tống Trạch một lần nữa sầm mặt, liếc về phòng của Tô Hướng Vãn, hứ một cái thật lạnh rồi dời bước.



Bên trong phòng, Tô Hướng Vãn đã mở game lên, tuy nhiên điều khiến cô hạ quyết tâm vào game không phải là Nam Cung Tòng Tâm, mà là tinh thần trách nhiệm của cô.



Cô là đại sư tỷ của phái Tiêu Dao, nếu không nói lại gì mà rời bỏ trò chơi này thì cuộc chiến môn phái của tuần này biết phải làm sao? Cả những người bạn cô quen trong “Giang Hồ” nữa?



Huống chi, hôm ấy sự kiện kết hôn của cô và Nam Cung Tòng Tâm sôi nổi như vậy, nếu như cô biến mất, để Nam Cung Tòng Tâm ở lại đối mặt một mình, nhất định sẽ khiến Tòng Tâm bị người khác chê cười.



Chính vì những lý do này, Tô Hướng Vãn quyết định đăng nhập vào Trượng Kiếm Giang Hồ, chỉ là khi nhìn thấy trạng thái online của Nam Cung Tòng Tâm, cô không lập tức gửi yêu cầu chat thoại như mọi khi nữa.



【Bang hội】Ngô Kiệt Tào: Đại sư tỷ lên rồi, Tiểu Tủng, mau kéo đại sư tỷ vào đội!



Vừa vào đã thấy ngay một câu như thế, Tô Hướng Vãn sững người, ngay sau đó nhận được một yêu cầu nhập đội, bấm chấp nhận xong liền thấy những người ngày thường hay chơi chung với cô đang ở trong cùng một nhóm, chắc là đang đánh con boss nào đó.




【Đội ngũ】Phó Quân Quân: Đại sư tỷ, Tiểu Tủng nhà chị lại bị ăn hiếp rồi, mau qua đây đi!



Hơi sững người, chân mày bất giác chau lại, Tô Hướng Vãn kiểm tra bản đồ xem vị trí của mọi người rồi nhanh chóng đến đó, quả nhiên trông thấy vài người đang đánh nhau với mười mấy người của bang khác, và Bang hội đó, rất rõ ràng là do La Khắc Địch dẫn đầu.



Vừa đến nơi, điều đầu tiên đập vào mắt cô là La Khắc Địch đang liên thủ với một người khác giết chết Nam Cung Tòng Tâm, ngọn lửa tức thì bén dậy, Tô Mạc Lấp rút kiếm bay tới đó quét ngang một cái, La Khắc Địch vốn đã chẳng còn bao nhiêu máu tức thì lăn đùng xuống đất. Tuy nhiên anh không chọn hồi sinh tại chỗ như Nam Cung Tòng Tâm mà nằm yên đấy gõ ra một dòng chữ: “Nam Cung Tòng Tâm mày là thằng hèn, lần nào cũng nhờ phụ nữ giúp đỡ.”



Nam Cung Tòng Tâm không đáp lại, sau khi hồi sinh tại chỗ và dùng thuốc tăng máu, cô lập tức rút kiếm tiếp tục chiến đấu cùng đồng đội. Nam Cung Tòng Tâm của bây giờ đã mang trang bị lục phẩm, kỹ thuật chiến đấu của cô sớm đã được luyện rất thành thạo do thường xuyên nghiên cứu với Tô Hướng Vãn, sức công kích của cô có thể nói là vượt xa trước đây rất nhiều lần, chẳng mấy chốc, một người lại ngã xuống dưới lưỡi gươm của cô.



Phó Quân Quân: “Rốt cuộc ai mới là đồ hèn? Trước đây có người ỷ mình có trang bị cao cấp hơn thì giết Tòng Tâm, bây giờ trang bị của Tòng Tâm nâng cấp rồi, ai đó lại không sợ da mặt quá dày mà bưng mặt đi kéo người tới đánh một người?”



Trong nội bộ Tiêu Dao Môn, hoặc trong Bang hội, vì thân thiết mọi người đều gọi Nam Cung Tòng Tâm là “Tiểu Tủng”, nhưng khi đứng trước kẻ địch, nhóm người Phó Quân Quân vẫn gọi cô là “Tòng Tâm”, đó là tôn trọng.



Câu này của Phó Quân Quân vừa ra thì La Khắc Địch không nói gì nữa, nhưng Tô Hướng Vãn lại đột nhiên có cảm giác ngọn lửa tích tụ trong hai ngày qua cuối cùng cũng đến lúc bùng phát.



Cô không nói nhiều, chỉ rất thành thạo mà dùng đủ các chiêu thức tấn công, mũi kiếm đến đâu nơi đó liền thấy máu, Tô Mạc Lấp nhắm thẳng vào La Khắc Địch, bất kể anh hồi sinh tại chỗ hay hồi sinh từ nơi khác, một khi đã xuất hiện trong tầm ngắm thì cô nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất công kích, mặc cho xung quanh có bao nhiêu người đang đánh cô.



Cuộc chiến này kéo dài gần một tiếng đồng hồ, cùng với số lượng online của đồng đội ngày càng gia tăng, nhóm Tiêu Dao bị yếu thế hơn ban đầu dần dần xoay chuyển lại cục diện, trái lại nhóm của La Khắc Địch bắt đầu không chống cự nổi nữa, để đến cuối cùng chỉ còn lại không đến mười người.



“Tô Mạc Lấp.” Lại một lần nữa bị cô gái áo trắng đâm chết, La Khắc Địch không hồi sinh mà buông lời răn đe: “Cô đã không biết điều như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”



Cặp mày liễu nhướng lên, Tô Hướng Vãn nhìn người đàn ông nằm dưới đất, bất chợt cảm thấy ớn lạnh vì vẻ mặt ấy, trong đầu thậm chí liên tưởng ngay đến Tống Trạch, chỉ hận không thể dùng gươm của Tô Mạc Lấp đâm thêm mấy lỗ vào người của La Khắc Địch.



“Cuộc chiến môn phái tuần này, phái Thiếu Lâm của tôi sẽ cùng Đại Tuyết Cung đánh Tiêu Dao Môn.” La Khắc Địch nói xong thì lập tức biến mất trước mặt mọi người, chắc chắn là đã kiếm chỗ khác hồi sinh rồi.



La Khắc Địch vừa rời khỏi thì những người cố gượng nãy giờ cũng lần lượt biến mất, vậy là, chiến trường mới nãy còn diễn ra cuộc đấu quyết liệt nay chỉ còn lại Bang hội của Tô Mạc Lấp.



【Bang hội】Ngô Kiệt Tào: La Khắc Địch đúng là thằng cặn bã, còn dám gây sự lên đầu Tiêu Dao Môn nữa chứ.



【Bang hội】Âu Dương Vô Khuyết: Vào diễn đàn đăng bài thôi, bà nó đúng là làm mất mặt đàn ông tụi mình.



【Bang hội】Phó Quân Quân: Mau lên, tôi sẽ qua ủng hộ, may mà lúc nãy đã chụp lại không ít chứng cứ.



Mọi người trong bang thảo luận say sưa, có người mang đầu đuôi sự việc kể trong kênh của Môn phái, thế là lại dẫn đến một trận phẫn nộ, Nam Cung Tòng Tâm chỉ yên lặng đứng đấy, không nói một lời.




Tô Hướng Vãn nhìn trưng trưng vào con người còn đang cầm kiếm kia, khẽ thở dài, cuối cùng vẫn gửi yêu cầu chat thoại sang đó.



Lời mời nhanh chóng được chấp nhận, còn chưa kịp nói một lời thì màn hình đột nhiên thay đổi, khoảng đất rộng lớn chợt biến thành căn phòng nhỏ hẹp, và người ở bên cạnh cô chỉ có một mình Nam Cung Tòng Tâm.



Tô Hướng Vãn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Nam Cung Tòng Tâm đã nhắn qua một câu: “Đại sư tỷ, chúng ta bị ngồi tù rồi.”



“Hửm?” Đầu tiên là nghi hoặc, sau khi hiểu ra thì không khỏi lắc đầu cảm thán, “Lần đầu tiên chị bị ngồi tù đấy.”



“Trượng Kiếm Giang Hồ” có hạn chế về số lần công kích chủ động, trong cùng một khoảng thời gian, nếu người chơi chủ động công kích và giết quá nhiều người thì sẽ bị hệ thống mặc định là kẻ giết người hàng loạt, hậu quả trực tiếp nhất là bị đưa vào lao tù giam vài tiếng đồng hồ, và trong khoảng thời gian này, người chơi không thể làm gì khác, đặc biệt là thời gian ngồi tù chỉ được tính khi người chơi online.



Nam Cung Tòng Tâm: “Em cũng vậy.”



May mà được nhốt chung với tên ngốc này, dù cho không làm gì hết, nhìn nhau thôi cũng đủ lắm.



Suy nghĩ này vừa xoẹt qua trong đầu thì hai má của Tô Hướng Vãn liền đỏ lên, ngay sau đó lại tự trêu cười mình.



Nam Cung Tòng Tâm: “Đại sư tỷ, em xin lỗi, nếu như em không trả đòn thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”



Tên khờ này lại suy nghĩ gì đây, Tô Hướng Vãn càng thêm bất lực, ngón tay rất tự nhiên mà khỏ vào đầu của Nam Cung Tòng Tâm trong màn hình, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Sao lại có chuyện để người khác giết mình mà không đánh lại chứ, em là đồ ngốc à?”



Nam Cung Tòng Tâm: “Nhưng chỉ vì một mình em mà khiến cho hai bang có thù với nhau, bây giờ còn làm cho Thiếu Lâm hợp tác với Đại Tuyết Cung đánh chúng ta nữa, em…”



Phía sau chữ “em” là dấu ba chấm, Nam Cung Tòng Tâm không nói rõ, nhưng Tô Hướng Vãn dễ dàng hiểu được tâm trạng của cô hiện giờ, trong lòng cảm thán cô gái này đúng là thành thật đến ngốc nghếch, song khi trả lời, cô lại không giấu được sự dịu dàng và nuông chiều của mình, “Đây không phải là chuyện của một mình em, mà là chuyện của hai chúng ta.”



Không chờ Nam Cung Tòng Tâm trả lời, Tô Hướng Vãn nói tiếp: “Hơn nữa, họ muốn đánh thì chúng ta chiều, người của Tiêu Dao Môn không có chuyện hoảng sợ chỉ vì kẻ địch đông hơn đâu.”



Ngồi trước máy vi tính, gương mặt trắng trẻo của Nam Hướng Bắc sớm đã bị nhuộm thành màu đỏ hồng vì câu “là chuyện của hai chúng ta”, nhìn ngơ ngẩn vào hai con người bị nhốt trong ngục, rất lâu sau, khóe môi của cô từ từ cong lên, dẫu cho khóe mắt sớm đã sóng sánh lệ.



Hàng không Vân Phi, cô chắc chắn sẽ đến, không vì những thủ tục sớm đã hoàn tất, cũng không vì cảm giác bay lượn mà cô thích nhất, mà chỉ đơn giản vì được nhìn thấy Tô Hướng Vãn, có thể ở bên cạnh khi cô cần, như vậy là đủ.


— QUẢNG CÁO —