Tàn Bạo Vương Gia, Vương Phi Lại Chạy Rồi

Chương 1: Vương phi, nàng đã đi rồi!



Nhạc hỉ vang trời, giăng đèn kết hoa, tầm mắt chỉ thấy một vùng đỏ thắm rực rỡ.

Trái ngược không khí như vậy,nơi Tây Nam vương phủ,một đám thị vệ nha hoàn đi lại một chỗ ở tiểu viện, vây chặt đến mức một giọt nước cũng không lọt qua được

Lão ma ma Cao Lâm đích thân canh chừng Cố hiểu Hiểu: " Vương phi đừng làm khó lão nô, ngoan ngoãn uống một chút thuốc là được, dù sao đây cũng là vương gia hạ lệnh......”

Cố Hiểu Hiểu toàn thân rét run, đưa tay đẩy: "Không thể như thế, Đoạn Hành sẽ không làm như thế, hắn bỏ đứa bé đi có lợi ích gì? Ngươi rốt cuộc là do ai phái tới!"

Lão ma ma vung tay tránh đi, Cố Hiểu Hiểu đã triền miên trên giường bệnh nhiều ngày, sức lực nào so được với người khoẻ mạnh như ma ma này, cứ vậy mà bị đẩy xuống giường

Lão ma ma a một tiếng, từ trong ngực móc ra một vật: " Vương phi, người có nhận ra vật này không?"

Sớm biết nữ nhân này cẩn thận, sẽ không dễ dàng tin tưởng những lời bà ta nói, cũng may đại tiểu thư đã sớm chuẩn bị.

Cố Hiểu Hiểu cố đứng dậy, ánh mắt chú ý đến dây đồng tâm trong tay bà, sắc mặt của nàng bỗng nhiên trắng bệch.

Kia là —— tín vật đêm tân hôn nàng tặng cho Đoạn Hành.

Hắn lúc ấy rõ ràng hứa hẹn với nàng, sẽ giữ gìn thật tốt, mà bây giờ......

"A."

Bây giờ hắn cuối cùng đạt được ước muốn cưới ý trung nhân, nên đốis xử vơới nàng không nể mặt mũi, đến đứa con hắn cũng muốn bỏ đi..

Đoạn Hành, ngươi thật là lòng dạ độc ác!

Cố Hiểu Hiểu cắn chặt môi dưới, dùng phần lực còn lại mà bò ra bên ngoài

"Vương phi đừng uổng phí sức lực, dù sao cũng là con hoang thôi, mau mau uống thuốc phá thai này, lão nô cũng dễ trở về ăn nói". Bà ta vẫy tay một cái, lập tức có hai người đến lôi kéo Cố Hiểu Hiểu lên trên giường.

Cố Hiểu Hiểu ra sức giãy dụa: "thả ta ra!"

Lão ma ma bình tĩnh cầm tay lên miệng bát sứ, đổ thuốc đắng chát đen quạnh vào trong miệng Cố Hiểu Hiểu, nhìn kĩ Cố Hiểu Hiểu uống thuốc xong, mới cười lạnh, để người ta buông nàng ra.

"Ngô...... Ọe......" Cố Hiểu Hiểu nằm ở trên giường không ngừng móc họng,muốn đem thuốc sẩy thai nôn ra, nhưng cũng đều vô ích, nàng bám lấy một tiểu nha hoàn đứng gần nhất, ánh mắt đầy cầu xin nhìn nàng ta: "Giúp ta tìm đại phu, con của ta sắp không xong rồi, nó không thể chết, không thể......"

Tiểu nha hoàn vội vàng tránh thoát, bước nhanh ra xa Cố Hiểu Hiểu: "Vương phi, ngươi đừng uổng phí tâm tư nữa"

Một đám nha hoàn cùng bà tử đều thờ ơ lạnh nhạt trước sự cầu xin của nàng.

Rất nhanh, một cơn đau nhói lên cả toàn thân, Cố Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy hạ thân rơi đau nhức, mười ngón thon dài cơ hồ muốn cào nát thân dưới, mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng.

Nàng có thể cảm giác được, con của nàng bụng không ngừng co vào, hài nhi, muốn bỏ nàng mà đi......

Cố Hiểu Hiểu nước mắt rơi như mưa, lại không thể nói ra một câu, đau đến chết đi sống lại.

Không biết qua bao lâu, nàng mơ hồ tỉnh lại, thấy trong tay lão ma ma có thêm một cái chậu gỗ, bên trong mơ hồ huyết nhục, dù đã có nhiều chỗ héo rút, nhưng lờ mờcó thể nhìn thấy ngũ quan.

Chậu gỗ bị người bưng đi, dần dần rời xa tầm mắt của nàng.

Hài tử, con của nàng......

Cố Hiểu Hiểu lòng như đao cắt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng bò dậy muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng trong phòng nha hoàn sớm đã đè lại nàng, không cho nàng rời đi, máu đỏ tươi từ thân thể của nàng chảy đầy đất......

"Đi tìm vương gia, nói rằng tiểu thế tử đã chết, Vương phi rong huyết." Lão ma ma phân phó xong tiểu nha hoàn, lại tiến gần bên tai Cố Hiểu Hiểu, cười nói: "Vương phi, vương gia có lệnh, hi vọng người có thể an tâm về bên Phụ Mẫu, còn Tần Vương phủ, sau này giao cho đại tiểu thư cai quản.

chỉ vì mê đắm nữ nhân ấy, hắn lại nhẫn tâm như vậy với nàng, nhẫn tâm nhìn nàng mất đi cốt nhục, trước kia ôn nhu dịu dàng, tất cả đều là diễn kịch, chỉ vì nữ nhân kia...Cố Hiểu Hiểu nghiêm mặt đã sớm trắng bệch: "Các ngươi...... Các ngươi ác độc, ta nguyền rủa các ngươi...... Nguyền rủa các ngươi chết không yên lành!

Nàng cũng nguyền rủa Tần Vương Đoạn Hành, cả đời không được yêu quý, hối hận cả đời!

Lão ma ma mỉm cười, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bà ta lại thay đổi nét mặt: "Vương phi, Vương phi người không thể ngủ a......"

"Cút đi!" Thân mang hỉ phục, Tần Vương Đoạn Hành sải bước xông vào trong phòng, đẩy lão ma ma ra, bổ nhào về phía giường, Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu......

Cố Hiểu Hiểu ý thức đã mơ hồ, trải giươờng trắng tuyết đã nhiễm đến đỏ thắm, giống như hỉ phục trên người hắn.

"Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, không sao" Đoạn Hành gương mặt tuấn mỹ hiện lên bối rối, tay chân luống cuống an ủi vỗ về sau lưng nàng, nhưng chớp mắt, hai tay của hắn đã dính đầy máu đỏ: "Thái y đâu, vì sao không ở đây!"

Lão ma ma thấy hắn tức giận, vội vàng quỳ xuống nói: "Vương gia, đã sai người đi tìm thái y, nhưng đường xá xa xôi, mất chút thời gian......"

Cố Hiểu Hiểu sớm đã ù tai, ông ông trong đầu, nói gì đều nghe không rõ.

Nàng ráng chống đỡ một tia ý thức cuối cùng nhìn về phía hắn, nam tử nàng từng ái mộ

"Là ta sai rồi......" khóe môi nàng cười lên lạnh lùng, nước mắt chậm rãi chảy, nhìn về hắn, hơi thở bắt đầu mong manh: "Đoạn Hành, ngươi ta...... Sinh tử không còn gặp lại......"

Lời còn chưa dứt, Cố Hiểu Hiểu hai tay liền bất lực buông xuống.

Đoạn Hành ngây người, tay dính đầy máu tươi run nhè nhẹ, Hiểu Hiểu......

"Vương gia, Vương phi nàng...... đi rồi"