Tàn Bạo Vương Gia, Vương Phi Lại Chạy Rồi

Chương 11: Ngươi nói bản vương vô sỉ



"Hu hu hu, tiểu thư người mau tỉnh lại đi......"

Âm thanh đứt quãng khóc lóc kể lể làm Cố Hiểu Hiểu phiền muộn không thôi, dù là tính tình nàng luôn tốt, cũng không nhịn được nổi giận: "Ngậm miệng lại, ồn ào quá."

"Tiểu thư, tiểu thư người tỉnh lại rồi......" Bão Cầm không kịp lau nước mắt, lập tức nhảy dựng lên" "Tiểu thư, biểu thiếu gia hắn lại xảy ra chuyện rồi......"

Cố Hiểu Hiểu xoa xoa nở huyệt thái dương: "Bão Cầm, đừng khóc nữa, rót cho ta cốc nước đi."

"Tiểu thư, biểu thiếu gia hắn......"

"Bão Cầm! Ngươi là nha hoàn của ai vậy?"

"Đương nhiên là của tiểu thư."

"Vậy ngươi vì sao luôn luôn thay biểu ca nói đỡ, còn cùng hắn lừa gạt ta, ngươi nếu như thích biểu ca, ta liền làm chủ đưa ngươi tặng cho hắn. Ta không cần một người suốt ngày vì người khác suy nghĩ, còn trái lại lừa gạt chủ tử nhà mình!"

Cố Hiểu Hiểu trong lòng nói không nên lời thất vọng, vẫn là khổ sở.

Bão Cầm từ nhỏ đã bị bán thân đến tướng phủ, nàng chưa hề để nàng ấy sông hỏ sở, đối xử như tình như tỷ muội.

Bão Cầm làm việc lỗ mãng, tính tình lại thẳng thắn, những chuyện này nàng đều có thể cho qua, chỉ là cùng người khác lừa nàng, nàng không nhịn được, cho dù là bọn họ không có làm việc hại đến nàng......

Bão Cầm giật mình lăng yên tại chỗ, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, không dám tiếp tục nói.

Cố Hiểu Hiểu sau khi đứng dậy, Bão Cầm ân cần mà tiến lên hầu hạ nàng rửa mặt. Miệng của nàng ấy mở lại đóng, nhiều lần muốn nói lại thôi,Cố Hiểu Hiểu coi không nhìn thấy.

Đoạn Hành ngược ánh sáng bước đến, hắn sinh ra tuấn mỹ, thân thể cao khí chất tuyệt hảo, nhìn giống như quý công tử phong độ nhẹ nhàng, nhưng Cố Hiểu Hiểu lại biết, hắn không phải nam nhân phong độ gì, giống như tối hôm qua, suýt nữa còn đem nàng...... Đem nàng chơi chết......

Nàng nhấp môi dưới, xoay người sang chỗ khác.

Nàng tạm thời không muốn nhìn thấy người này.

Thấy thế, Đoạn Hành giận đến tái mặt, sau đó lành lạnh cười: "Làm sao, chẳng lẽ là bản vương đêm qua không để ái phi tận hứng, nhìn ái phi, có chút không vui vẻ?"

Nghĩ tới đêm qua, trong lòng của hắn liền ngỡ ngàng, hắn cũng không động nàng chút nào, nữ nhân này vừa khóc vừa hô, không đầy một lát liền ngất đi, không có tí sức lực nào......

Cố Hiểu Hiểu sắc mặt xanh đỏ liên tục, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm: "Vô sỉ!"

Đoạn Hành sắc mặt càng âm trầm mấy phần, quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bão Cầm: "Cút ra ngoài!"

Bão Cầm bị dọa đến lui lại hai bước, thấy Cố Hiểu Hiểu gật đầu, lúc này mới chạy chậm rời đi.

Đoạn Hành bỗng nhiên đưa tay, bóp lấy cái cổ trắng nõn của Cố Hiểu Hiểu, sắc mặt của hắn khó coi cực điểm: "Ngươi nói bản vương vô sỉ? Vậy cũng tốt, Thẩm Hoài An kia câu dẫn phụ nữ có chồng. Còn có ngươi, trong phủ này cô đơn vắng vẻ muốn làm hồng hạnh à! Lại để cho bản vương nhìn thấy hai người các ngươi cấu kết làm bậy nữa, thì không phải đơn giản là đánh gãy một cái chân như vậy đâu."

"Cái gì!" Cố Hiểu Hiểu trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Đoạn Hành: "Ngươi đánh gãy một cái chân hắn? Ngươi sao có thể làm như vậy?"

Ngón tay của hắn không ngừng nắm chặt, lạnh lùng nhìn Cố Hiểu Hiểu: "Làm sao, đau lòng, không bằng bản vương để các ngươi làm một đôi uyên ương số khổ có được không? Như thế bản vương mới không bị gánh cái danh độc ác.

Lực đạo của hắn quá lớn, Cố Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông, nàng hoàn toàn không cách nào mở miệng, cãi lại, giải thích, giận mắng. Nàng cúi đầu há miệng, dùng hết toàn lực cắn Đoạn Hành một cái, máu chảy ra che lại dấu răng.

Đoạn Hành đột nhiên lên cơn giận dữ, một tát làm Cố Hiểu Hiểunghiêng đầu đi: "Cố Hiểu Hiểu, ngươi tảo phản đúng không?"

Cố Hiểu Hiểu vốn là người yếu ớt, một cái lảo đảo, ngã xuống giường đã mất đi ý thức, khóe miệng của nàng và lỗ mũi chậm rãi chảy ra máu tươi, trên mặt hiện ra năm dấu ngón tay rõ ràng, khuôn mặt nhỏ sưng như màn thầu, nhìn là biết một tát này sứ lực lớn như thế nào.

Đoạn Hành bỗng nhiên ngẩn người, sau đó cuống quít đỡ Cố Hiểu Hiểu dậy, không ngừng lau sạch máu tươi không ngừng chảy ra, lại không có tác dụng gì. Hắn vừa tức giận, vừa nghĩ tới nàng bị Thẩm Hoài An ôm vào trong ngực chàng chàn thiếp thiếp, hắn cũng không biết làm sao, theo bản năng liền nổi giận.

Túc Tử Lang nói nàng trời sinh người yếu ớt, hắn lại là người tập võ, một cái tát kia không có khống chế lực đạo, sợ rằng nàng cứ thế mà chết đi......

Đoạn Hành không dám nghĩ tiếp, khàn giọng hét to: "Lưu Phong! Nhanh đi mời Tử Lang công tử!"

......

Túc Tử Lang vào cửa liền thấy một bức tranh như này: Đoạn Hành không ngừng dùng ống tay áo lau sạch khóe môi đầy máu của Cố Hiểu Hiểu, mà cCố Hiểu Hiểu trong ngực hắn, hai mắt nhắm nghiền, máu me đầy mặt.

Túc Tử Lang lần đầu tiên đối với Đoạn Hành dâng lên nộ khí: "Ngươi vì sao không chịu đối xử tốt với nàng một chút? Không bằng để nàng như vậy mà đi, cũng tốt hơn bị ngươi tra tấn!"

Đoạn Hành đè xuống áy náy, đã nhìn không ra bối rối: "Bản vương còn chưa tức giận, lo cho gia môn nàng ta đi, nàng ta chuẩn bị mà tiếp nhận giận dữ của bản vương. Không có bản vương cho phép, nàng ta không thể chết!"

Trong lòng Túc Tử Lang đối với Đoạn Hành vừa thương tiếc vừa oán giận. Thương tiếc hắn bị nhìn Cố Phán Phán ruồng bỏ, oán giận hắn đối với Cố Hiểu Hiểu tàn nhẫn.

"Đoạn Hành, ngươi trước kia sẽ không tổn thương người vô tội, Hiểu Hiểu nàng là vương phi của ngươi, ta chỉ giúp ngươi cứu nàng một lần cuối cùn này, ngươi như lại khăng khăng như thế, ta chỉ có thể mang nàng rời đi."

"Hiểu Hiểu?"

Đoạn Hành bỗng nhiên ngước mắt, chưa bao giờ có ánh mắt hung ác nham hiểm như vậy nhìn Túc Tử Lang: "Hiểu Hiểu,thật là thân mật! Làm sao, ngươi cũng muốn học Hoàng Thượng, cướp đi nữ nhân của bản vương sao? Ngươi mơ tưởng! Ai cũng đừng nghĩ tới từ trong tay cướp đi bất cứ đồ vật gì, nàng ta là nữ nhân của bản vương, chết cũng là ma của bản vương!"

Túc Tử Lang thấy thế, biết rõ đây là khúc mắc của Đoạn hành, liền không còn kích động hắn nữa, quay người rời đi: "Vương gia không đối tốt với nàng, ngươi tiếp tục như vậy, không cần người khác cướp mất, chính nàng sẽ rời đi!"

Đoạn Hành nhìn thân ảnh rời đi của Túc Tử Lang, lại đem ánh mắt rơi vào Cố Hiểu Hiểu trên giường, lúc trước sinh ra một tia cảm giác áy náy kia, giờ đã theo Túc Tử Lang biến mất vô ảnh vô tung.

Nữ nhân quả nhiên không có một cái gì tốt, nhất là Cố Hiểu Hiểu, câu dẫn Thẩm Hoài An, lại câu dẫn Tử Lang, bọn họ mới gặp qua một lần, nàng có thể để Tử Lang để bụng, còn làm Tử Lang cảm thấy nàng vô tội yếu đuối, thậm chí cùng hắn nói ra lời mang nàng rời đi, thật sự là không thể khinh thường!