Tàn Bạo Vương Gia, Vương Phi Lại Chạy Rồi

Chương 7: Hắn vì nàng ta mà ra mặt



"Thần thiếp đêm qua vô tình bị nhiễm phong hàn, vương gia thương tiếc, cho nên mới...... Xin Hoàng hậu nương nương thứ tội."

Cố Hiểu Hiểu cởi xuống áo khoác lông chồn đưa cho nha hoàn, đi vào trong điện quỳ xuống đất thỉnh tội. Váy áo thủy lam bao quanh dáng người mỹ lệ, trâm ngọc cột mái tóc dài đen như mực lên, có vài sợi rủ xuống đến bên tai. Bởi vì bệnh nặng chưa khỏi, gò má nàng hiện ra ửng hồng, nổi lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng xinh đẹp động lòng người.

Hoàng hậu quay đầu liền nhìn thấy trong mắt hoàng đế thoáng qua vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng nàng ta liền oán giận, cao cao tại thượng lạnh lùng liếc nhìn Cố Hiểu Hiểu: "Thứ tội? Bản cung vẫn chưa tha thứ!"

"Vậy không bằng nương nương cứ trách phạt!" Cố Hiểu Hiểu đứng thẳng người, không kiêu ngạo không tự ti đón lấy ánh mắt hung hiểm gian ác của hoàng hậu.

Hoàng hậu trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, đại điện lập tức yên tĩnh lại.

Tần Vương phi này cũng quá lớn mật đi, dám trực tiếp nói vời này cùng hoàng hậu!

Bên nhà mẹ đẻ hoàng hậu thế nặng, hoàng thượng lúc mới xưng đế đều do bên đó trợ giúp quét sạch triều đình, hoàng hậu bởi vậy mới được phong làm mẫu nghi thiên hạ.

Hoàng hậu lúc ở phủ nhà đã nổi tiếng ngang ngược, trong kinh không người nào là muốn cùng nàng ta tranh chấp.

Bây giờ nàng ta thân phận cao quý đã là hoàng hậu, khí diễm càng tăng lên. Chúng triều thần cùng với gia quyến đều lo lắng đến vận mệnh của Cố Hiểu Hiểu.

Ngồi trên bàn tiệc Đoạn Hành vẫn nhìn về phía thân ảnh kiên nghị kia, trong lòng mềm đi mấy phần, nắm tay vuốt nhẹ chén rượu, trên mặt lại không chút biểu lộ.

Sau một lúc lâu, Hoàng đế ho nhẹ một tiếng phá vỡ yên tĩnh.

Hoàng hậu hừ lạnh nói: "Thôi đi, ban ngồi."

Cố Hiểu Hiểu tạ lễ xong, Đoạn Hành xê dịch qua bên cạnh, nhường chỗ cho nàng.

Nàng ngồi xuống, trên thân mang một trận mùi thơm ngát xông vào mũi, phải nói là rất dễ ngửi, nam nhân đáy mắt tối ngầm, đưa chén rượu vào môi, thấp giọng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Đoạn Hành chưa từng có lúc nào đối với nàng nói giọng này, Cố Hiểu Hiểu nghiêng đầu, mỉm cười đáp lại: "Vương gia ở đây, thần thiếp không đến thì thật là thất lễ!"

Nói như vậy, nàng là vì hắn mà đến?

Ý nghĩ này vừa thoáng qua, Đoạn Hành chợt cảm thấy có chút không được tự nhiên, hắn tùy ý "ừ" một tiếng, liền quay đầu tự rót tự uống.

Cố Hiểu Hiểu lặng yên thở ra một hơi, nàng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Đoạn Hành. Quanh thân đau nhức kịch liệt khiến cho nắm tay nàng giấu trong tay áo cũng phải nắm chắc thành quyền, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, bóp đến chảy máu, trên mặt lại khẽ cười duyên, không chút nào để lộ dấu vết.

Bầu không khí được cứu vãn, các phi tần nhảy múa chúc mừng hoàng hậu, trong điện lần nữa vang lên tiến cười nói.

Hoàng hậu hỏi: "Các quý phi tài múa tuyệt trác, ví như xưa nghê thường ngày xưa, Cố đại tiểu thư cũng vang danh thiên hạ, bản cung rất là hiếu kì, không biết quý phi có thể múa một khúc cho mọi người cùng thưởng thức?"

Cố Phán Phán lo sợ không thôi đứng dậy, yếu đuối bất lực, nói: "Hoàng hậu nương nương, đây chỉ là hư danh, so với nương nương về vũ kĩ, thần thiếp không đáng nhắc tới."

"Quý phi không cần khiêm tốn, hay là nói, quý phi không muốn cùng bản cung chúc mừng?" Hoàng hậu liếc xéo Cố Phán Phán, không chịu nổi bộ dạng ra vẻ yếu đuối, nhu mì quyến rũ của nàng ta."

"Thần thiếp không dám, xin nương nương cho phép thần thiếp đi đổi y phục." Cố Phán Phán quỳ sát trên đất, tiếng nói nhu hòa bất lực.

Nhưng lại không ai nhìn thấy ánh mắt nàng ta giờ phút này, cực kì ngoan lệ âm lãnh. Nàng ta là đang suy nghĩ: "Để tiện nhân này phách lối thêm chút nữa đi, để ả đạt được ước muốn, sau này nhất định sẽ khiến ả sống không bằng chết!"

Hoàng hậu miễn cưỡng gật đầu, Cố Phán Phán cũng đứng dậy.

Ánh mắt Đoạn Hành nhìn theo thân hình Cố Phán Phán rời đi, chỉ thấy nàng ta bước chân chậm chạp, đi lại có chút khập khiễng, rõ ràng là chân đang bị thương.

Trong lòng hắn cười lạnh.

Biết rõ Cố Phán Phán trên chân bị thương, còn muốn nàng ta khiêu vũ góp vui, là đang xem nàng ta như vũ cơ sao?

Hay là nói, bọn hắn không nhìn nổi hắn, đối với hắn tà ý không thành, liền làm nhục nhã nữ nhân hắn yêu quý?

Tiếng trống vang lên, Cố Phán Phán thân mang áo hoa sen, giẫm lên nhịp trống mà xoay một đường tròn tiến về đại điện, nàng ta thướt tha hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trong điện tràn ngập tiếng bàn luận xôn xao, đều là chỉ vào Cố Phán Phán bình phẩm từ đầu đến chân.

Cố Phán Phán dáng múa yểu điệu, không hổ là nổi danh thiên hạ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là cả một phong tình, thanh âm tán dương càng ngày càng nhiều hơn, lúc trước các tiểu thư, phu nhân, không quen nhìn bộ dạng yếu đuối của nàng ta, giờ này đều không thể không bội phục vũ kỹ của nàng ta.

Cố Hiểu Hiểu cũng là lần đầu nhìn thấy nhìn Cố Phán Phán múa, dù không thích cách làm người của nàng ta, nhưng tối nay mới vừa khẽ múa, đã khiến nàng kinh ngạc như gặp được tiên nhân.

Nàng quay đầu nhìn Đoạn Hành, đã thấy con mắt hắn chăm chú nhìn theo Cố Phán Phán, không khỏi cười khổ, so với tài nữ Cố Phán Phán cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, nàng ta ở thời đại này thật là được xưng tụng không ít.

Trong lòng nàng nhảy lên một cái, bị cái suy nghĩ đột nhiên hiện ra làm cả kinh ngây ngẩn cả người ——

"Thời đại này?" Chẳng lẽ còn có thời đại nào nữa sao? Nàng vì sao lại nghĩ đến điều kì lạ này?

Lông mày Cố Hiểu Hiểu cau lại, cúi đầu trầm tư. Nàng nghĩ đến quá mức mê mẩn, lại chưa từng phát hiện Đoạn Hành nhìn chằm chằm nàng cả nửa ngày rồi.

Cố Hiểu Hiểu không nghĩ ra vì sao, liền không khỏi còn chút xoắn xuýt.

Đoạn Hành sớm đã quay đầu trước khi nàng khôi phục thàn trí, ánh mắt dao động, giả vờ thưởng thức dáng múa tuyệt mĩ của Cố Phán Phán.

Lúc giơ tay áo dài lên Cố Phán Phán âm thầm nhìn nhìn Đoạn Hành một chút, trong mắt có ý cười lóe lên một cái rồi biến mất.

Đoạn Hành, ánh mắt hắn vẫn một mực nhìn về phía nàng ta, quả nhiên, hắn vẫn còn để tâm tới nàng ta.

Tần Vương anh minh võ tướng vẫn còn để ý nàng ta, giá trị của nàng ta liền nặng hơn chút.

"Á" Cố Phán Phán nhất thời không để ý, xoay tròn đến trật cả mắt cá chân, té ngã trên đất. trong chớp mắt, mắt cá chân đã sưng đỏ không chịu nổi.

Nước mắt từ trong hốc mắt tranh nhau xuất hiện, nàng ta liền như thế nằm rạp trên mặt đất, cũng không ai dám tiến lên dìu nàng.

Hoàng hậu cầm trong tay chén ngọc ném đến bên cạnh Cố Phán Phán, vỗ bàn đứng dậy: " Quý phi thế nhưng lại đối với bản cung có bất mãn sao?"

Mặt mũi tràn đầy nước mắt của Cố Phán Phán nhìn về phía hoàng hậu, thân thể càng giống như lá thu rụng trong gió run kịch liệt, trong lúc nhất thời, bon nam nhân trong điện có chút động lòng, nhưng lại không có người vì sắc đẹp mà choáng váng đầu óc, cùng hoàng hậu đối nghịch.

"Thầ thiếp không có, xin Hoàng hậu nương nương bớt giận. Thần thiếp đi đứng không tiện...... " Âm thanh của Cố Phán Phán trông thật thảm thiết.

Hoàng hậu tức giận vô cùng: "Ý của ngươi là chân ngươi bị thương, bản cung lại cưỡng ép ngươi khiêu vũ, cho nên mới để ngươi ngã xuống?"

"Thần thiếp không ý này."

"Đó chính là do ngươi cố ý ngã xuống, phá hư yến tiệc sinh thần của bản cung, Cố thị, ngươi phải bị tội gì?"

"Nương nương bớt giận, thần thiếp...... thần thiếp...... " Cố Phán Phán quỳ sấp trên mặt đất, mờ mịt không biết làm sao.

Mọi người đều trầm mặc không nói gì, lại có không ít người cảm thấy hoàng hậu quá mức ngoan độc, câu câu đối chọi gay gắt, quý phi trong cung sinh đúng thật là không dễ sống.

Cố Hiểu Hiểu cũng không khỏi nhíu mày, nàng nhìn về phía Cố Thanh phía dưới, chỉ thấy ông ta hai quyền nắm chặt, hai mắt rưng rưng, thân thể run nhè nhẹ, nhìn ra được là đang cực lực nhẫn nhịn.

Không đành lòng để phụ thân sầu lo bất an như thế, ánh mắt suy tư của Cố Hiểu Hiểu đang tính đối sách, bất kể nói thế nào, Cố Phán Phán cũng là người của Cố gia.

Nàng không có chú ý tới, Đoạn Hành tay cầm chén rượu đã nắm chặt, đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá manh mà trắng bệch.

Bành một tiếng, ly rượu lưu ly trong bàn tay hắn vỡ vụn, mảnh vỡ đâm vào trong lòng bàn tay hắn cũng không để ý. Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung trên người hắn......