Tân Nương Của Quỷ

Chương 36



Lý Nhất Phàm không chút nào để ý đến lời nói của Cố Nam Phong, ngược lại còn nói: “Thân thủ nhanh như vậy, ta nghĩ ngươi chính là hắn. Đợi ta xử lý mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ lại đến chơi cùng với các người.” Vừa dứt lời, trong phòng đã không còn thân ảnh của Lý Nhất Phàm, căn nhà tráng lệ huy hoàng nay đã thể hiện ra đúng bản chất của nó: Một ngôi miếu đã bị bỏ hoang từ lâu.

Thấy Lý Nhất Phàm đi rồi, tôi mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó tôi bị tiếng bịch làm cho giật hết cả mình. Thì ra là Hạ Dương quỳ trên mặt đất.

“Chủ nhân, là do tôi sơ ý. Tôi nguyện ý chịu phạt.”

Trên người hắn còn có thương tích nhưng hắn cứ quỳ thẳng tắp như vậy nên nhất định là miệng viết thương đã bị rách ra. Tôi vừa định cầu xin cho hắn thì Cố Nam Phong đã liếc tôi một cái rồi nói: “Biết sai thì tốt, vậy ta sẽ phạt ngươi...”

“Đây không phải là lỗi của hắn.” Tôi giành trước một bước nói: “Hắn vẫn luôn tận lực bảo vệ tôi, còn bị thương, nếu không nhờ có hắn thì tôi đã sớm kết minh hôn với Lý Nhất Phàm rồi.”

Nghe thấy tôi nói Hạ dương bị thương, Cố Nam Phong lập tức hỏi: “Vết thương có nghiệm trọng không?”

Sau khi tự mình nhìn thấy vết thương, Cố Nam Phong mới cười nói: “Không đáng ngại, trở về thì bôi thuốc vào là ổn. Nhưng mà ta vẫn phải phạt.”

Tôi còn muốn cầu xin nhưng lại bị Cố Nam Phong ngăn cản: “Vậy phạt ngươi chuyện gì cũng phải nghe theo Tạ Thu Đồng”

Nghe vậy, vẻ mặt của Hạ Dương liền trở nên rất khó coi, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng hắn cũng đem nhưng lời đó ở trong lòng và ủy khuất trả lời “Dạ!”

Sau khi trở về, Cố Nam Phong phải bôi thuôc cho Hạ Dương, Hạ Dương không muốn nhưng hắn không lay chuyển được Cố Nam Phong. Tối đứng cạnh quan sát, nhìn một người đàn ông chăm chú bôi thuộc cho người đàn ông đang để trần thân trên, trong lòng tôi thật sự là cảm thấy không ổn. Đặc biệt khi Hạ Dương lại có bộ dáng của một tiểu thịt tươi, trắng nộn ngoan ngoãn nghe lời, vẻ mặt ngượng ngùng cộng thêm bộ dáng hưởng thụ nằm trên sô pha kia quả thật đã làm tôi không chịu nổi mà tiến lên kéo Cố Nam Phong ra.

“Cái này vẫn nên để tôi làm thì hơn.”

Tôi thật sự là nhịn không nổi nữa, cướp bát thuốc mỡ trên tay Cố Nam Phong rồi tiến lại gần phía Hạ Dương.

“Ta không cần cô bôi thuôc cho, nam nữ thụ thụ bất thân.” Hạ Dương dựa vào ghế sô pha, bĩu môi nói.

Tôi vỗ nhẹ vào đầu hắn, mắng: “Cậu im miệng cho tôi, với cơ thể bé nhỏ này của cậu thì ai sẽ đối với cậu có tâm tư gì chứ.”

Ý thức được chính mình có chút hung dữ, tôi liền nhanh chóng cười nói: “Chủ nhân nhà cậu nói rồi đó, anh ấy bảo cậu phải nghe lời tôi. Chẳng lẽ cậu không muốn nghe theo lời của chủ nhân cậu?”

Hạ Dương tức giận trừng mắt với tôi, sau đó dựa vào sô pha giả chết. Chỉ là người bôi thuốc thôi mà cũng phải kén chọn. Tôi vừa bôi thuốc trong lòng vừa căm hận mắng Hạ Dương. Vừa nãy khoảng cách xa, nên tôi cũng không chú ý lắm, bây giờ lại gần nhìn tôi mới phát hiện trên người hắn có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ. Có lẽ đã bôi loại thuốc mỡ tốt nhất nên những vết sẹo ấy đã có dấu vết phai nhạt rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra cơ thể hắn đã phải chịu rất nhiều thương tổn.

“Hạ Dương, sao trên người cậu lại có nhiều vết thương như vậy?”

Tôi thấy bộ dáng của hắn cùng lắm cũng chỉ hơn 20 chứ mấy, nhưng trên người lại có thật nhiều vết thương, chính vì thế mà giọng nói của tôi cũng trở nên ôn như hơn.
Hạ Dương cười nói: “Đây đều là những vết thương năm xưa. Ta cũng chẳng để ý, cô không biết thôi trên người chủ nhân, hắn…….”

“Hạ Dương.”

Cố Nam Phong gọi tên Hạ Dương, Hạ Dương liền lập tức ngậm miệng.

Tôi quýnh lên, động tác ngừng lại, quay đầu hỏi Cố Nam Phong: “Trên người của anh cũng có rất nhiều vết thương sao?”

“Làm gì mà có nhiều vết thương chứ.” Cố Nam Phong cười nói: “Em xem tôi là kẻ thường xuyên chém giết người ta sao?”

Thấy hắn không muốn trả lời, tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể yên lặng mà bôi thuốc cho Hạ Dương.

“Ai ui” Hạ Dương kêu lên một tiếng: “Rốt cuộc thì cô có bôi thuốc được không đó?”

Tôi hồi phục lại tinh thần, vừa nãy không cẩn thận dùng sức ấn vào miệng vết thương của hắn. “Sao tôi lại không bôi được chứ? Không phải chị bôi thuốc lên thôi sao? Có phải làm cậu không chịu được đau đúng không?”

Nghe tôi nói vậy Hạ Dương liền lập tức im re. Vốn dĩ tôi định ấn vài cái vào miệng vết thương của hắn để trêu hắn một chút nhưng nghĩ đến hắn vì tôi mà bị thương nên tôi đành thu lại tâm tư, chuyên tâm bôi thuốc cho hắn.

Lúc Hạ Dương mặc quần áo vào, tôi liền hỏi Cố Nam Phong: “Trước ngực anh có vết thương, anh cũng cởi áo ra đi để tôi bôi thuốc cho.” tôi vừa nói xong những lời này thì Hạ Dương liền hung hăng liếc nhìn tôi. Tôi cảm thấy thật khó hiểu, tại sao tên nhóc này lại có địch ý với tôi như vậy? Vết thương trên người Cố Nam Phong cũng đâu phải là do tôi làm. Tôi không cam lòng chịu yếu thế mà trừng mắt nhìn hắn, cố ý chọc giận hắn. Cố Nam Phong nhìn tôi cười nói: “ vết thương trên người ta cũng không còn gì đáng ngại, nên không cần phải bôi thuốc.”
Tôi do dự đôi chút, sau đó tôi vẫn quyết định hỏi: "Vừa anh và Lý Nhất nói cái gì đó?” Cái gì mà “là ngươi”, “chính là ta”... tôi hoàn toàn không hiểu gì cả.

Cố Nam Phong cười nói: "Đây đều là những chuyện đã qua qua em cũng không nên biết làm gì." Nói xong hắn chỉ chỉ vào quần áo trên người tôi:

“Trước tiên em vẫn nên đi thay bộ hỉ phục này ra đi đã."

Hắn bất động thanh sắc mà đổi đề tài, tôi biết miệng hắn rất kín, cho dù tôi có hỏi cái gì cũng không ra, nên tôi đành chuyển đổi mục tiêu lên người Hạ Dương. Tuổi tác của hắn khá nhỏ nên chắc sẽ dễ lừa hơn. Thay quần áo xong, nhân lúc Cố Nam Phong không chú ý, tôi liền kéo hạ Dương vào phòng ngủ.

“Cô làm cái gì thế?” Hạ Dương ghét bỏ hất tay tôi ra.

Tôi nhỏ giọng nói: rốt cuộc Cố Nam Phong và Lý nhất Phàm có mối quan hệ gì vậy?

“Không có, không biết.” Nói xong Hạ Dương liền dứt khoát rời đi, tôi đột nhiên thấy có chút nhớ tính tình hung bạo cùa Phong Trà. Cố Nam Phong nói là tối nay muốn ở lại, sau khi ăn tối xong thì tôi trông thấy Cố Nam Phong cùng với Hạ Dương tiến vào phòng ngủ, lúc này trong đầu tôi chợt nhớ đến cảnh tượng hai người họ một công một thụ bôi thuốc cho nhau, nghĩ vậy tôi liền chạy nhanh tới túm lấy cánh tay của Cố Nam Phong rồi quay sang nói với Hạ Dương: “Tôi có lời muốn nói với Cố Nam Phong, cậu cứ đi ngủ trước đi.”

Nói xong tôi liền kéo cố Nam Phong đi. Cố Nam Phong cúi đầu nhìn tôi cười hỏi: “Em muốn nói cái gì với ta vậy?”

Khoảng cách giữa mặt tôi và mặt hắn rất gần nên tôi cảm thấy khẩn trương vô cùng. Tôi lùi về sau vài bước, hít sâu một hơi, Sau đó lấy từ trong túi ra một lọ thuốc mỡ.

“Để tôi giúp anh bôi thuốc.”

Cố Nam Phong cười kéo tay tôi xuống: “Vết thương của ta sắp khỏi hẳn rồi, không còn gì đáng ngại đâu.”

Tôi vội la lên: “Rõ ràng mấy hôm trước vết thương này của anh đã bị tôi làm cho rách ra, sao có thể khỏi nhanh như vậy chứ?”

Nói tới đây, tôi chợt nhớ tới nguyên nhân tôi làm rách miệng viết thương của hắn nên mặt tôi liền trở nên nóng bừng.

Tai Cố Nam Phong cũng hơi phiếm hồng: “Ngày nào ta cũng bôi thuốc nên không có gì đáng ngại.”

“Vậy để tôi xem giúp anh.” Không khí có chút xấu hổ. Hắn ta không cho nên tôi liền nhào tới, tự mình động thủ.

Xin lỗi mọi người, mọi thứ sẽ quay trở về đúng như quỹ đạo ban đầu.