Tôi bất giác lùi về phía sau vài bước, trong lòng tôi biết rõ cái sợi dây thừng kia chính là cái sợi dây đã thắt cổ cô ấy. Xem ra cô ấy muốn xiết cổ tôi. Tôi cầm bùa chú trong tay, âm thầm cảnh giác, nhưng tôi lại không biết cô ấy ra đằng sau lưng tôi từ lúc nào. Thoáng cái sợi dây thừng đã ghìm chặt vào cổ tôi, tôi lập tức không thở nổi, cổ họng trở nên nóng rát. Đúng vào lúc đó, tôi cầm bùa chú, đập vào người Trương Dương, cơ thể cô ấy run lên, rồi cô ấy hét lên một tiếng sau đó cô ấy liền cầm lấy lá bùa vứt ra khỏi người mình. Chỗ cô ấy vừa bị lá bùa dán vào thì bị bốc khói. Nhưng có vẻ như lá bùa này không gây thương tổn quá lớn đến cô ấy. Vừa rồi chính là lá bùa cuối cùng trên người tôi, nhưng cô ấy lại không sợ. Tôi dùng tay cố kéo sợi dây thừng trên cổ mình ra nhưng lại chả có tác dụng gì cả. Ngay lúc tôi cho rằng hôm nay mình sẽ phải chết ở đây, thì tôi chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc phía xa xa truyền đến: "Buông cô ấy ra!" Sau đó tôi nghe thấy một tiếng “xoẹt” vang lên. Sức lực trên tay Trương Dương yếu đi, tôi nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của cô ấy.
Trông thấy Hạ Dương kịp thời chạy đến, tôi liền vui vẻ nói: "Hạ Dương." Vừa phát ra âm thanh, tôi mới phát giác được giọng nói của mình có chút khàn khàn. Bên kia, Hạ Dương và Trương Dương đang đánh nhau. Động tác của bọn họ quá nhanh nên tôi nhìn thấy không rõ lắm. Rồi một tiếng hét thê lương vang lên, ngay sau đó giữa hai người bọn họ xuất hiện một cái tay đầy máu rơi ra. Tôi lắp bắp kinh hãi, không biết cái này là cánh tay của ai.
Trương Dương nhảy ra, ôm chặt lấy chỗ cánh tay vừa bị đứt, nhìn tôi oán hận nói: "Tôi sẽ còn quay lại!"
Vừa dứt lời, đã không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa. Hạ Dương muốn đuổi theo, nhưng khi nhìn qua tôi thì hắn vẫn tiến tới đỡ lấy tôi. Hiện giờ tôi cảm thấy cả người mình chẳng còn một chút sức lực nào cả, tay chân rất đau, cổ cũng rất đau. Hạ Dương đưa tôi về, cầm máu giúp tôi, sau đó giúp tôi bôi thuốc.
Cũng ngay trong đêm đó, Cố Nam Phong đến. Vết thương của tôi vẫn còn hơi đau, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, thì tôi chợt ngửu thấy mùi hương hoa sen thơm ngát, và bàn tay ôn nhu trong ký ức lại nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, rồi lại sờ đến vết thương trên cổ tôi.
Dương như có ai đó đang nói chuyện với tôi hoặc là tự lẩm bẩm một mình: "Xem ra là trói em ở bên cạnh ta vẫn là an toàn nhất, phải tận mắt nhìn thấy em bình an ta mới có thể an tâm."
Tôi vừa mở mắt thì trông thấy Cố Nam Phong đang nhìn tôi âu yếm, trong lòng tôi đã sớm biết rõ là hắn, nhưng đột nhiên tỉnh dậy thì phát hiện ở cạnh giường bỗng xuất hiện một người đàn ông thì tôi vẫn cảm thấy giật mình, sợ hãi. Tôi cười nói: "Sao anh lại tới đây?"
Cố Nam Phong nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bị thương của tôi rồi đặt vào lòng bàn tay hắn, sau đó hắn nhấc lên hôn một cái, rồi cười nói: "Em đã bị thương như vậy rồi, ta có thể không đến sao?"
"Vậy còn chuyện của anh..."
Tôi biết rõ hắn đang bận rộn với kẻ thù của mình, hắn muốn trả thù nhưng đồng thời hắn cũng phải chống lại sự truy sát của kẻ thù. Tuy tôi không biết cụ thể kẻ thù của hắn là ai, nhưng tôi biết chắc chắn hắn ta không phải hạng tốt lành gì. Cố Nam Phong tốt như vậy, ôn nhu như vậy, lương thiện như vậy, những kẻ bắt nạt hắn đều là những kẻ bại hoại. Đó là suy nghĩ của tôi lúc đó, nhưng tôi thật không ngờ, cuối cùng có một ngày tôi mới phát hiện ra tôi mới chính là người khiến hắn tổn thương nhiều nhất.
"Chuyện của ta không việc gì đâu." Cố Nam Phong kéo tay tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Sau này hai chúng sẽ luôn ở bên cạnh nhau có được không?"
Trong lòng tôi cảm thấy rất vui vẻ, tôi khẽ gật đầu, lòng tử nhụ với bản thân rằng đây không phải là mơ. Kỳ thật không bắt đầu từ lúc nào, những lúc tôi gặp nguy hiểm, người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Cố Nam Phong.
Cố Nam Phong cười nói: "Được rồi, em mau chóng nghỉ ngơi đi, ta sẽ ở đây bảo vệ em."
Tôi hỏi: "Anh không ngủ à?"
"Quỷ có thể không ngủ."
"Có phải ngày mai khi em tỉnh lại sẽ phát hiện anh đã đi rồi không?"
Cố Nam Phong cười ôn nhu, nhìn tôi lưu luyến, lắc đầu nói: "Sẽ không đâu."
Tôi vẫn có chút không yên lòng, tôi nằm dịch vào bên trong, sau đó kéo hắn nằm xuống bên cạnh tôi: "Anh phải ngủ với em. Em có thể chạm vào anh em mới an tâm."
Nói xong câu đó, tôi cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng hắn trông như là hòa thượng vậy, trông đợi vào việc hắn chủ động thì trừ phi hắn uống nhầm thuốc. Hắn đều luôn miệng nói tôi là vợ hắn, có thể đêm hôm khuya khoắt hắn vào phòng tôi, ngồi bên giường tôi, nhưng hắn cũng chỉ nhẹ nhàng nằm tay tôi chứ không làm cái gì nữa cả. Cũng may Cố Nam Phong không từ chối tôi, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh tôi. Nhưng rõ ràng hắn vẫn giữ một khoảng cách nhất định với tôi. Tôi giả bộ vô tình nằm nhích lại gần hắn nhưng chẳng được bao lâu, Cố Nam Phong lại nhích về phía mép giường. Tôi sờ vào khoảng cách giữa hai chúng tôi, cảm giác như có thể chứa thêm được một đứa trẻ con nữa vậy. Tôi có chút tức giận nói: "Có phải là anh không muốn nằm chung với em không?"
Cố Nam Phong lập tức nói: "Tất nhiên là không phải rồi." Có lẽ là hắn ý thức được mình trả lời quá nhanh, nên hắn lại vội vàng giải thích: "Ta sợ đụng vào miệng vết thương trên người em."
Hừ, đây là cái lý do chó má gì vậy. Chẳng lẽ là tôi không có mị lực? Không hấp dẫn được hắn sao? Lại nói từ nhỏ tới lớn tôi đã nhận được rất nhiều bức thư tình. Cho dù không xứng với hắn nhưng cũng không tính là quá kém chứ. Tôi nhắm mắt lại, âm thầm đưa ra quyết định. Tôi vươn tay ôm eo hắn, kéo hắn nằm sát vào tôi.Trên miệng còn nói những lý lẽ hùng hồn: "Cái giường này nhỏ, em sợ anh ngã xuống đất nên anh nằm dịch vào trong này đi."
Thân thể Cố Nam Phong có chút cứng ngắc, hơn nửa ngày mới hơi buông lỏng ra một chút. Nhưng chẳng được bao lâu, hắn lại lặng lẽ muốn đẩy tay tôi ra. Tôi vừa thẹn vừa giận, tôi đã biểu thị ý tứ của mình rõ ràng và lộ liễu như vậy rồi, ấy thế mà cái tên chết tiệt này cứ ngây ra như khúc gỗ vậy, chẳng hiểu phong tình gì cả.
Tôi hơi tức giận, nói: "Rốt cuộc thì anh có ngủ hay không hả?"
Cố Nam Phong dừng lại động tác, không nói gì, một lát sau mới ôm lấy tôi rồi nói: "Không phải là ta không muốn ngủ cùng em, ta chỉ là..."
Nói đến đây thì hắn ngừng lại, ngẩng đầu, ghé sát vào tai tôi, thì thầm nói: "Ta chỉ là sợ ta không kiềm chế được bản thân."
Mùi hương hoa sen thơm ngát trên cơ thể hắn bao quanh tôi, và giọng nói trầm thấp của hắn nghe có chút lạ lùng. Tôi và hắn đang nằm sát vào nhau nên tôi có thể cảm nhận được phản ứng của hắn, cho dù tôi có táo bạo đến đâu thì tôi cũng không khỏi đỏ mặt. Tôi chủ động đẩy hắn ra: "Vậy thì tốt nhất là anh nên ngồi dậy đi."
Lần này hắn lại không xê dịch gì, ngược lại còn ôm tôi chặt hơn. "Đừng nhúc nhích." Hắn cố nén âm thanh giục vọng của mình, tuy nhiên tôi vẫn nghe ra được, tôi hận không thể đạp hắn một phát bay xuống đất. Tôi chỉ có thể vùi đầu vào lồng ngực hắn, giả vờ làm một con đà điểu.
Không biết là tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, dù sao ngày hôm sau khi tỉnh dậy thì tôi cảm thấy tinh thần tràn đầy sảng khoái. Và quả nhiên Cố Nam Phong không có rời đi. Thấy tôi dậy, Cố Nam Phong liền bảo tôi tới phòng ăn. Ở cùng với Hạ Dương, nếu không phải là tôi đi mua cơm thì tôi sẽ phải nấu cơm. Nhưng lần này đồ ăn lại được sắp sẵn trên bàn, cái này khiến tôi rất kinh ngạc.
"Ai đi xuống dưới kia mua bữa sáng thế?"
Tôi vừa rửa mặt, vừa hỏi hai người bọn họ. Cố Nam Phong còn chưa nói gì, Hạ Dương nói với giọng đầy tự hào: "Là chủ nhân nhà ta làm đấy."
Tôi liếc mắt nhìn hắn ta qua gương, cũng không phải là hắn làm tự hào cái gì chứ. Về phần kia, mỗi lần nhìn thấy Cố Nam Phong hắn đều có biểu cảm kỳ lạ vậy sao?
Vừa đi ra ngoài, quả nhiên tôi thấy Hạ Dương đang ngồi bên cạnh Cố Nam Phong như một chú chó labrador ngoan ngoãn, miệng thì cười tủm tỉm nhìn Cố Nam Phong.
Sau khi bưng đồ ăn lên, tôi liền ngồi xuống bên cạnh Cố Nam Phong, còn ngồi phía bên kia là Hạ Dương.
"Chủ nhân, người nếm thử cái này, người thích ăn nhất cái này nhất."
Hôm nay Hạ Dương nói rất nhiều, tôi cắn chiếc đũa, oán hận nhìn hắn.
"Làm sao vậy?"
Cố Nam Phong phát hiện tôi không nhúc nhích chiếc đũa liền quan tâm hỏi.
"Không có gì, chỉ là bị đau răng thôi."
"Để ta nhìn xem." Nói xong Cố Nam Phong muốn đến xem.
"Hiện giờ không đau." Tôi học bộ dạng của Hạ Dương, gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát Cố Nam Phong rồi cười nói: "Cố Nam Phong, anh nếm thử cái này đi."
Cố Nam Phong vừa gắp lên, còn chưa kịp ăn, Hạ Dương đã lên tiếng: "Chủ nhân không ăn thịt."
Cái gì? Tôi nhìn miếng thịt trên đũa của hắn, có chút xấu hổ nói: “Em không biết, nếu anh không thích ăn thì bỏ nó ra đi."
Cố Nam Phong cười cười, rồi gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng:"Trước đây ta không phát hiện ra, kỳ thực thịt ăn rất ngon."
Nói xong hắn lại gặp mấy miếng nữa bỏ vào bụng. Bữa cơm này tôi cảm thấy vừa thoải mái lại có chút không thoải mái. Điều khiến tôi thoải mái chính là, có một người đàn ông tuyệt đẹp vẫn luôn quan tâm hỏi han tôi, còn điều khiến tôi không thoải mái chính là, người trong lòng của tôi dường như phát hiện ra tâm trạng tôi không tốt nên mới cố tình làm tôi vui.