Tân Nương Của Thần Linh

Chương 113: Kết cục của Linh Niết



Linh Niết trao cho cô ánh mắt sắc lạnh: "Yêu nữ gieo rắc tai họa, ngươi còn có ý kiến gì nữa?"

Câu nói này của cô ta khiến mọi người đổ đồn con mắt săm soi về phía Thanh Hòa.

Thanh Hòa chưa kịp định hình: Hả?

Trong phút chốc thoáng qua, cô đã lường trước rất nhiều tình huống, thậm chí có cả cảnh mình xắn tay áo lao vào đánh nhau với Linh Niết.

Cô cảm thấy mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ cần hô hào là xông lên ngay. Vậy mà câu nói của Linh Niết vẫn làm cô sững sờ.

Lần đầu tiên có người mắng thẳng mặt cô là yêu nữ gieo rắc tai họa đấy.

Nhưng vấn đề là cô không phải loại yêu nữ đó.

Làm thế nào để chứng minh rằng tội danh đó không hề có thật đây?

"Ngươi dùng thủ đoạn đặc biệt để dối lừa thiên cơ, may mà không bị trời phạt. Nhưng, thủ đoạn của ngươi không thể qua mắt được thần thức của ta." Linh Niết nói năng ngông cuồng: "Thần nữ tiêu diệt tai họa, quét sạch yêu tà, bất cứ yêu quái nào cũng khó trốn thoát được mắt thần. Chỉ cần ta khởi động bí thuật là có thể nhìn thấu bản chất của ngươi."

Tỳ nữ xung quanh hùa theo: "Nếu không muốn đôi bên khó xử, vậy thì yêu nữ nhà ngươi hãy thú nhận trước đi!"

Thanh Hòa im lặng, nhất thời không biết phản bác từ đâu. Sao lại có người nói câu nào ngứa tai câu đó thế nhỉ?

Cô chưa kịp suy nghĩ nên giải thích như thế nào, không có nghĩa là cô cho người khác khua môi múa mép trước.

Hiện giờ, Linh Niết chỉ muốn bắt được manh mối để mau chóng đột phá. Cô ta nhìn thiếu nữ mặc áo choàng đỏ, ánh mắt càng thêm sắc lẹm.

Nhờ có giọt máu của Thiên Đạo lấy từ linh mạch của Vĩnh Tuyết Thành, ngay từ đầu cô ta đã cảm nhận được thiên cơ được gọi đến. Đi ra thăm dò lại phát hiện thiếu nữ kỳ lạ này thấm đẫm mùi máu của Thiên Đạo.

Không ngờ hôm nay cô ta lại may mắn cùng cực gặp được thứ mà Từ Châu Tâm Am khổ cực kiếm tìm suốt mười nghìn năm qua.

Từ nữ truyền âm bí mật cho Linh Niết: "Thần nữ, Lưu quản sự mật báo cho ta biết thiếu nữ này có tu vi cao cường, không nên khinh thường."

"Ừ." Linh Niết quyết tâm phải có được thứ mình cần.

Theo như đạo thần nữ, người càng có nhiều máu thịt của Thiên Đạo thì càng cảm nhận được nhiều chân ý của Thiên Đạo. Đây là một bước quan trọng để chuyển sang tu đạo hậu thổ, thế nên dù có mạo hiểm ra sao thì cũng xứng đáng.

Huống hồ dẫu gì cô ta cũng là thần nữ, lại còn đạt cảnh giới Hợp Đạo. Kể từ mấy hôm trước có được giọt máu của Thiên Đạo, cảnh giới của cô ta tăng vọt, sắp chạm ngưỡng Độ Kiếp.

Thế nên, cô ta khá tự tin khi hành động.

Linh Niết không vội vàng ra tay. Thay vào đó, cô ta mắng đại một câu để thu hút sự chú ý của mọi người. Mặt khác, cô ta âm thầm điều khiển một sợi thần thức, chuẩn bị dùng bí thuật của môn phái để xâm nhập vào trong biển ý thức của Thanh Hòa.



Đôi mắt màu trắng nhìn chòng chọc vào Thanh Hòa, quyết định xem tu vi thật của Thanh Hòa trước. Nếu kém cô ta, thế thì lập tức cắn nuốt thần hồn. Còn nếu mạnh hơn thì tiếp tục phân bua.

Vừa khởi động bí thuật, thế giới trước mắt cô ta lập tức thay đổi.

Xung quanh chỉ còn hai màu xám đen lẫn lộn. Những màu sắc ấy thể hiện cho kẻ yếu, hoặc vật chết không có linh lực.

Màu càng ngả về trắng, càng thể hiện chính chủ có tu vi cao.

Màu của Linh Niết là xám bạc, cô ta rất kiêu ngạo về mình.

Nhìn sang Thanh Hòa, cô ta muốn xem màu của Thanh Hòa là màu gì.

Nhưng... cô ta nhìn thấy gì vậy?

Vẻ mặt kiêu căng nhìn rõ hình ảnh trước mắt thì bỗng hoang mang tột độ.

Thần hồn của thiếu nữ là một màu trắng ngần, trắng xóa như cánh đồng tuyết mà một khi lạc vào, con người ta sẽ chỉ nhìn thấy một màu trắng tinh bao quanh đất trời.

Đây là đặc trưng của tu vi nào?

Hợp Đạo? Độ Kiếp? Hay là tiên nhân???

Linh Niết đang khiếp đảm, thì hình như có một đôi mắt khổng lồ chầm chậm mở ra ở nơi giao nhau giữa cánh đồng tuyết và bầu trời.

Linh Niết cuống cuồng nhìn xuống.

Cô ta ngờ ngợ cảm nhận được hơi thở quen thuộc ở đôi mắt khổng lồ, nhưng cô ta không dám nghĩ nhiều.

Bất cứ suy diễn nào về sự tồn tại tôn kính có tu vi cao hơn cô ta vô vàn đó đều sẽ bị quy thành mạo phạm, dẫn cô ta đến với cái chết.

Đứng trước đôi mắt khổng lồ, thần hồn của cô ta vừa nhỏ bé vừa yếu ớt.

Nhưng đột nhiên, hơi thở lạnh thấu xương cùng với áp lực nặng nề bao trùm khắp người cô ta!

"Cút ra ngoài."

Sóng âm vang vọng đất trời khiến cô ta hộc máu miệng, chảy máu mũi, lục phủ ngũ tạng bị thương nặng.

Linh Niết nhìn trộm linh thức của Thanh Hòa bị đánh bay ra ngoài, tầm mắt đảo điên, lỗ tai ù mạnh.

"Á á á á á!"

Mọi người đều nhìn thấy Linh Niết thần nữ lạnh lùng nahx nhặn đột nhiên gào thét, ngã ngửa ra sau, miệng hộc máu, mũi chảy máu, đôi mắt màu trắng cũng chảy máu không ngừng.

Mọi người đều biết đây là biểu hiện của việc thần thức bị thương nặng.

Từ thương thế của Linh Niết, có thể thấy cô ta bị thương cực kỳ nặng, chỉ thiếu nước đột tử. Kể cả Từ Châu Tâm Am dốc có toàn lực chữa trị cho cô ta, cũng không dám khẳng định khôi phục được bao nhiêu tu vi.

Vấn đề là Linh Niết thần nữ vẫn đang nói chuyện với mọi người mà? Tại sao bỗng dưng lại bị thương thần thức?

Tỳ nữ thảng thốt hét to, vội vàng đỡ thần nữ nhà mình.

"Xin lỗi, xin lỗi vì đã mạo phạm ngài!" Linh Niết thần nữ chẳng màng xung quanh, cô ta run rẩy trong sợ hãi lẩm bẩm.

Cô ta biết mình nhìn thấy sự hiện diện nào ở trong thần thức của thiếu nữ kia.

Truyền thừa của sư môn có viết rõ rằng dấu hiệu quan trọng nhận biết đã được sắc phong làm Hậu Thổ là linh hồn có giao hòa với Thiên Đạo.

Thần nữ luôn miệng nói mình là thân quyến của Thiên Đạo, nhưng trong suốt ba mươi hai đời, ngoại trừ chưởng môn đời đầu được Thiên Đạo cứu, thì chưa có thêm ai được ngài để mắt đến. Trước đây họ lấy lý do là vì Thiên Đạo đang chìm trong giấc ngủ dài, tự nhủ có lẽ do mình chưa cảm ứng được sâu. Chỉ cần họ thu thập được máu thịt của Thiên Đạo, đồng thời nhận được sự cho phép của ngài là mọi chuyện sẽ khác.

Linh Niết luôn tin là vậy.

Nhưng thiếu nữ chẳng biết từ đâu đến này là sao?! Tại sao trong biển ý thức của cô gái đó... lại có ngài ấy!!!

Tại sao Thiên Đạo đại nhân lại để mắt đến một tiểu nha đầu chẳng biết là ai đó? Ngài không cảm nhận được lòng thành kính của họ ư?

Trong cơn tức giận, Linh Niết lại hộc máu.



Thanh Hòa đang nghĩ xem nên giải quyết Linh Niết thần nữ khó dây này thế nào, thì bỗng thấy cô ta ngã phịch trước mặt. Đôi máu chảy máu, miệng mũi cũng không ngoại lệ.

Đây là... dựng chuyện để vu oan giá họa à!

Nhưng mà cô ta diễn y như thật ấy.

Thanh Hòa trợn tròn mắt câm nín, thầm nghĩ diễn xuất của chị gái này đỉnh vậy, dù mình có thanh minh rằng chẳng làm gì cả, e là cũng chẳng ai tin.

Từ thuở sinh thời đến nay, đây là lần đầu tiên cô bị người ta vu oan giá họa. Cô chưa kịp thảng thốt đã nhận thấy ánh mắt của mọi người xung quanh cứ sai sai.

Kính sợ, dè chừng, nghi kị, nịnh nọt.

Không còn ai dám thẳng thắn trao cho cô ánh mắt nghi ngờ, ai ai cũng tỏ vẻ dè chừng, rất sợ đắc tội cô.

"Rốt cuộc... ngươi là ai?"

Linh Niết uống ba viên đan dược cực phẩm và nước thuốc giữ tính mạng mới ổn định lại, không còn dáng vẻ hấp hối có thể chết bất cứ lúc nào nữa.

Nhưng Linh Niết vẫn bất chấp hoàn cảnh, ngồi xuống nhập định, cố gắng chữa trị vết thương song vẫn không kìm được thắc mắc. Cô ta vô cùng nghi hoặc: "Rốt cuộc ngươi... rốt cuộc túc hạ là ai? Có đạo hiệu không?"

"Đạo hiệu? Không có." Thanh Hòa không nghĩ nhiều, trả lời ngay: "Ta tên Thanh Hòa."

Linh Niết: "..."

Mọi người: "..."

Thảo nào thiếu nữ này lại thắc mắc về Thanh Hòa thần nữa... Hóa ra nàng chính là người đó!

Vậy khi nãy Linh Niết đã trả lời thế nào nhỉ? Hình như bảo rằng thiếu nữ này là yêu nữ được dân chúng loan tin, không liên quan gì đến Từ Châu Tâm Am, đúng chứ?

Sự thật được phơi bày, Linh Niết nhục nhã chỉ muốn rớt nước mắt.

Hóa ra lời đồn ấy là thật... vậy mà lại là thật! Quả đúng là Thiên Đạo đại nhân có thiên vị một thần nữ.

Theo như lời đồn ấy, ưu ái mà Thiên Đạo dành cho Thanh Hòa thần nữ còn hơn cả vinh quang dành cho Hậu Thổ được ghi chép trong sách cổ.

Nhưng, điều khiến Linh Niết đau không thiết sống tiếp tục ập đến.

Giọt máu của Thiên Đạo gửi gắm vào linh mạch Vĩnh Tuyết Thành được cô ta giấu trong biển ý thức đột nhiên phá vỡ phong ấn, phá tan mọi khả năng sống sót của cô ta.

Cô ta chắc chắn phải chết.

Tại sao chứ?

"Tại sao?" Linh Niết bị đau đớn bủa vây lẩm bẩm: "Tại sao ngài đã tỉnh lại nhưng không đến tìm bọn ta, mà lại chọn một thôn nữ thô lỗ làm thần nữ?"

Dáng vẻ bi thương tột cùng, không cả màng hình tượng chỉ vì tín ngưỡng bị sụp đổ khiến Thanh Hòa tiếp tục được mở rộng tầm mắt.

Cô ta làm như thể Thiên Đạo là kẻ bội tình bạc nghĩa, gạt phăng tín ngưỡng mà họ tôn thờ cả vạn năm ấy.

Thanh Hòa bất bình, cần phải lên tiếng: "Nếu các ngươi thật sự thành kính đến vậy, tại sao trong suốt một vạn năm qua chưa từng tìm về với Thiên Đạo đại nhân?"

Chính xác là trong suốt một vạn năm Thiên Đạo ngủ say, họ đã không theo đuổi tín ngưỡng, mà còn hoàn toàn chìm đắm trong vinh quang tổ tiên để lại, hài lòng với cái mác thần nữ cao xa vời vợi.

Linh Niết oan ức nói: "Thiên Đạo đại nhân mạnh đến mức không thể phán đoán, hà cớ gì lại nói ngài yếu ớt như vậy!"

Thanh Hòa siết chặt nắm tay.

Cô chợt hiểu ra nguyên nhân thật sự khiến mình cứ luôn bực dọc, cứ luôn không vui rồi.

Thiên Đạo đại nhân mà họ ra rả kiên cường phải nằm ở Địa Cung lạnh lẽo, cô độc chịu đựng đau khổ do ác nghiệp của người phàm trần gây ra, phải đến một vạn năm sau mới vô tình gặp cô. Thử hỏi trong suốt mười nghìn năm ấy, những thần nữ ngoan đạo này đang ở đâu?

Cô bực dọc không phải vì cái danh "thiếp thất đời thứ ba mươi hai" nực cười, mà là vì...

- Phất Thần đại nhân, em không biết miêu tả thế nào. - Cô thì thầm trong lòng:



- Nhưng mà em bực bội quá.

Khó chịu chết đi được.

Tại sao ai cũng cho rằng kẻ mạnh không có quyền yếu ớt?

Linh Niết biết mình chết chắc, cô ta không cam lòng, phẫn nộ cùng cực: Tại sao ta phải chết? Ta đã vượt qua kiểm tra vừa nãy, ta là người vô tội mà!

Cô ta căm phẫn nói: "Thiên Đạo thiên vị, trừng phạt bất công!"

Đáp lại Linh Niết là tiếng băng nhọn đâm thủng giữa trán cô ta, chấm dứt dáng vẻ vùng vẫy xấu xí cuối cùng.

Phất Thần bình tĩnh nói:

- Nhờ có giọt máu của ta, cô ta qua mắt thiên cơ nên mới thoát được phán quyết vừa rồi.

Để lấy được giọt máu bị ác nghiệp vấy bẩn của Thiên Đạo, cô ta đã làm không biết bao nhiêu việc xấu ở Hắc Trường, nghiệp chướng mù mịt.

Thế nên sau khi Phất Thần thu hồi giọt máu, thần nữ này cũng phải hứng chịu phán quyết dành cho mình.

Xung quanh im ắng đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Các tỳ nữ luống cuống, không biết xử lý thi thể của thần nữ nhà mình thế nào.

- Em vẫn không vui lắm. - Thanh Hòa nói trong lòng.

- Cô ta chết rồi.

- Mặc dù ngài có 3303 vợ bé, nhân với ba mươi hai đời là có tổng cộng 105696 vợ bé, nhưng mà thật lòng là em chẳng quan tâm.

- ... - Phất Thần ngập ngừng muốn nói lại thôi.

- Em không bực bội vì cái danh hiệu tự xưng của họ. Ừ thì lúc trước... có hơi mất hứng thật. Nhưng em cũng không biết tại sao nữa, chỉ biết là mình muốn nói như vậy.

- Ừ.

- Chẳng qua là em... haiz. - Thanh Hòa thở dài trong lòng.

Phượng hoàng nhỏ trên mái tóc cô đập cánh nhè nhẹ như thể đang vỗ về.

Nhưng bỗng nhiên, có tiếng vỗ tay giòn giã vang lên.

"Trăm nghe không bằng mắt thấy, Thanh Hòa tiên tử quả thật là người hồn nhiên trong sáng như lời đồn."