Tân Nương Của Thần Linh

Chương 13: Quà cảm ơn



Dự cảm nói cho cậu ta biết cô gái sắp gây chuyện.

Cậu ta không ngờ chuyện sẽ đến nhanh như vậy...

Cô gái hắng giọng hét lên trời: "Này này này, Thiên Đạo? Phất Thần? Nghe thấy không? Alo alo alo?"

Cô vừa nói, mọi người kinh hồn bạt vía.

Tà tu chưa kịp định hình, chúng tưởng mình nghe nhầm.

Thanh Hòa đã nói là phải khiến người ta thảng thốt đến chết: "Em muốn nói là, chàng hơi bị nhỏ nhen đó nhé."

Liễu Tu Đức tái xanh mặt.

Mọi người không cần quan sát bầu trời cũng thấy trời đất tối sầm!

Mây đen che khuất mặt trời, gió lốc nổi lên như sắp đổ cơn mưa rào.

Thiên Lý nhận định cô bất kính thần linh, sắp bổ sét trừng phạt!

Sét đánh trên diện rộng, cực hình dành cho bất cứ ai ở trong phạm vi để tỏ rõ uy nghiêm của Thiên Đạo!

Các tà tu xám xịt mặt mày.

Xích Tiêu hãi hùng mắng to:

- Hỗn xược! Cô đang nói gì đấy!

Thanh Hòa sợ bị bịt miệng, lập tức nói nhanh như bắn rap xả hết nỗi lòng nghẹn đã lâu.

Nội dung không bị giới hạn:

"Đừng đo tấm lòng của em bằng góc nhìn cực đoan của chàng về những người khác."

"Chàng hay lắm, chàng mà còn vậy là sẽ đánh mất em đó."

"Khi nãy em rất giận nhưng vì ngày xưa chàng đáng thương quá, em quyết định tạm thời rủ lòng từ bi tha thứ cho chàng."

Không biết tà tu đứng hình, run rẩy từ lúc nào.

Liễu Tu Đức tận mắt chứng kiến tình cảnh bi thảm ngày hôm qua quyết định rất nhanh... chọc ngón tay vào tai.



Phải chọc thủng màng nhĩ.

Không con người nào được phép nghe câu từ dơ bẩn bất kính này.

Thấy các cháu vẫn ngây người, có đứa ngu ngốc còn định giết yêu nữ ngông cuồng, Liễu Tu Đức trừng căng khoé mắt.

Bọn nó bị ngu à!

Hai lỗ tai ông ta chảy máu ròng ròng, nói liến thoắng: "Chọc thủng màng nhĩ, nhanh! Mặc kệ cô ta!"

Cơn phẫn nộ của thần linh không phải...

Uỳnh!

Thiên Lôi xé tan bầu trời loé ánh sáng chói loá bổ tia sét to oành nối liền bầu trời và mặt đất, bổ thẳng xuống chỗ này!

Thiên Lôi mang trong mình Thiên Lý đánh kẻ bất kính thần linh tan thành mây khói, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Sét nổ vang trời.

Thanh Hòa xem như được trải nghiệm thực tế thế nào là đứng ở trung tâm bãi mìn.

Cô suýt mù mắt bởi ánh sáng chói loá. Sau khi nhắm mắt, cô chỉ cảm nhận được cát đá bay xung quanh, mặt đất rung chuyển. Không nghe thấy gì khác ngoài các tia sét liên tục bổ xuống.

Một lúc lâu sau đất trời mới lắng.

Cô không bị thương.

Thanh Hòa mở mắt, cô đoán trúng phóc.

Phong cảnh núi non xanh nước biếc vẫn còn đó.

Núi không bị san phẳng... Dưới núi là lăng tẩm của thần linh, Thiên Lôi nào dám phá hỏng.

Chim muông trong rừng không bị thương...Trang trí cần có cho lăng tẩm, cũng không được bị thương.

Cô không xây xát gì... Khế ước phù hộ của thần linh không cho phép Thiên Lôi làm cô bị thương.

Tan thành mây khói chỉ có ba tà tu nghe câu từ dơ bẩn và thi thể nổ vụn dưới đất.

Tuyệt vời.

Thế gian chỉ có tà tu bị thương hoàn thành thuận lợi.

Thế thì việc tiếp theo phải làm đó là tỏ lòng cảm ơn với Phất Thần.

Có điều, hình như Xích Tiêu bị đả kích nặng nề.

Thanh kiếm bé bỏng một lòng trung thành với Thiên Đạo không tài nào chấp nhận được câu từ ngông cuồng vừa nghe.

Thanh Hòa có lòng an ủi: "Cậu có thể chọn cách quên đi."

- Sao quên được...

"À, thế tôi sẽ nói với Phất Thần đại nhân là cậu nhớ như in những câu đó."

Xích Tiêu tức tối:

- Này!!!

Thanh Hòa mặc kệ cậu ta, cô nhìn dáo dác xung quanh: "Phất Thần đại nhân giúp tôi việc lớn, tôi phải chuẩn bị quà cảm ơn trịnh trọng."

Xích Tiêu cảnh giác:

- Cô lại định làm gì!



"Cậu cứ yên tâm, tôi tặng hoa thôi. Sao mà tôi thù dai Phất Thần đại nhân được."

Thanh Hòa nói nhỏ nhẹ: "Cậu từng nói Địa Cung không có sự sống mà?"

"Nãy tôi thấy ở đây có hoa đào, có hoa trà, có hoa bạc hà, nhiều hoa lắm. Lát nữa tôi hái mỗi loại một ít, bện chúng lại đảm bảo đẹp mê ly."

"Cậu thấy kế hoạch tặng màu sắc của mùa hè cho Phất Thần đại nhân thế nào?"

Xích Tiêu ợm ờ mãi mới thì thầm:

- Bện hoa á... Hừ, cô tận tâm quá, nhớ cả được việc đó.

Xích Tiêu do dự:

- Tôi chưa thấy ngài đeo trang sức, chưa chắc Thiên Đạo đại nhân đã chấp nhận.

Thanh Hòa chỉnh sửa: "Vòng hoa không phải để đội lên đầu."

- Thế để làm gì?

Cô mỉm cười: "Làm hoa trang trí nắp quan tài."

Quan tài đen và vòng hoa dành riêng trong lễ truy điệu mới hợp làm sao.

Đảm bảo Phất Thần đại nhân sẽ thích.

- Trang trí quan tài?

Xích Tiêu lẩm bẩm, sống mấy vạn năm nhưng cậu ta chưa từng nghe nói có lễ cúng kiểu này.

Cậu ta nghi ngờ Thanh Hòa lại sắp công cốc.

"Đúng rồi. Đó là sự tôn trọng cá nhân tôi dành cho Phất Thần đại nhân."

Cô gái nói giọng kỳ lạ: "Ngủ say vạn năm trong quan tài nghe thôi cũng thấy cô đơn. Nếu có hoa làm bạn sẽ vui hơn nhiều, không phải sao?"

Diễn xuất của cô không xuất thần nhập hoá nhưng đủ khiến thanh kiếm ngây thơ tin là thật.

Có lý!

Thanh kiếm khinh thường:

- Tuy cô không biết điều nhưng có ý tưởng hợp lý.

"...Cậu đúng là người có con mắt tinh tường."

Đối thủ yếu quá, không hề nhận ra cô đang diễn. Thanh Hòa không còn gì để nói, dừng luôn cãi nhau.

Cô định tặng bó hoa cho Phất Thần.

Nhưng vì biết hắn vẫn luôn đề phòng mình, cô tủi thân, cô giận nên đổi thành vòng hoa.

"Phất Thần đại nhân có nhìn thấy màu sắc không?"

Xích Tiêu thở dài:

- Không thấy.

Thanh Hòa lặng người, thở dài buồn bã.

Phải nhỉ, Phất Thần không nhìn thấy từ lâu lắm rồi.

Hắn không nhìn thấy màu sắc của hoa, không cảm nhận được cánh hoa mềm mại, không ngửi thấy mùi hoa thơm ngát.



...Hừm.

Cô rộng lượng, không so đo với người khiếm khuyết mắc bệnh tâm lý.

Cô hỏi nghiêm túc: "Theo cậu, hiến tế vòng hoa có giúp Phất Thần đại nhân lấy lại xúc giác không?"

Xích Tiêu ngạc nhiên.

Ngẫm nghĩ thì kể từ khi Thiên Đạo ngủ say vạn năm, chỉ có duy nhất Thanh Hòa chạm vào ngài.

Cô ấy là tân nương của thần linh, được Thiên Đạo ban cho sinh mệnh mới.

Mà cô ấy cũng trao cho Thiên Đạo cảm giác nóng lạnh.

Duyên phận như thế chưa biết chừng có thể.

- Chắc là được nhưng phải thành tâm, hiến tế bằng một trái tim thuần khiết mới thành công.

Vấn đề nằm ở đây.

Sau khi được cậu ta cho hay tình hình thực tế, cô gái phải lương thiện, vô tư ngần nào mới luôn gìn giữ thuần khiết?

Thanh Hòa nói: "Tôi sẽ cố gắng."

Cô tràn trề tinh thần sau khi coi Phất Thần là bệnh nhân bị bệnh nặng còn cô là bác sĩ tâm lý số kiếp an bài dành riêng cho hắn.

Xích Tiêu không đặt niềm tin vào kế hoạch.

Đâu phải cứ cố gắng là sẽ vượt qua.

Nhưng thanh kiếm vẫn có một xíu chờ mong, thế nên cậu ta không nỡ đả kích nhiệt huyết của cô gái.

Trở về Địa Cung, Thanh Hòa xếp xong củi cất trong túi càn khôn(1) lại vét sạch bát cháo để phần, ăn lấy sức.

Cô lau miệng, phấn chấn hét: "Bắt đầu làm việc!"

Bây giờ cô sẽ bện vòng hoa tặng cho Phất Thần đại nhân thân yêu!

_

Chú thích

1. Một cái túi không đáy đựng được vô số đồ.