Đáng sợ hơn khi càng nín thở thì cô càng tập trung, càng cảm nhận rõ ràng...
Có một sức mạnh vô hình toả ra hơi thở lạnh lẽo nằm ngay cạnh và đang nhìn chằm chằm người lạ xâm nhập cũng chính là cô đây.
Dù biết nói chuyện, nhưng mà... nhưng mà đó là hài cốt sống lại.
Cô và hắn cách nhau một tấm vải liệm, đôi mắt sắc như dao vượt qua lớp vải liếc dọc người cô, dễ dàng xẻo thịt, lọc xương cô bất cứ lúc nào.
Sức mạnh vô hình chính là Phất Thần.
Vị thần duy nhất ngủ say vạn năm của thế gian.
Không gian tối đen và lạnh căm yên tĩnh tuyệt đối, thần linh cất lời: "Ngươi định để ta nằm mãi thế này?"
Giọng nói không hề nguy hiểm.
Nhưng lạnh.
Lạnh thấu xương, ngỡ có thể đóng băng thần thức.
Chất giọng lạnh lùng hờ hững của Phất Thần làm cô liên tưởng đến cánh đồng tuyết trắng bão tuyết quanh năm, hoặc là hình ảnh tuyết đọng khúc xạ ánh nắng.
[Wanhoo chuyển ngữ đăng tại wasateam.xyz]
Giọng điệu của hắn không có cảm xúc, chỉ có lạnh khiếp hồn khiếp vía, con người không nói được giọng điệu này.
Trong thần thức mà cô và hắn kết hợp, nếu nói Thanh Hoà là mặt trời bé nhỏ toả ánh nắng ấm áp, vậy thì Phất Thần giống như vực sâu không đáy.
Ném đồ xuống hay đặt câu hỏi sẽ không nhận được câu trả lời, chỉ có tĩnh lặng bí ẩn làm người ta sợ run chân run tay.
Tình huống này không có trong nguyên tác.
Bất chấp sợ hãi, cô giải thích: "Em xin lỗi, em không cố tình mạo phạm ngài. Em bị người ta nhốt trong đây nên mới đẩy ngài. Mong ngài khoan hồng độ lượng tha thứ cho em."
Phất Thần cười khẽ.
Nụ cười của hắn cũng không có cảm xúc, chỉ đơn thuần là "cười" thôi.
"Họ không kể ngươi nghe về ta sao?"
"... Không ạ."
"Thế thì giờ ngươi đã biết." Phất Thần trần thuật thực tế khốc liệt: "Kẻ mạo phạm, chết."
Thanh Hoà hốt hoảng: "Họ Liễu bắt em vào đây, em không cố tình mạo phạm ngài!"
Phất Thần thờ ơ: "Cung phụng thần linh là lẽ bất di bất dịch, không có lỗi."
Thì ra tà tu thực hiện lễ cúng tà đạo không có lỗi, chỉ có cô bị bắt cóc là có lỗi?
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cô chợt nảy ra ý tưởng, thốt lên: "Nếu em cũng cung phụng ngài, sửa lại dung nhan cho ngài có được xem như chuộc tội không ạ?"
Cảm giác bị sức mạnh vô hình chèn ép đáng sợ lại xuất hiện.
Trán cô túa mồ hôi lạnh.
Phất Thần lặng đi một lúc có vẻ như đang suy xét.
Một lát sau Phất Thần lạnh lùng nói: "Được."
Thanh Hoà thở phào khe khẽ, lại nghe Phất Thần nói với giọng điệu vô cảm: "Nhưng..."
"Cung phụng ta trong khi bị xích ở trong quan tài."
Một chút vui sướng lập tức đông cứng thành băng.
Thanh Hoà vẫn nhớ đinh trấn hồn đã đóng vào quan tài, cũng tức là mỗi một động tác tiếp theo của cô xác định mang đến máu me đầm đìa.
Đây cũng là... hình phạt của thần linh dành cho kẻ mạo phạm.
...
Chân tay bị khoá, quan tài nhỏ hẹp khó cử động, hoạt động trong không gian này vô cùng khó khăn.
Cái thời cô còn nghịch ngợm đã từng nghiên cứu mô hình xương người. Nhưng chuyện đó cách đây lâu rồi, cô chỉ biết dựa theo trí nhớ mập mờ, chăm chú, kiên nhẫn lắp lại từng khúc xương.
Cô cầm một khúc xương hết sức cẩn thận.
Hài cốt của thần linh trong tay cô khô quắt như bị giấc ngủ kéo dài vạn năm trong quan tài kín mài mòi.
Tầm mắt chỉ một màu đen.
Không gian chật chội.
Mỗi một động tác cần cực kỳ cẩn thận, tránh mạo phạm thần linh nhiều hơn và cũng để tránh mình bị đinh trấn hồn tạo ra nhiều vết thương.
Không biết cô đã liều mình lắp xương trong bao lâu, tóm lại là đến khi hài cốt của Phất Thần gần như trở về như hình dáng ban đầu thì cô cũng đau đớn toàn thân, chân tay run rẩy.
Phất Thần vẫn chỉ lạnh lùng, thờ ơ.
Thanh Hoà sợ hãi nói: "Em xin lỗi, em không thể làm hài lòng ngài."
Cô đã cố gắng hết sức nhưng có vài chỗ bị lắp sai vị trí, càng sửa càng loạn.
Phất Thần hừ khẽ như khinh miệt người phàm hèn nhát, yếu ớt. Cập nhật truyện nhanh tại ( TRUMtruyeЛ .VN )
Cô cảm nhận được luồng khí di chuyển trong quan tài kín, và rồi xích sắt biến mất, chân tay cô được giải thoát, đai vải cũng tự tháo nút.
Chưa dừng lại, nắp quan tài bị đóng đinh bay ra xa.
Đinh trấn hồn giam giữ Phất Thần chẳng cả bằng một tờ giấy dán.
Tất cả những thứ hạn chế hoạt động biến mất, cô có hơi do dự nhưng vẫn ngồi dậy.
Thanh Hoà nhìn ngó xung quanh, cô đang đứng trong một cung điện cực kỳ cao rộng.
Bạch ngọc khảm vào tường đá đen lạnh lẽo. Dạ minh châu sắp xếp theo vị trí của hai mươi tám tinh tú như vầng trăng tròn chiếu sáng cung điện rộng lớn.
Trần điện cao vời vợi, đứng trong đây ngỡ bản thân thật nhỏ bé.
Nếu có người đến đây sống, có lẽ phải là người khổng lồ cao vài mét.
Quan tài của Phất Thần đặt ở chính giữa cung điện. Xung quanh không có gì ngoài những nét vẽ trận pháp màu đen rậm rạp, chằng chịt trên mặt sàn.
Có thể thấy người xây dựng cung điện rất sợ chủ nhân của Địa Cung hồi sinh. Xây lăng mộ nghiêm trang, tráng lệ nhưng thực chất chỉ muốn tiêu diệt hắn triệt để.
Thanh Hoà nhìn sang bộ xương bên cạnh.
Cô không giấu được run nhẹ khi nhìn thấy.
Nguyên tác có miêu tả lúc Thiên Đạo bị phong ấn.
Lúc đó hắn móc hai mắt, khoét miệng lưỡi ban cho tín đồ, mổ xẻ máu thịt vun đắp đất đai.
Thế nên ngày vị thần đã từng vô cùng cao thượng an nghỉ, hắn chỉ còn giữ lại hài cốt khô gầy và chiếc quan tài đẹp đẽ mà người phàm giả dối cung phụng.
Đám tang tổ chức trong sợ hãi và vội vàng.
Tính ra, cô chỉ là đồ cúng mà vẫn có nhiều đồ mang theo hơn cả Phất Thần.