Tân Nương Của Thần Linh

Chương 31: 31




Chuyển ngữ: Wanhoo
Thanh Hòa ngủ một giấc tỉnh dậy khoan khoái cả người, phấn chấn như sạc đầy năng lượng,
Tiếc là lời nguyền vẫn còn đó.
Lời nguyền rất gian xảo, tái phát một lần rồi lại lặn mất.

Thần thức cô mới bị thương nặng, tạm thời không chịu nổi đòn mạnh.
"Phất Thần đại nhân, em định ra ngoài đi dạo một vòng."
Thanh Hòa có thói quen sáng sớm ra ngoài phơi nắng, Phất Thần luôn từ chối lời mời đi dạo với cô.
Cô định nhõng nhẽo.
Nhưng Phất Thần làm lơ.
Phượng hoàng đã búi xong cho cô hai búi tóc, chỉ để lại hai bên tóc mai trông vừa đáng yêu lại tinh nghịch.
Thần linh phớt lờ, cô đành buồn rầu đi bộ một mình.
Mục tiêu hôm nay của cô đó là thuần hóa mấy con chim mang về Địa Cung nuôi.
Trước đây Phất Thần kiêu ngạo như mây trên cao chưa từng chọn người hầu, bởi vậy Địa Cung đã lạnh lại còn yên tĩnh.
Mặc dù cô có cả tá chuyện để nói với Phất Thần mối ngày nhưng khi khép miệng vẫn thấy cô quạnh.
Thanh Hòa nghĩ thần linh cần nhiều màu sắc hơn, không phải suốt ngày nằm trong quan tài bị ác niệm của con người làm phiền.
"Đi đi, gọi các chú chim đáng yêu đến đây."
Thanh Hòa chỉ muốn bảo phượng hoàng gọi mười mấy chú chim đáng yêu đến là đủ nhộn nhịp.
Nhưng cô đã đánh giá thấp Phất Thần trong lòng các sinh linh.
Đây là chuyện cổ tích ngoài đời thực.
Chim chóc vỗ cánh ríu rít khắp núi đồi, bạt ngàn chim chóc xếp hàng ngăn nắp che rợp bầu trời bay về phía cô.
...Dẫn chúng đến không phải phượng hoàng giả mà là cô.
Cô mới thật sự là phượng hoàng của bầu trời.
Thanh Hòa nồng nặc hơi thở của thần linh đã sớm trở thành câu chuyện trong lời kể của chim muông trăm dặm quanh đây.

Nhưng lúc đó cô gái chưa khơi thông linh lực lại cũng không thích chúng nó, chúng nó không dám bất kích cô.
Nhưng hôm nay Hậu Thổ nương nương...!Thê tử của Thiên Đạo đại nhân thì là Hậu Thổ nương nương nhỉ?
Cô gọi chúng đến, các loài chim mới được cho phép bay đến.
Chúng hào hứng vỗ cánh bay tạo thành đội ngũ chỉnh tề, chỉ mong mình được tân nương của thần linh để mắt.
Các loài chim bay lượn quanh Thanh Hòa, có con to gan mổ nhẹ vào người cô, nhát gan thì chỉ chao lượn phô bày màu lông đẹp, dành cho cô sự kính trọng cũng như ngưỡng mộ.
Ngoài con người, các loài sinh linh khác đều cảm nhận sâu sắc ân đức của Thiên Đạo, bởi vậy thê tử Thanh Hòa ngài mới cưới cũng nhận được sự tôn trọng của muôn loài.

...Ực.
Mới đầu Thanh Hòa còn nhìn quanh được nhưng chẳng mấy đã không đứng vững.
Chim bay đến ngày càng nhiều, tình hình hơi mất khống chế.
Lúc đầu cô còn mỉm cười chào hỏi, sau rồi duy trì nụ cười gượng gạo, khó đứng vững chân.
Trong tiếng chim ríu rít huyên náo, khá khó nhưng vẫn phân biệt được một con vẹt đặc biệt.
"Hậu Thổ nương nương đúng là rất có phong thái!" Con vẹt bắt được đại vận đang trên con đường tu hành, khơi thông linh trí nên nịnh nọt rất ra gì, rất lẻo mép.
Thanh Hòa xua cánh chim trước mặt, nghĩ bụng tình hình này ít cũng phải có mấy nghìn hay mấy chục nghìn con chim nhỉ? E là phượng hoàng gọi chim cũng không dàn trận khủng thế.
Các loài chim hồ hởi bay lượn trước mặt cô, lúc đầu còn giữ khoảng cách, nhưng rồi sau đó chim ngày một nhiều, bạn chen mình đẩy, thành ra bất cẩn va vào người Thanh Hòa.
Tất nhiên Thanh Hòa có thể đuổi bằng linh lực nhưng cô không muốn tổn thương các chú chim nhiệt tình đáng yêu.
Chim bay đến vẫn tăng dần, cô muốn phượng hàng dừng lại nhưng phượng hoàng chỉ nghiêng đầu, đôi mắt hồng ngọc lấp lánh nghi hoặc nhìn cô.
Nó không hiểu.
Chim không hiểu "chừng mực" của con người.
Chỉ biết đến là đến, đi là đi.
Phải xử lý thế nào đây?
Cô gái nhăn mặt lo nghĩ, trong đầu toàn là phải làm sao để chu toàn.
Chợt cô nghe thấy tiếng thở khẽ của thần linh.
Giọng nói bình tĩnh của Phất Thần vang trong núi rừng: "Bay đi."
Nói cũng lạ, Phất Thần vừa nói chim chóc bay mất theo mức độ đẹp, cuối cùng chỉ còn lại một trăm chú chim đặc biệt.

Có con đẹp cao sang, có con hoạt bát, có con sắc sảo, tóm lại là có nét riêng.
Điểm giống nhau duy nhất đó là các chú chim đều hướng đầu về Phất Thần, ngậm chặt mỏ không phát ra bất cứ âm thanh ồn ào nào, đến mức con nào cũng run bần bật.
Thanh Hòa: "..."
Đây là sự chênh lệch giữa phụ thể và bản thể?
Thần linh vờ như không thấy dáng vẻ ngưỡng mộ của loài chim, đôi mắt của hắn chỉ hướng về cô.
"Thân phận của em quý trọng, đừng làm chuyện...!vặt vãnh, hơi chút lại kinh động thiên địa.

Nếu cần cứ sai việc."
Cô nhóc rũ vai chán nản: "Vâng ạ, em biết sai rồi."
Phất Thần:...Nhận lỗi nhanh vậy?
Xưa nay thần linh không buồn để ý những chuyện vặt vãnh cô làm như nấu ăn, chế đồ.

Song lần này cô gái tỏ chút thông minh, thế nên hắn lại không kiềm được lòng để ý.

Không, không phải để ý.
Chỉ thắc mắc cô nhóc có gây sự không.
"Tại sao lại buồn?"
Cô ấp úng: "Ngài biết bất ngờ rồi không còn là bất ngờ nữa."
"...Tại sao phải mang đến bất ngờ cho ta?"
"Vậy thì ngài mới mong chờ cuộc sống." Thanh Hòa buồn bã, ngại ngùng nói: "Giống như em rất bất ngờ cũng rất thích dây buộc tóc ngài tặng em."
"Em muốn cuộc sống của ngài cũng có thêm niềm vui như thế."
Cô không chỉ muốn nịnh nọt hắn bằng niềm vui.
Cô thật sự muốn hắn có hy vọng vào cuộc sống, không nằm cả ngày trong quan tài kia.
Đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt Phất Thần thoáng dịu dàng.
Cũng chính khoảnh khắc này hắn mới cảm thấy loài người vẫn trong sáng, vẫn cứu được.
...Ít nhất loài người sinh ra cô đơn thuần trong sáng.
"Không sao." Hắn nói lạnh lùng: "Chọn chim em thích đi."
"Dạ? Chọn người hầu cho ngài mà."
Phất Thần nói: "Ta không có sở thích."
Thanh Hòa nghi ngờ: "Em chọn thì ngài có thích không ạ?"
Thần linh không hề nghĩ ngợi: "Có."
...?
Cô gái trợn mắt ngạc nhiên, lúc này thần linh mới ý thức được mình lỡ nói câu gì.
Có điều...!Thật sự là hắn không có sở thích.
Thích hoa, thích mềm, thích ấm nhưng đều trên tiền đề Thanh Hòa trao cho hắn xúc giác.
Phất Thần không có động lực tìm kiếm sở thích.
- Hừ!
Cuối cùng Xích Tiêu không nhịn được buông lời ghen tuông:
- Thiên Đạo đại nhân chiều cô ấy quá.

Kể cả có là thân quyến thì vẫn quá chiều, giống như là...
Thanh kiếm chưa từng nghĩ trước khi nói, nói gần cuối mới ý thức được mình sai liền im bặt.
Nhưng thần linh đã để ý câu nói của cậu ta: "Như là gì?"
Thanh kiếm phải nghe lời Phất Thần, vậy nên được hỏi liền cất lời:

- Như là thích cô ấy.
Phất Thần: "..."
Thần linh nào có ngờ thanh kiếm ngốc nghếch lại nghĩ đến mức ấy.
May mà Xích Tiêu truyền âm, để Thanh Hòa nghe thấy không biết cô sẽ nói gì.
Xích Tiêu nói xong mới phát hiện mình lỡ lời muốn sửa lại câu nói.
Trong cái ngây người chớp mắt, thần linh thốt lên trước cậu ta: "Hoang đường."
Thái độ bình tĩnh bất ngờ.
Hắn chỉ coi Thanh Hòa là cô nhóc thú vị, là thân quyến duy nhất của hắn, cớ gì lại có tình cảm nông cạn thấp kém?
- Tất nhiên tất nhiên, ngài nói đúng.
Xích Tiêu ân hận lấp liếm.
"Phất Thần đại nhân." Thanh Hòa thấy Phất Thần mãi không nói gì mới hỏi: "Thế em chọn nhé?"
Phất Thần gật đầu.
Thanh Hòa mới hào hứng chuẩn bị chọn thì phát giác có người đến.
Cô cảnh giác nhìn sang nhưng Phất Thần không có phản ứng, để mặc người đó lại gần, xem ra Phất Thần không thấy đối phương có ý xấu.
Đang nghĩ thì có người vạch bụi cây sau lưng cô.

Một thiếu niên mệt mỏi, chật vật bước ra.
Mặt mũi đàng hoàng, quần áo bụi bặm bẩn thỉu.

Hông treo thanh kiếm, nhìn thấy nhiều vết thương đóng vảy, xem ra đã trải qua nhiều trận chiến.
"Á!"
Cậu ta không nghĩ có người ở đây, ngước thấy Thanh Hòa thì sợ hết hồn.
Cậu ta không nhìn thấy Phất Thần.
Thanh Hòa tỉnh bơ liếc mắt qua thần linh, hắn tỏ thái độ lạnh lùng, không có ý định hiện thân.
Hiển nhiên giao cho cô toàn quyền quyết định việc này.
Cô ngước cằm bắt chước dáng vẻ của Phất Thần hỏi lạnh lùng: "Ngươi là ai?"
Thiếu niên ngây ngẩn nhìn thiếu nữ xinh đẹp, thiếu nữ có khí chất đặc biệt khác hẳn trần thế.

Cổ tay rồi bên hông đeo pháp bảo quý báu lại còn sống ở trong cấm địa, thiếu niên vô cùng kích động.
Cậu ta tìm được rồi!
Tuy không biết đám chim kia bị làm sao nhưng con nào cũng không tầm thường, cậu ta cho rằng mình đi lạc vào nơi dạo chơi của tiên tử.
Thiếu niên lập tức quỳ xuống lạy, nói to: "Kính chào tiên tử, con là Lộc Tinh Bạch, hậu duệ của kiếm tu Lộc Thị ở Bắc Hoang Bộ Châu, lỗ mãng khấu đầu ở đây!"
Thiếu niên tên Lộc Tinh Bạch chỉ mới khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.

Mặt còn non nhưng đoán là rèn luyện chăm chỉ nên có vóc dáng to cao.
Cô vẫn thờ ơ lạnh lùng.
"Đây là nơi thần linh yên giấc, tại sao tự tiện vào cấm địa!"

Lộc Tinh Bạch đỏ ửng đôi mắt, vẫn quỳ nói: "Con đi tìm tung tích của thần linh, cứ tưởng đời này vô duyên chẳng ngờ gặp được tiên tử.

Con chỉ xin tiên tử chấp nhận cung phụng của con, bằng lòng nghe những lời chân thật của con."
"Ngươi cung phụng Phất Thần, không phải ta."
Thanh Hòa cố gắng nhắc đến Phất Thần.
Đa số con người kiêng kỵ sợ hãi cái tên cấm kỵ bị chôn vùi trong lịch sử.
Nhưng thiếu niên này không hề sợ hãi, lại còn cung kính hơn.
Cậu ta thông qua khảo hạch đầu tiên, giờ Thanh Hòa mới sờ cằm: "Nói đi, là chuyện gì."
"Con xin Thiên Đạo đại nhân thu hồi Thánh thể, cứu gia tộc Lộc Thị con!"
Thánh thể?
Ý la máu thịt của Phất Thần sao?
Máu thịt của Phất Thần là vật báu với con người, thiếu niên này lại xin thu hồi.
Hơn nữa cô nhớ cốt truyện trong nguyên tác cũng mở đầu ở Bắc Hoang Bộ Châu.
Nam chính trong truyện là gia nô của đại gia tộc Tiết Thị ở Bắc Hoang Bộ Châu, bỏ trốn sau khi tham gia tàn sát gia tộc Lộc Thị, sau đó tình cờ gặp được nữ chính.
Thanh Hòa có hứng thú với câu chuyện thiếu niên sắp kể.
_
Lời tác giả:
Hòa Hòa và Thiên Đạo là cứu rỗi, cũng là thuần dưỡng.
Thiên Đạo gánh trên vai nguyện vọng của trần gian.

Hắn trong quá khứ là thần linh người đời kính trọng, sợ sệt, mưu cầu, phó thác cho hắn đại đạo vô tình.

Bởi vậy thần linh kiêu ngạo, khoan dung, nghiêm khắc, nhưng lại không biết yêu thương.
Phải đến khi phó thác cho Phất Thần tình cảm là lúc mọi thứ thay đổi.
Chỉ có tình mới đổi được tình.
Tình yêu của Thanh Hòa giống như nét bút tươi đẹp điểm tô.
Quả thật Phất Thần sinh ra vì cô ấy, Phất Thần là thần linh chỉ thuộc về mình cô ấy.
Vậy nên trong truyện tôi viết rất rõ rằng dù người khác có gọi là Tà Thần, Phất Thần, hay Thiên Đạo, nhưng Thanh Hòa chưa bao giờ gọi hắn là Thiên Đạo.
Với Thanh Hòa, Phất Thần chính là Phất Thần đại nhân của cô ấy chứ không phải Thiên Đạo.
Ôi lại lỡ càm ràm nhiều quá, ha ha, mong mọi người bỏ qua cho.
Nhưng mà ngay từ khi chắp bút tôi đã cân nhắc rất nhiều về chi tiết này.

Bởi vậy với nhiều người mà nói Thiên Đạo mạnh hơn, biết đến nhiều hơn.
Phất Thần thì không phổ biến cho lắm.
Cân nhắc trên tiền đề độc nhất vô nhị, chỉ thuộcvề nhau nên cuối cùng tôi vẫn quyết viết như thế..