Tân Nương Của Thần Linh

Chương 99: Chua



Hàm ý sâu sắc xinh đẹp như ánh trăng chiếu xuống dệt nên đốm hoa trên nền đất.

Đôi mắt của Phất Thần không thể nhìn thấy, vậy nên đúng như cô nói, hắn không nhìn thấy vầng trăng yên bình chiếu sáng xuống mặt biển.

Thế nhưng ở trong thần thức của hắn có nhìn thấy vầng trăng màu bạc.

Hóa ra đó là dáng hình của trăng.

Thời Thượng Cổ, hắn đã tiện tay chắp vá bầu trời bị rách bằng một vầng trăng, từ đó phân biệt ra ngày và đêm. Đó là lý do thế gian này có mặt trăng. Tuy nhiên, Phất Thần chưa từng ngẩng lên nhìn ngắm sự vật xuất hiện bởi mình trông như thế nào.

Nhưng mà giờ hắn đã biết rồi.

Đúng như cô nói, trăng rất đẹp.

Trong thần thức kết hợp, trên bầu trời với áng mây trắng đại biểu cho Phất Thần bỗng nhiên có thêm một vầng trăng sáng, vầng trăng cũng soi bóng xuống mặt biển trong đó.

Đại khái đây chính là cái mà người ta gọi là "Trong lòng ta có vầng trăng ngời sáng".

*

Xử lý xong các công việc ở Thủy Di Đảo, cuối cùng Thanh Hòa và Phất Thần đã có thể trở về Địa Cung.

"Em cần một cái bản đồ thế giới, chí ít là bản đồ của Bắc Hoang Bộ Châu." Thanh Hòa nằm phịch lên ghế quý phi như người không xương, thều thào nói: "Em muốn biết tiến độ kế kế hoạch đến đâu rồi."



Phất Thần:?

Hắn không hiểu nổi, tại sao lại có người mới đó còn đứng hiên ngang, vừa về đến nhà đã mềm oặt cả người, nằm mệt nhoài trên giường như bị thương nặng.

Đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, Địa Cung của hắn có đặt cấm chế đó ư?

"Bây giờ chỉ có cơm mới vực lại sức của em thôi." Thanh Hòa nhắm mắt, giơ một ngón tay lên hỏi: "Ngài muốn ăn gì ạ?"

"Tùy em."

"Không có món nào thật sao?" Thanh Hòa mở mắt ra gặng hỏi.

Phất Thần lắc đầu.

Thanh Hòa bĩu môi, lồm cồm bò dậy.

Haizz, cô tính là nếu Phất Thần muốn ăn thì cô sẽ dạy hắn nấu. Nhưng có chỉ huy được hay không là một chuyện khác.

"Ngọt cay." Thanh Hòa ngẫm lại Phất Thần đã nếm được những vị gì: "Thế thì nên đến lượt tê và mặn lên sàn."

Như vậy chỉ có món cay của vùng Tứ Xuyên mới kích thích được vị giác.

Phất Thần bình tĩnh nói: "Đừng miễn cưỡng, cứ thuận theo tự nhiên là được."

"Không sao hết, em không ngại khổ khi được nấu cơm cho ngài." Thanh Hòa lại nằm ra ghế, nghĩ xem trưa nay ăn gì.

Thần linh thấy cô ngồi không ra thể thống gì thì chau chặt lông mày rồi lại giãn lỏng. Cuối cùng, do không nỡ mắng cô nên đành về quan tài nghỉ ngơi.

"Ấy, ngài đi đâu thế ạ?"

Thanh Hòa đã nghĩ xong thực đơn, đang hào hứng muốn thảo luận với Phất Thần mà vừa mở mắt ra đã chẳng thấy ai ở bên cạnh. Cô lẩm bẩm: "Được thôi, em tự nấu."

"Hôm nay cô định nấu gì thế?" Xích Tiêu thì khác, cậu ta rất thích tiếp chuyện với Thanh Hòa.

Từ ngày nhận ra đồ ăn của Thanh Hòa giúp Phất Thần lấy lại vị giác, thanh kiếm chỉ ước được ninh nhừ đống sắt trên người mình để bồi bổ cho Thiên Đạo đại nhân, thế nên cậu ta rất phối hợp với Thanh Hòa.

"Sườn xào chua ngọt, cậu biết không?"

"Không biết."



Thanh Hòa hài lòng: "Rõ ràng."

Xích Tiêu: "..."

Không được, không được tức giận.

"Hôm nay tôi định nấu món cơm sườn xào chua ngọt, ngon lắm đó nha."

Sườn xào chua ngọt là món ăn nổi tiếng ở Hoa Hạ, chua chua ngọt ngọt, ăn kèm với cơm là cô ăn được cả bát to.

Mấy hôm nay ăn uống hơi kham khổ ở Thủy Di Đảo, nhạt mồm nhạt miệng quá. Giờ chỉ nghĩ đến vị của món sườn xào chua ngọt thôi là cô đã chảy nước miếng.

Phất Thần nếm được vị ngọt, cô nếm được vị chua ngọt, cả hai bọn cô đều có tương lai sáng lạn.

Món sườn xào chua ngọt cũng dễ nấu thôi.

Đầu tiên là ướp sườn. Thanh Hòa đánh trứng gà, cho thêm rượu vàng, tiêu, muối rồi ướp với thịt. Nhúng miếng thịt vào bột, thả vào chảo dầu nóng để chiên giòn. Tiếp tục cho sườn đã chiên giòn vào trong nồi, thêm đường, nước, giấm, đun với lửa to. Cuối cùng là cho thêm sốt cà chua đặc biệt do chính tay cô điều chế.

Nấu xong cứ phải gọi là thơm nức mũi!

Chua chua ngọt ngọt, miếng sườn có màu đỏ đẹp được Thanh Hòa xếp cẩn thẩn vào bát, xới cơm dẻo lên trên sau đó đổ ụp vào đĩa, rưới thêm nước sốt cuối cùng, tổng thể đĩa cơm cực kỳ bắt mắt.

Thanh Hòa khẳng định: "Chỉ ngửi thôi là tôi có thể ăn cả bát cơm đầy ú ụ."

Cô xách hộp đồ ăn đến đánh thức Phất Thần.

"Tỉnh lại đi Phất Thần đại nhân, mau dậy thử món ngon hôm nay nào!"

Cô gõ quan tài một lúc mới thấy thần linh lạnh mặt ngồi dậy trong quan tài nhìn cô chằm chằm.

Thanh Hòa cười ngọt ngào với hắn.

Cô quen với việc Phất Thần gắt ngủ mỗi khi thức dậy rồi.

"Đây là cơm sườn xào chua ngọt, là món ăn ngọt ngon lắm, em đảm bảo ngài sẽ thích." Cô thề chắc nịch.

Mặc dù Thanh Hòa không đáng tin cậy ở các phương diện khác nhưng chưa bao giờ thất thủ ở lĩnh vực nấu ăn.

Thanh Hòa lạnh lùng đưa mắt nhìn cô nhưng không nói gì cả. Trước mong mỏi mãnh liệt của cô gái, dáng vẻ lạnh lùng ấy có hơi mất tự nhiên khi ngồi trước khay đồ ăn.

Thanh Hòa không thèm ăn, cô chỉ ngước cằm lên trao cho Phất Thần ánh mắt mong chờ, hy vọng nhận được lời khen.

Trên thực tế, mỗi lần cô mong mỏi thế này, cô luôn được như ý nguyện. Nhưng mà hôm nay...

Phất Thần ăn sườn xào chua ngọt, chau mày nhẹ: "Thức ăn dùng để nấu hôm nay bị hỏng rồi à?"

"Dạ?" Nụ cười của Thanh Hòa bay biến: "Sườn xào chua ngọt làm sao cơ?"

Phất Thần chau mày: "Thịt này có vị lạ, nhất là lớp da giòn bên ngoài rất lạ."

Nghe thấy hắn nói có vị lạ, mới đầu Thanh Hòa có thất vọng và buồn chán nhưng cô ngay lập tức nghĩ theo chiều hướng tích cực.

"Nếu có bị hỏng thật nhưng ngài nếm ra được vị mới thì đó mới là điều quan trọng."

Thanh Hòa cũng tự gắp luôn một miếng, ăn thử có thấy có vấn đề gì đâu?

Cô hoang mang thắc mắc: "Không sao cả mà, ngon lắm ấy chứ."

"Khá là... bén, lẫn trong vị ngọt có hơi... líu lưỡi..."

Thanh Hòa bừng tỉnh: "Chẳng lẽ là vị chua?"

"Chua?"

"Ngài đợi em một tí, để em lấy giấm cho ngài nếm thử." Cô hớn hở hỏi: "Ngài nếm được vị chua từ khi nào vậy ạ?"