“Tang Ca, bỏ đi, hắn đã chết rồi, muốn cứu cũng cứu không nổi.”
Tang Ca? Tang Ca là ai? Còn nữa, tôi muốn cứu ai?
Giọng nói đó không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí của tôi, đầu tôi đau nhức dữ dội, huyệt thái dương hai bên giật giật, tôi nhăn mày, đưa hai tay lên ôm đầu.
Đau, đau đầu quá!
“Hoài Thục, Hoài Thục, mợ làm sao vậy?” Giọng nói tràn đầy lo lắng của Vân Tâm vang lên.
Hoài Thục…. Đúng rồi, tôi tên là Hoài Thục! Minh Hoài Thục!
Cơn đau đầu dần dần dịu đi, tôi cũng không còn nghe thấy giọng nói đó nữa, tôi thả tay xuống, chớp chớp mắt vài cái, nhìn cho rõ mọi thứ xung quanh.
Trước mặt tôi là gương mặt của Vân Tâm được phóng đại lên rất nhiều lần.
Bình thường Vân Tâm vốn đã rất trắng, nay chỉ còn lại linh hồn lại còn trắng hơn.
Hai mắt cô ấy đang mở to, nhìn chằm chằm vào tôi, mặc dù trong ánh mắt chứa đầy sự quan tâm lo lắng nhưng đột nhiên nhìn thấy một gương mặt trắng bệch như thế tôi cũng rất giật mình có được không!
Tim tôi giật thót một cái, theo bản năng lùi lại phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với Vân Tâm.
“Mợ làm sao vậy, đột nhiên lại ôm đầu?” Vân Tâm nhìn tôi đầy suy tư.
“Không sao, chỉ là bệnh cũ tái phát tôi.” Lời nói dối này sơ hở đủ đường.
Ngay đến chính tôi còn không tin, một người thông minh như Vân Tâm sao có thể…
“Ừm, khi nào quay về chị sẽ bảo thằng Ất đi lấy thuốc cho mợ.”
..Tin.
Thế mà cô ấy lại tin là thật, tôi có chút bất ngờ, không nghĩ rằng cô ấy lại tin tưởng mình không điều kiện như thế.
Đương nhiên, nếu tôi thật sự nghĩ là Vân Tâm tin mình thì quả thật tôi không cần cái đầu này nữa rồi.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ là ra là cô ấy biết tôi nói dối, nhưng cũng không truy hỏi, mà cho tôi một bậc thang để leo xuống.
Bậc thang đã đưa tới cửa, tôi không dùng thì mới đúng là đồ đần, “Cũng được.” Tôi gật đầu, đáp lại.
Chuyện này cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, cho nên rất nhanh tôi đã quên nó đi, lúc này, tôi mới nhớ tới mình định đi cứu tiểu Lan.
Nhưng chưa kịp nhấc chân đi thì Vân Tâm đã cầm tay tôi kéo lại, cô ấy liếc mắt về phía tiểu Lan, nhàn nhạt mở miệng: “Không cần mợ đi cứu, tự cô ta thoát được.”
Lệ Lan vốn chẳng phải một lệ quỷ nghìn năm bình thường, nếu như thật sự chỉ là lệ quỷ nghìn năm thì cô đã chẳng phải tốn công nhốt cô ta dưới trận pháp Huyễn Lệ rồi.
Đừng nhìn vẻ hiền lành lương thiện của cô ta mà bị đánh lừa, làm thế nào để trở thành lệ quỷ, chuyện này tự cô ta rõ nhất.
Đúng vậy, ngay từ khi nhìn thấy cô gái tên tiểu Lan, Vân Tâm đã hiểu ra, mộng này là của lệ quỷ Lệ Lan bị cô phong ấn ngoài kia.
Còn mục đích…
Ha hả, nếu như không phải để cho cô mất hết pháp lực thì cô sẽ tự gói đầu mình đưa cho cô ta.
Thế nhưng đáng tiếc, lệ quỷ đó lại không biết, thân thể của Vân Tâm chỉ là một người bình thường, không phải người của đạo gia, cho nên lại càng không thể có pháp lực.
Thứ mà lệ quỷ đó sợ hãi, không phải là pháp lực cao cường của Vân Tâm, mà đơn giản chỉ là một chút uy áp của cô mà thôi.
Tuy rằng bản thể không ở đây, thế nhưng uy áp từ trong linh hồn thì vĩnh viễn không thay đổi, tuy đã bị khắc chế rất nhiều nhưng chỉ cần dùng một phần cỏn con của uy áp cũng đủ để trấn áp lệ quỷ nhỏ nhoi đó rồi.
Tôi nhìn Vân Tâm hết cau mày lại cười lạnh, cuối cùng là khinh thường, cảm thấy hình như lại có người sắp bị cô ấy hố cho một vố rồi.
Tôi rùng mình một cái, yên lặng châm một cây nến cho người đó trong lòng.
Bị Vân Tâm hố, chắc chắn sẽ rất xui xẻo!
Thế nhưng giây tiếp theo, Vân Tâm lại đột nhiên nhìn về phía tôi, ánh mắt có chút suy tư, sau đó nhếch môi cười với tôi một cái rất tươi.
Tôi: “….” Đột nhiên có linh cảm không tốt.
Tuy rằng cô cười như vậy rất xinh đẹp nhưng đừng cho rằng vì vậy mà tôi không biết cô sắp hố người ta!!!
Mà ‘người ta’ đó, rất có thể sẽ là tôi!
Quả nhiên, sau đó cô ấy lập tức bảo, “Mợ đi cứu tiểu Lan đi.” Giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng.
Tôi: “…” Có chút sợ hãi!
Là một người yêu mạng hơn vàng, tôi lập tức chân chó chạy tới bên cạnh cô ấy, cười ‘hì hì’, “Chị nói đùa rồi, tôi làm sao dám đối đầu với đám thôn dân đông như vậy chứ…” Ngừng một lát, tôi lại nói tiếp, “….Chị có mỏi vai không, tôi bóp vai cho chị nhé…”
Nói đùa, so với một tiểu Lan chưa từng gặp và mạng sống của mình, tôi đương nhiên sẽ chọn vế trước.
Vân Tâm ‘hừ’ lạnh một tiếng, không đáp lại nữa.
Lúc này tôi mới nhìn sang phía đám người bên kia, vốn dĩ tiểu Lan lúc đầu mới chỉ bị xé áo, nhưng bây giờ đã bị đè ở dưới thân của một tên thôn dân.
Đúng lúc tôi tưởng rằng cô ấy sẽ bị cưỡng dâm, đang chuẩn bị quay mặt đi ‘không đành lòng nhìn thẳng’ thì một tiếng hét lại vang lên.
Thế nhưng không phải là tiếng thét của tiểu Lan mà là của tên thôn dân đó.
Hóa ra là trong lúc vật lộn, tiểu Lan đã túm được hòn đá nhỏ, nhân lúc tên đó không để ý mà đập vào mắt hắn.
Tên thôn dân đó nào còn tâm trí hưởng thụ mỹ nhân nữa, vừa ôm mắt vừa lăn lộn ở một bên, tiếng kêu như heo bị chọc tiết.
Tiểu Lan nhìn hòn đá dính đầy máu tươi trên tay mình, môi hơi run rẩy, mấp máy vài lần, cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Đám thôn dân lúc này đang vây quanh tên đó, không ngừng hỏi han:
“A Đại, ngươi có sao không?”
“Quả thật là ác phụ, ra tay nặng như vậy, chẳng trách bị phu quân ruồng bỏ thà đi ra chiến trường cũng không chịu ở chung.”
“Không biết còn ra vẻ thanh cao cái gì, trước kia từng thấy cô ta đi lại gần gũi với mấy tên nam nhân, chưa biết chừng đã từng lăn giường với mấy tên đó rồi ấy chứ.”
“Đúng thế, đúng là kỹ nữ còn ra vẻ thanh cao…”
Người nói những lời này, chủ yếu đều là phụ nữ, mồm miệng chanh chua, ánh mắt chứa đầy vẻ ghen ghét.
Bởi vì phu quân của các nàng lúc nào cũng nghĩ tới cô ta, chỉ là vẻ bề ngoài xinh đẹp mà thôi, không biết đã lăn giường với bao nhiêu kẻ rồi!
Nghe được những lời này, tiểu Lan chỉ là một cô gái nhỏ nào có thể chịu được lời bịa đặt vu khống đó, mặt hết đỏ lại trắng, miệng há ra, ‘a a a’ vài chữ, giống như muốn phản bác lại lời của bọn họ.
Thế nhưng, nàng ấy không nói chuyện được.
Lúc này tôi mới nhìn thấy, bên trong miệng của tiểu Lan hoàn toàn không có đầu lưỡi, hay nói đúng hơn đầu lưỡi bị người ta cắt đi rồi.
Vết cắt còn rất mới, máu còn chưa ngừng chảy, nãy giờ tiểu Lan ngậm miệng cho nên tôi mới không nhìn thấy.
Tiểu Lan vừa mở miệng ra, máu lập tức từ trong miệng tràn ra ngoài, có hiện tượng mất khống chế.
“Mẹ nó, đã bảo ngươi nhẹ tay thôi, chết người rồi thì lấy gì đưa cho Hà gia?”
Có một thôn dân nhìn thấy máu từ khóe miệng tiểu Lan chảy ra, nhịn không đươc mở miệng mắng A Đại.
Đúng thế, lúc này khi đi bắt tiểu Lan, bởi vì nàng ta không ngừng kêu la, mọi người lại cũng sợ chuyện bắt một góa phụ gả cho Hà gia, bị Hà gia phát hiện, cho nên mới quyết định…Cắt lưỡi bịt miệng.
Tránh cho nàng ta mở miệng làm hỏng chuyện.
Ai mà ngờ tên A Đại này dùng quá sức, vốn dĩ khi nãy máu đã ngừng chảy rồi, lại bởi vì nàng ta kích động mà lại chảy không ngừng.
Đám người nghe nói vậy, vội vàng di chuyển tầm mắt từ trên người A Đại về phía tiểu Lan.
Quả nhiên máu từ miệng tiểu Lan không ngừng chảy ra, sắc mặt cũng càng lúc càng trắng bệch.
Một người trong đó đầu óc linh hoạt, vội vàng lấy thảo dược từ trong túi ra cho vào một tấm vải, ném nó xuống đất giẫm cho thật nát rồi cầm lên vội vàng nhét vào miệng của tiểu Lan.
“A a.” Thảo dược nóng rát quá! Tiểu Lan lắc đầu không ngừng, hai mắt bắt đầu rưng rưng.