“Tang Ca là người cai quản vạn quỷ.” Nghị Lâm lạnh nhạt trả lời.
“Là Diêm Vương à?” Tôi thắc mắc, cai quản vạn quỷ, tức là: “Anh cũng bị cô ấy khống chế.”
“… Không, Tang Ca không phải là Diêm Vương. Cô ta đã mất tích từ sau trận đại chiến vạn quỷ trăm năm trước rồi.” Nghị Lâm trầm mặc một chút, mới mở miệng đáp lại.
Tôi lại càng cảm thấy khó hiểu hơn: “Không phải anh mới chết không lâu sao, sao lại biết chuyện trăm năm trước?”
“… Nghe lão quỷ kể lại.” Trận đại chiến đó rung động quỷ giới, ngay cả một người như Diêm Vương cũng phải đích thân xuống tận đó trấn áp vài lệ quỷ hung dữ nghìn năm. Vị Tang Ca đại nhân trong truyền thuyết, cũng theo đó mà biến mất. Nghe nói còn có cả hung thú kỳ lân của cô ta nữa.
“Cho tôi hỏi một câu nhé? Hiện tại anh đang làm gì dưới đó vậy?” Tôi thề! Tôi hoàn toàn không có ý mỉa mai hay gì khác, chỉ đơn giản là thắc mắc thôi.
Nghị Lâm nhếch miệng: “Cai quản Vạn quỷ.”
“…” Không phải bảo người cai quản Vạn quỷ là Tang Ca sao? Lừa người à?!
Tôi cảm thấy chủ đề này chắc chắn không hay ho gì, ho khan một tiếng, dời chủ đề: “Người đêm đó là anh à?”
Nghị Lâm nâng mắt, dường như không hiểu vì sao đột nhiên tôi lại hỏi cái này, nhưng hắn vẫn lạnh nhạt mở miệng: “Đêm nào?”
“…Đêm động phòng ở nhà họ Nghị.”
“Cô tưởng tôi không có việc gì làm à?” Đôi mắt Nghị Lâm nhìn chằm chằm vào tôi, cũng không có ý gì khác, chỉ đơn giản là thắc mắc thôi.
Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, Nghị Lâm bày ra bộ dạng vô tội mờ mịt, nhìn hắn giống như không phải nói dối. Thế nhưng, trọng điểm là, tôi đang nhìn thấy một gương mặt khác hiện lên trong tròng mắt của hắn!
Là gương mặt tôi thấy lần đầu tiên ở trong gương Đồng Kính! Rất xinh đẹp, rất quyến rũ! Nhưng lại không phải của tôi!
Tôi kéo tay Nghị Lâm đang đi bên cạnh mình, vội vàng hỏi: “Hiện tại tôi có đẹp không?”
Nghị Lâm nhìn tôi, thở dài: “Còn tạm được.”
Vậy chính là xinh đẹp! Nhưng mà, “Anh không cảm thấy lạ sao?”
“Lạ?”
“Đây vốn không phải gương mặt thật của tôi!”
Nhìn tôi kích động như vậy, Nghị Lâm ‘không đành lòng nhìn thẳng’ nghiêng đầu qua một bên: “Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, thì cô đã có gương mặt này rồi, sao phải lạ.”
Lần đầu tiên…
Tôi ngơ ngác, vậy gương mặt mặt nào mới thật sự là của tôi?
Tôi trầm mặc suốt cả quãng đường đi, Nghị Lâm thì không phải nói, hắn lười nói chuyện.
Không thấy Hồng Liên đuổi theo nữa, nhưng tôi vẫn có cảm giác cô ta sẽ không dễ dàng tha cho chúng tôi như vậy.
Quả nhiên, đi tìm Vân Tâm, Vân Tâm thì không thấy đâu, ngược lại lại thấy đám người đón tân nương đó. Tên nào tên nấy tử trạng thê thảm, máu thấm đỏ cả một vùng đất rộng. Mắt thì trợn to, vẻ khiếp sợ còn in sâu trong đôi mắt, giống như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng lắm.
Tôi đang nhìn loay hoay nhìn quanh, thì trước mắt tối sầm. Cảm giác lạnh lẽo đập thẳng vào mặt. Là bàn tay Nghị Lâm đang che mắt của tôi. Tôi tức giận muốn giơ tay kéo tay hắn xuống, hắn đã mở miệng: “Đừng động đậy, tôi… Che giúp cô.”
Đúng lúc này, tiếng ‘xì xì’ vang lên. Ở trong đôi mắt của Nghị Lâm, hiện lên hình ảnh hai con rắn to lớn, mắt đỏ ngầu, hung ác nhìn quanh bốn phía. Sau khi cảm thấy an tâm, mới bò tới gần thi thể, há miệng ra nuốt. Mùi hôi thối thì miệng rắn cộng với mùi tanh của máu khiến tôi khó chịu, buồn nôn.
Mặt đột nhiên bị áp vào một lồng ngực lạnh lẽo, quả nhiên không còn ngửi thấy mùi tanh buồn nôn đó nữa. Tôi an tâm nằm trong lòng ‘người đẹp’, thi thoảng còn cọ cọ vào lồng ngực hắn. Cánh tay Nghị Lâm đang ôm tôi cũng vì thế mà siết chặt lại.
Hai con rắn ăn no, bắt đầu quay qua giao phối…
Một người như Nghị Lâm cũng không thể nhìn nổi cảnh này nữa. Hắn phất tay, một đám sương đen bỗng nhiên xuất hiện, cắn nuốt hai con rắn kia, tới lúc chúng chỉ còn lại một bộ xương khô.
Tôi vừa định quay đầu ra xem, lại bị Nghị Lâm kéo vào lồng ngực, tôi dẫm lên chân hắn, âm thầm kháng nghị.
Phía bên ngoài lại diễn ra cảnh tượng hết sức quỷ dị. Đám thi thể đó bỗng dưng động đậy, tự tìm từng miếng thịt bị nát ra của mình, nhét vào miệng cắn nuốt, cả thân thể dần dần mọc lại hoàn chỉnh. Bọn nó đứng ngơ ra, mãi một lúc sau mới lắc lắc đầu, bắt đầu đi lại. Tuy nhiên dù sao cũng là người chết, đi lại cứng nhắc, đôi mắt mở to vô hồn, giống như những con rối gỗ.
Bỗng nhiên tôi lại cảm thấy một lực hút lớn, kéo tôi ra phía ngoài. Trời đất quay cuồng, tới lúc tôi mở mắt ra, lại phát hiện mình nằm trên đất, toàn thân đau nhức, không thấy Nghị Lâm đâu nữa cả.
Đám người đón tân nương mà chính mắt tôi nhìn thấy đã chết kia, hiện tại hoàn hảo không chút sứt mẻ đứng trước mặt tôi, tên Đại tướng quân đó ngồi trên ngựa, tôi mắt sắc lạnh, tròng đen có chút mờ, chỉ tay vào tôi: “Bắt nàng ta vào kiệu, trở về Hà gia.”
Cái gì cơ? Hà gia? Tôi mở miệng muốn nói chuyện, lại phát hiện mình chỉ có thể ‘ưm ưm’. Vết thương nơi cổ họng đang nhắc nhở tôi rằng, đây không phải là mơ, đây là thật.
Đầu tôi mê man, không hiểu đang xảy ra chuyện gì…
“Cô là tiểu Lan, tiểu Lan rất yêu trượng phu của mình, tiểu Lan sẽ không bao giờ gả cho người khác. Không phải cô yêu phu quân của mình lắm sao… Hắn đã chết rồi… Sao cô còn sống…” Giọng nói lạnh lẽo vang lên trong đầu tôi, lại có chút mơ hồ.
Tôi mờ mịt… Tôi là ai? Tôi là Hoài Thục cơ mà…
‘Không, cô không phải là Hoài Thục, cô là tiểu Lan, hiện tại cô bị bắt gả cho Hà gia, không phải cô yêu phu quân của mình lắm à, hắn đã chết rồi, cô cũng phải chết mới đúng chứ?”
Đúng, tôi là tiểu Lan… Tôi là tiểu Lan, tôi không phải là Hoài Thục, tôi rất yêu trượng phu của mình…
“Tại sao cô vẫn còn sống?” Giọng nói gần như thét lên trong đầu tôi, sau đó lại biến thành tiếng nỉ non: “Trượng phu của cô một mình ở dưới kia lạnh lẽo lắm, cô đơn lắm, hắn rất nhớ cô…”
Phu quân của tôi…
“Đúng, phu quân của cô, cô rất yêu hắn, cô nên chết để gặp hắn…”
Tôi nên chết? Đúng rồi, tôi nên chết để gặp chàng, chàng ở dưới đó một mình chắc chắn rất cô đơn!
Tôi liếc mắt, nhìn thanh kiếm còn cắm ở bên đường, lập tức lao tới, muốn dùng kiếm cứa vào cổ họng mình. Chiếc vòng trên tay lúc này lại nóng lên, trước khi tôi kịp rút kiếm ra thì nó đã tạo thành một lớp màng ngăn cách tôi với cây kiếm, đánh bật tôi ra ngoài.
Tôi giật mình, sực tỉnh lại. Rùng mình một cái, trong lòng lạnh lẽo. Tôi suýt chút nữa bị thôi miên mà tự tìm đường chết! Giọng nói đó rốt cuộc là của ai?!
Tôi nâng chiếc vòng trên tay lên, nó đã cứu tôi rất nhiều lần rồi! Thời điểm tôi đang cảm thán sự kỳ diệu của chiếc vòng ngọc, chiếc vòng bỗng nhiên ‘rắc’ một tiếng, nứt ra một vết. Dọa cho tôi giật mình, vội vàng lật đi lật lại kiểm tra, tới khi chắc chắn rằng nó không hề nứt ra nữa, mới yên tâm đặt nó xuống.
Cả người tôi vô lực, cứ như vậy bị cái đám người không ra người quỷ không ra quỷ đó kéo về Hà gia. Cũng không biết Nghị Lâm đã biến mất đi chỗ nào rồi.
…
“Ta phải quay về, ngươi trông chừng cô ấy giúp ta.” Nghị Lâm đứng dưới chân núi, nhìn người giấy trước mặt, mở miệng dặn dò.
“Hi hi hi…..” Phiền phức! Cứ lấy máu cô ta là được không phải sao?
“Bây giờ chưa phải lúc.” Nghị Lâm cau mày.
Người giấy uốn éo thân mình, phản bác lại: “Hi hi hi hi!” Đừng cho là ta không biết ngươi không nỡ, chẳng phải là vì cô ta có gương mặt giống với cố nhân năm xưa hay sao!
“Tử Trúc!”
“Hi Hi!” Gọi cái gì, ông nội ngươi đây. Đừng có nằm mơ nữa, Tang Ca đã chết rồi, cô ta vốn dĩ không phải Tang Ca, ngay cả hồn phách cũng không giống!
Nghị Lâm siết chặt nắm tay, khớp tay trắng bệch một mảng. Tóc dần dần chuyển sang màu trắng, gương mặt cũng càng ngày càng yêu mị, khí đen trên cơ thể hắn thoát ra càng ngày càng nhiều.
Tử Trúc sợ hắn lại phát tác, vội vàng đồng ý: “Hi hi hi hi.” Được rồi, chỉ là trông coi chứ gì, ông đây trông là được.
Nghị Lâm thừa biết tính cách của Tử Trúc: “Còn sống.”
Được, còn sống thì con sống.
Tới lúc này Nghị Lâm mới gật đầu, biến mất tại chỗ.
Tử Trúc vỗ vỗ lồng ngực bằng giấy của mình, cười ‘hi hi’ vài tiếng quái dị. Còn sống, nhưng thiếu tay hay thiếu chân thì không biết được.
Người đi qua núi, nghe thấy tiếng hi hi quái dị, nhìn mãi không thấy người đâu, bị dọa cho tái mặt, vội vàng bỏ chạy.
Tử Trúc lơ lửng ở trên cao, thầm khinh bỉ, đúng là nhân loại ngu dốt, nhát gan.
Cái tên Liên Trì này thật là… Quan tâm một nhân loại ngu ngốc như vậy làm gì không biết?!