Sau khoảng thời gian Tang Ca và Hồng Liên mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng trong đầu Hồng Liên cũng lóe lên một cái, đôi mắt Hồng Liên sáng lên, vui vẻ nói:
“Không phải tỉ còn quen người nam nhân kia sao? Nhìn qua có vẻ kẻ đó rất lợi hại, hay là tỉ nhờ người đó tới phá kết giới được không?”
Đầu óc Tang Ca mơ hồ, mãi một lúc sau nàng mới nhận ra người Hồng Liên đang nói là ai… Chẳng phải là Huyết Vũ thì còn là ai nữa?
Tang Ca càng nghĩ càng cảm thấy lời Hồng Liên nói có lý, Huyết Vũ cũng được xưng một tiếng Thần chủ, xếp hàng với Phong Liên Dực, ắt hẳn năng lực phải hơn người, chút kết giới này sao có thể làm khó được hắn!
Vả lại giữa nàng và Huyết Vũ còn có cách liên lạc đặc biệt… Đó chính là liên hệ qua cảm ứng khế ước.
Lòng Tang Ca khẽ động, không ngừng phát ra lời cầu cứu đối với Huyết Vũ, nàng tin chắc, chuyện có liên quan tới tình mạng của mình, Huyết Vũ sẽ không dám chậm trễ.
Quả nhiên, chưa đầy nửa khắc sau, hai người đã thấy Huyết Vũ khoác đạo bào màu đỏ lỏng lẻo xuất hiện ở trong phòng.
Tóc hắn còn hơi ẩm ướt, gương mặt dù đang cau có nhưng vẫn yêu nghiệt như cũ, hắn hầm hừ nhìn Tang Ca: “Tốt nhất ngươi nên tìm ra lý do thích hợp để giải thích cho bổn tọa, nếu không…”
Lúc hắn nói chuyện còn khẽ liếm môi theo thói quen, động tác đó… Quyễn rũ đừng nói. Ngay cả một đứa bé mấy trăm tuổi như Hồng Liên cũng đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn.
Hồng Liên thừa nhận, Huyết Vũ là người nam nhân tuấn tú nhất mà nó từng thấy, màu đỏ rực rỡ này đúng là rất kích thích ánh mắt, nhưng được Huyết Vũ mặc lên lại có một loại quyến rũ không nói thành lời.
Hồng Liên là một đứa trẻ ngoan, nghĩ gì nói đó, con bé lắp bắp mở miệng: “Huynh… đẹp thật, huynh… là hồ ly sao?”
Huyết Vũ quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, dường như lúc này hắn mới phát hiện trong phòng có thêm một người, tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng cũng thể ngăn cản thói lưu manh của hắn.
Huyết Vũ đi về phía Hồng Liên, dùng hai ngón tay thon dài nâng cằm Hồng Liên lên, nhìn thẳng vào mắt con bé, khẽ mỉm cười: “Tiểu mỹ nhân, nàng từng thấy con hồ ly nào xinh đẹp như ta chưa?”
Lúc nói chuyện, nốt ruồi son nơi khóe mắt Huyết Vũ lúc ẩn lúc hiện, Hồng Liên bị mê hoặc tới thần hồn điên đảo, mặt mũi đỏ ửng, nói năng cũng lộn xộn không rõ ràng: “Chưa… Ta… Ta…”
Lông mày Huyết Vũ khẽ nhúc nhích, hắn ghé sát vào mặt Hồng Liên, Hồng Liên ngơ ngác chưa phản ứng lại được, chính vào lúc môi hắn sắp chạm vào mặt con bé, đột nhiên có một bóng dáng màu đỏ lóe lên, lao về phía Huyết Vũ.
Huyết Vũ như có đôi mắt phía sau, hắn phản ứng cực nhanh, chớp mắt biến mất.
Một lần tập kích hụt cũng không khiến Tang Ca chán nán, ngược lại ban nãy nếu như đánh trúng thì mới kỳ lạ. Tang Ca khoanh tay đứng chắn trước mặt Hồng Liên, cười lạnh một tiếng: “Đúng là xem thường ngươi rồi!”
Huyết Vũ xuất hiện bên cạnh bàn đọc sách của Tang Ca, hắn điềm nhiên ngồi xuống ghế, đoạn mới nâng mắt nhìn nàng, hài hước nói: “Quá khen quá khen, điều ngươi chưa biết về bổn tọa còn nhiều lắm, có thời gian bổn tọa sẽ kể cho ngươi nghe.”
Chỉ nhìn thấy mỹ nhân áo đỏ hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là không hề tin vào lời của Đằng Xà Thần Quân.
Huyết Vũ, Huyết Đằng Xà Thần Quân nháy mắt với Hồng Liên vẫn đang ngẩn người phía sau Tang Ca, bộ dạng ngả ngớn nói: “Tiểu mỹ nhân, bổn tọa không phải là hồ ly, người là hồ ly phải là nàng mới đúng…”
Hắn hơi dừng một chút, sau đó lại nói tiếp: “Nghe nói hồ ly giỏi nhất là lấy cắp tim người, vừa mới nhìn thấy nàng ta đã cảm thấy trái tim này không thuộc về mình nữa rồi… Tiểu mỹ nhân, trả trái tim cho ta được không?”
Lông tơ trên người Tang Ca dựng ngược hết cả lên. Nếu như không phải vì giữ hình tượng quận chúa Ma tộc, nàng rất muốn trợn mắt mắng hắn một tiếng “vô sỉ”.
Quả thật là gương mặt yêu nghiệt khắp nơi khắp chốn gây họa.
Tang Ca không khỏi nghiến răng ken két, sắc đẹp khiến người ta ghen ghét!
Huyết Vũ đương nhiên cũng nhìn thấy bộ dạng đó của nàng, hắn lại được đà lần tới, lầy tay nghịch lọn tóc rũ xuống của mình, híp mắt cười nhìn Tang Ca: “Nha đầu, ta có đẹp không?”
Dám nói ta không đẹp, bổn tọa chơi chết ngươi!
Tang Ca thoải mái gật đầu: “Đẹp!”
Huyết Đằng Xà Thần Quân lúc này mới hài lòng gật đầu, nhưng hắn vẫn chưa quên việc bản thân bị nàng triệu hoán tới đây: “Gọi bổn tọa tới đây có chuyện gì?”
Có việc cầu người, Tang Ca rất thức thời cười hì hì nói: “Thật ra là cũng không có gì…”
“Vậy thì bổn tọa đi đây.”
“Ây… Thật ra là muốn mời ngươi mở kết giới phòng này ra.” Tang Ca cũng rất bất đắc dĩ, nàng thật sự thử hết mọi cách mà không được cho nên mới ra hạ sách tìm đến hắn.
Nhưng Huyết Vũ lại tỏ vẻ ngạc nhiên: “Phòng này có kết giới ư?”
Tang Ca nhìn hắn chắm chú, muốn nhìn ra xem hắn có ý tứ châm chọc gì hay không nhưng sau đó nàng phát hiện ra, hắn chỉ đơn thuần thắc mắc mà thôi, bộ dạng của hắn không giống nói dối.
“… Ngươi không phát hiện ra sao?”
Huyết Vũ trầm mặc hồi lâu mới lắp bắp nói: “Không… Không có.”
Tang Ca rất tri kỷ hỏi: “Vậy làm sao ngươi vào phòng này được?”
“Thì… Cứ như vậy mà vào thôi…” Giọng Huyết Vũ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng là tắt hẳn.
Tang Ca: “…”
Nàng hít sâu một hơi, sau đó miệng nở nụ cười ôn hoa nói: “Vậy thì bây giờ ta nói cho ngươi biết, phòng này có kết giới, ngươi có thể phá kết giới này được không?”
Huyết Vũ do dự nói: “Để… Để bản tọa thử một chút…”
Nói xong, trong tay hắn xuất hiện thêm một đóa hoa sen, hoa sen màu hồng nhạt, chậm rãi xoay tròn trong tay hắn.
Tuy rằng Tang Ca không cảm nhận được linh khí xao động, nhưng nàng cũng không nghĩ đó chỉ là đóa hoa sen bình thường.
Quả nhiên, đóa hoa sen đó chậm rãi bay về phía kết giới, nhẹ nhàng đụng lên kết giới, sau đó hòa lẫn vào kết giới, kết giới run rẩy vài lần, sau đó không còn động tĩnh khác.
Tang Ca im lặng nhìn Huyết Vũ. Ánh mắt nàng nhìn hắn giống như oán phụ chất vất trượng phu của mình vào đêm tân hôn rằng ‘ngươi có được hay không’.
Tình cảnh phi thường xấu hổ.
“Để… Để bổn tọa thử thêm lần nữa.” Huyết Vũ vì muốn vớt vạt lại hình tượng của mình, nóng lòng muốn ra tay.
Có người nguyện ý hao phí linh lực phá kết giới, ngu hay sao mà ngăn cản. Thế nên Tang Ca lại ném cho Huyết Vũ một ánh mắt tin tưởng, ánh mắt kỳ vọng đó khiến mồ hôi lạnh sau lưng của hắn âm thầm chảy xuống.
Huyết Vũ mơ hồ cảm nhận được kết giới này giống như kết giới tên kia bày ra chuyên đối phó với hắn. Nhưng tên kia cũng không có lý do gì mà bố trí kết giới này ở khuê phòng của Tang Ca cả, trừ phi…
Nghĩ tới trường hợp này, Huyết Vũ vội vàng lắc đầu, tên kia thanh tâm quả dục nhiều năm, sắp làm hòa thượng tới nơi rồi, sau có thể làm ra chuyện như vậy được chứ!
Hắn lắc đầu xua đi ý nghĩ vớ vẩn trong lòng, tay nhanh chóng kết ấn, lần này trong tay hắn lại xuất hiện thêm một đóa hoa sen, đóa hoa sen này màu đậm hơn đóa ban nãy, cũng lớn hơn một chút, nhìn Huyết Vũ tập trung tinh thần vào đóa hoa sen này, Tang Ca cũng không khỏi nín thở chờ đợi.
Đóa hoa giống như lần trước, bay về phía kết giới, hòa làm một với kết giới, lần này kết giới rung lắc giữ dội, Tang Ca còn nghe rõ cả tiếng răng rắc của kết giới như muốn vỡ tan, trong lòng nàng cũng không khỏi vui mừng.
Nhưng niềm vui chưa được bao lâu hai người bọn họ đã bị hiện thực tát một cái vào mặt, chỉ thấy kết giới như sắp vỡ lại đột nhiên chắc chắn như có người củng cố lại, biên độ dao động cũng thấp dần, cuối cùng hoàn hảo như ban đầu.
Mẹ nó! Hắn dùng tới bảy phần thực lực vẫn chưa thể phá được kết giới này ư?
“Nha đầu, kết giới này của ngươi… Từ đâu chui ra vậy?” Huyết Vũ nhìn kết giới hoàn hảo không chút tổn hại trước mặt, kinh dị hỏi.