Nhìn vẻ mặt của nàng, Huyết Vũ không khỏi cảm thấy vô ngữ: “Vậy sao ngươi lại không phá được?”
Nụ cười của Tang Ca lại càng ngại ngùng hơn: “Kết giới này là ta học người khác bố trí, còn chưa kịp học cách giải…”
Huyết Vũ tức tới nổ phổi, rất muốn nhảy lên đánh cho nàng vài cái, lúc này là lúc nào mà nàng còn cười được như vậy.
Vừa nghĩ tới việc bản thân bị nàng lừa vào trong đây, Huyết Vũ lại càng ngứa mắt với Tang Ca hơn. Hắn vắt chéo chân ngồi xuống ghế, ra bộ sầu não nói: “Kết giới này bổn tọa không phá được, nha đầu ngươi vẫn nên nghĩ cách khác đi.”
Tang Ca ngạc nhiên: “Ngươi mà cũng không phá được sao?”
Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của nàng, Huyết Vũ có cảm giác quẫn bách tới mức suýt nữa dùng tới mười phần thực lực đánh nổ kết giới này đi.
Nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị hắn đè xuống, làm thế khác gì nói cho thiên hạ biết Huyết Vũ Đằng Xà Thần Quân hắn không có năng lực, ngay cả kết giới mà cùng phải dùng hết sức mới mở được.
Cho nên hắn rũ mắt nghịch ngón tay của mình, không để ý tới Tang Ca nữa.
Nhìn thấy hắn làm lơ mình, Tang Ca cũng không hỏi lại nữa. Nàng chuyên tâm nghiên cứu kết giới, ngẫm nghĩ hồi lâu, cách làm thì chưa nghĩ ra mà nàng đã cảm thấy buồn ngủ rồi.
Tang Ca lắc đầu, cố giữ cho mình được tỉnh táo, thật sự kết giới quá phức tạp, nhất thời trong đầu nàng xử lý được nhiều tin tức như vậy.
Trong lúc lơ đễnh, mắt Tang Ca liếc qua quả trứng ngũ sắc ở trên giường mình, không biết có phải vì hoa mắt hay không mà nàng lại thấy nó cử động.
Sự ý chú của Tang Ca nhất thời bị quả trứng hấp dẫn, sau một hồi quan sát, nàng mới chắc chắn vào kết luận của mình, quả trứng đang động đậy!
Tang Ca thầm nghĩ trong lòng, mới ấp hôm qua thôi mà, không nhanh như vậy chứ?
Hành động kỳ quái của Tang Ca nhanh chóng bị Huyết Vũ phát giác thấy, hắn nương theo mắt nàng nhìn lại, đập vào mắt là quả trứng ngũ sắc nằm ở trên giường.
Huyết Vũ cảm thấy kỳ lạ, sao quả trứng này lại quen mắt đến thế… A đúng rồi, nó không phải là quả trứng mà Phong Liên Dực đưa cho nàng hay sao?
Hình như quả trứng này lại lớn hơn một chút rồi thì phải, là do hắn hoa mắt ư?
Như để chứng thực cho nghi vẫn của mình, Huyết Vũ vươn tay, từ trong ống tay áo của hắn bò ra một con rắn nhỏ màu bạc, thân rắn linh hoạt trườn về phía quả trứng, dưới đôi mắt dần trợn trừng của Tang Ca dùng thân rắn cuốn lấy quả trứng, đoạn lại trườn về phía Huyết Vũ.
Tang Ca: “?”
Tang Ca nhanh tay túm chặt lấy đuôi con rắn màu bạc, thân thể bạch xà linh hoạt né tránh bàn tay của nàng, nhưng Tang Ca vẫn không chịu từ bỏ, dùng cả tay kia tóm gọn bạch xà trong lòng bàn tay.
Bạch Xà ngọ nguậy mãi không thoát được nhất thời bực bội, há miệng muốn cắn Tang Ca, nhưng bị cắn một lần suýt chết khi trước đã khiến Tang Ca đề phòng rồi, sao có thể để nó được như ý nguyện, bạch xà vừa mới há miệng ra đã bị Tang Ca dùng trâm ngọc trên đầu mình chặn lại miệng. Khiến nó muốn ngậm cũng không được, muốn nhả trâm ngọc ra cũng không xong.
Dường như yêu thú bạch xà này mới chỉ là con non, thấy mình không đối phó được với đại ác ma này liền quay đầu hướng ánh mắt cầu cứu về phía Huyết Vũ.
Tang – Đại ác ma – Ca ra vẻ tò mò vuốt ve thân rắn màu bạc, không thể không nói con bạch xà này rất đẹp, lớp vảy bóng loáng sáng lên, trên đầu có hai cái sừng nhỏ, bạch xà chỉ lớn bằng ngón tay cái của nàng, cho nên cho dù nó nhe răng uy hiếp với nàng cũng không khiến Tang Ca cảm thấy sợ hãi, ngược lại nàng còn thấy nó rất đáng yêu.
Ngón tay thon dài của Tang Ca không ngừng vuốt ve lớp vảy của bạch xà, cuối cùng Huyết Vũ cũng chịu hết nổi, thân thể hắn run rẩy, khóe mắt hơi đỏ lên lộ vẻ phong tình quyến rũ, hắn gầm lên một tiếng: “Thả nó ra!”
Bởi vì Huyết Vũ đột nhiên lớn tiếng khiến cho Tang Ca giật mình, nàng vô thức thả lỏng tay, bạch xà chỉ chờ như vậy, nó vội vàng trườn ra khỏi tay nàng hướng về phía Huyết Vũ.
Chờ tới khi tiểu bạch xà trở lại trên tay của mình, lúc này Huyết Vũ mới nhẹ nhàng thở ra, hắn dịu dàng vuốt ve bạch xà, mà bạch xà cũng không còn phản ứng mạnh giống như lúc ở trên tay Tang Ca, ngược lại híp mắt dễ chịu.
Hình ảnh này… Quái dị miễn bàn!
Khóe miệng Tang Ca giật giật, nàng nghĩ nghĩ một lúc, đột nhiên mở miệng hỏi: “Trời của ta! Chẳng lẽ nó là tôn tử của ngươi?”
Huyết Vũ rất nghe lời thỉnh giáo nàng: “… Tôn tử là thứ gì?”
“Ôi mẹ kiếp, ngươi không biết tôn tử là gì ư?” Tang Ca càng kinh dị hơn, thế mà hắn lại không biết tôn tử là thứ gì?
Lão đầu sống nhiều năm – Huyết Vũ – Nhưng vẫn còn rất ngây thơ hỏi lại: “Nó là thứ gì, có thể ăn không?”
Cơ mặt Tang Ca co rút, nàng cố nặn ra một nụ cười trả lời: “Tôn tử là đời sau của ngươi, không thể ăn.”
“Ồ.” Huyết Vũ nghe thấy nàng nói không thể ăn, thế nên không để ý lắm ồ lên một tiếng.
Đoạn hắn ném bạch xà vào ống tay áo của mình, sau đó cầm quả trứng ngũ sắc trên bàn lên xem xét, miệng cũng không nhàn rỗi mở miệng tán gẫu với Tang Ca: “Nó không phải đời sau của bổn tọa, nó là một phần bản thể của bổn tọa.”
“Một phần bản thể ư?” Tang Ca trầm ngâm một lúc, mãi sau mới giật mình nói: “Nói vậy chẳng lẽ khi nãy ta vuốt ve nó ngươi cũng có cảm giác ư?”
Huyết Vũ nghe vậy dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tang Ca, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh lẽo: “Ngươi rất thông minh.”
Tang Ca: Không! Ta không hề thông minh! Ta tình nguyện làm một tiểu mỹ nhân ngây ngơ không hiểu sự đời!
“Vậy ngươi… Không có ý giết người diệt khẩu đấy chứ…” Tang Ca vừa mới nói xong đã lập tức cảm thấy hối hận, quả nhiên Huyết Vũ ném cho nàng một câu đầy thâm ý: “Ngươi đoán.”
Đoán cmn chứ!
Tuy trong lòng đã sớm mắng Huyết Vũ tới máu chó đầy đầu, nhưng bên ngoài Tang Ca vẫn lễ phép nở nụ cười, rụt rè đáp: “Huyết Vũ Đằng Xà Thần Quân anh minh thần võ, thông tuệ hơn ngươi chắc sẽ không so đo vài chuyện lặt vặt như vậy với tiểu nữ đúng không?”
Huyết Vũ lắc đầu: “Không, hình như ngươi có hiểu lầm gì về bổn tọa rồi, xưa nay bổn tọa nổi tiếng máu lạnh vô tình, không hiểu đối nhân xử thế, những đạo lý mà ngươi nói bổn tọa nửa chữ cũng không hiểu.”
Tang Ca âm thầm trợn trắng mắt, cũng không muốn giả vờ giả vịt với hắn nữa, nàng vươn tay về phía hắn lạnh nhạt nói: “Đưa cho ta.”
Huyết Vũ vẫn còn chưa phản ứng lại được trước thái độ thay đổi đột ngột của nàng, nghe thấy nàng hỏi như vậy cũng ngây ngốc hỏi lại: “Thứ gì?”
Gân xanh trên trán Tang Ca nổi lên: “Quả trứng trong tay ngươi, trả cho ta!”
“Ồ…” Lúc này Đằng Xà Thần Quân lại phá lệ nghe lời, nghe nàng nói như vậy liền thả quả trứng vào trong tay của nàng.
Cảm nhận được khí tức của quả trứng, lúc này Tang Ca mới yên lòng xoay người tiếp tục nghiên cứu kết giới.
Dưới sự cố gắng không ngừng của Tang Ca, cuối cùng vào buổi chiều của một ngày nọ, nàng cũng đã phá được kết giới đi ra ngoài.
Tuy rằng lỗ hổng kết giới không lớn, nhìn qua thì giống lỗ chó chui hơn… Nhưng điều đó vẫn không ngăn cản được tâm tình vui vẻ muốn chống nạnh cười lớn của Tang Ca.
Tuy nhiên vẫn có kẻ có mắt như mù, phá hỏng tâm tình tốt đẹp của nàng.
“Tại sao lại nhỏ như vậy, thật mất mặt của bổn tọa!” Huyết Vũ vừa chui đầu ra ngoài đã mở miệng lẩm bẩm.
Tang Ca trợn mắt, không chút do dự dùng dân đạp hắn trở về kết giới.
Thứ đồ gì, đã dùng đồ sẵn lại còn dám mở miệng chất vấn nàng.
“Nha đầu chết tiệt, ta phải giết…” Âm thanh chửi mắng của Huyết Vũ nhanh chóng bị kết giới che lại.
Bởi vì kết giới này không phải hoàn toàn mở ra mà là chỉ tạm thời, cho nên tác dụng của nó cũng không kéo dài được bao lâu, chẳng bao lâu sẽ đóng lại, ban nãy nếu Huyết Vũ chui ra có lẽ vẫn kịp, nhưng đáng tiếc hắn lại bị Tang Ca đá trở về, cho nên hắn lại bị nhốt trong kết giới một lần nữa.
Hồng Liên đứng bên cạnh Tang Ca nhìn thấy như vậy có hơi do dự: “Tang Ca… Tỉ làm như vậy không tốt lắm đâu…”
Tang Ca phủi phủi tay, điềm nhiên đáp: “Có gì mà không tốt, ta không tin là hắn không có cách thoát ra ngoài.”
Hồng Liên nghĩ cũng thấy đúng, người kia lợi hại như vậy, nhất định là có thể ra ngoài!