Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

Chương 74: C74



Nửa đêm, Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên trở về nơi trú quân.

Sở Thiên Tầm người đầy mồ hôi, đầu tóc rối bời, cả người nhếch nhác, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, bước chân nhẹ nhàng, tâm trạng tựa hồ rất vui vẻ.

Ngược lại, Diệp Bùi Thiên đi theo phía sau cô sắc mặt trắng bệch, bước chân vô lực, dáng vẻ mất mát, suy sụp.

"Hai người đã xảy ra chuyện gì?" Thích Vĩnh Xuân trong lòng rất muốn nhiều chuyện, nhưng lại không dám hỏi, ngoan ngoãn đổi ca với Sở Thiên Tâm, nằm trong góc trằn trọc hồi lâu mới ngủ được.

Để không thu hút ma vật hay kẻ thù, bọn họ không đốt lửa, bốn phía im lặng một màu đen kịt.

Diệp Bùi Thiên nằm trong bóng tối.

Cảnh tượng vừa rồi vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, hắn cảm thấy đêm nay dù thế nào thì bản thân cũng không ngủ được.

Thiên Tầm ở trước mắt hắn, chỉ một chút nửa, chỉ một chút nửa thì..

Nếu Sở Thiên Tầm chết trước mặt hắn, Diệp Bùi Thiên căn bản không dám nghĩ bản thân sẽ trở thành bộ dáng gì.

"Làm sao vậy, không ngủ được sao?" Sở Thiên Tầm ngồi xuống cạnh Diệp Bùi Thiên, cô từ chối đề nghị thay cô trực đêm của Diệp Bùi Thiên.

Vừa mới thăng cấp, tinh thần cô đang trong trạng thái hưng phấn, vui vẻ, căn bản là không ngủ được.


"Anh nhìn tôi này, hiện tại tôi đã lên cấp 3," Trong tay cô hiện lên ánh sáng màu vàng ấm áp, chiếu sáng không gian nhỏ của hai người: "Lần sau nếu tôi gặp lại con khốn Phó Oánh Ngọc kia thì tôi có thể dùng một tay bẻ gãy cổ cô ta, sẽ không để cô ta chạy trốn nửa."

"Nhưng vẫn không thể thả lỏng được, thế giới này có rất nhiều cường giả, tôi phải tiếp tục săn ma vật, dị năng mới có thể không ngừng tăng lên, nếu có thể giết thêm mấy con ma vật cấp 3 để lấy ma chủng của chúng thì càng tốt."

Sở Thiên Tầm vô cùng hưng phấn nói một mình, nói một lúc mới phát hiện người bên cạnh không nói lời nào.

Trong bóng tối, đôi mắt kia phản chiếu tia sáng nhỏ bé, lặng lẽ nhìn chằm chằm bào đốm sáng nhỏ trong tay cô.

"Làm sao vậy?" Sở Thiên Tầm hỏi: "Vừa nãy khiến anh sợ sao? Không sao, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng không phải cuối cùng cũng vượt qua được rồi sao? Anh nhìn tôi bây giờ vui vẻ nhảy nhót này, không có chuyện gì cả."

"Thiên Tầm, có phải là tôi quá yếu không?" Diệp Bùi Thiên đột nhiên mở miệng: "Nếu như tôi mạnh hơn, thì cô có thể đừng cậy mạnh như vậy nửa được không?"

"Anh mạnh hơn thì có ích gì, chẳng lẽ tôi phải dựa vào anh sống hết đời sao." Sở Thiên Tầm mỉm cười, cô nhìn bản tay mình, nắm chặt nắm đấm: "Trên thế giới này, chỉ có bản thân trở nên mạnh mẽ mới là điều đáng tin cậy nhất."

"Là.. vậy sao."

Cô nghe thấy âm thanh chán nản tiêu cực của Diệp Bùi Thiên.

Mấy ngày sau, bọn họ về đến căn cứ Nam Khê.

Cao Yến kích động ôm lấy Sở Thiên Tầm: "Cô chạy đi đâu vậy hả, vừa đi là đi nhiều ngày như vậy, cũng không chịu nói rõ, tôi và Tiểu Kiệt lo cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lại không biết đi đâu tìm, thật là lo lắng muốn chết mà."

Cô ấy vừa nói xong thì vành mắt liền đỏ lên.

Sở Thiên Tầm bị Cao Yến ôm trọn, nhất thời có chút không quen.

Đã mười năm rồi cô không thân thiết với ai như vậy, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Mười năm này, cho dù cô có trải qua trận chiến khó khăn đến đâu, bị thương nặng đến cỡ nào, cũng không có người lo lắng, cũng không có người chờ cô trở về.

Thường thường sau khi bị thương nặng, cho dù tỉnh dậy trong núi thây biển máu, cũng chỉ có thể tự mình giãy dụa bò ra ngoài, miễn cưỡng trở về nơi ở trống trải của mình.

Không có ai nói cô có thể không cần cậy mạnh như vậy, cũng không có ai hỏi thăm sự an toàn của cô.


Mặc dù những câu hỏi này đều vô nghĩa còn có chút buồn cười, nhưng trong lòng Sở Thiên Tầm đột nhiên cảm thấy có gì đó không thể diễn tả được.

Cô sờ lên ngực, cảm thấy chỗ này trước đây vốn dĩ lạnh băng, hiện tại có một chút chua xót, lại có chút ấm áp.

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi về phía nơi ở của mình trong căn cứ, Sở Thiên Tầm giới thiệu hai bên với nhau, cũng nói ngắn gọn về những chuyện đã xảy ra ở Nga thành.

Sau khi nghe những gì bọn họ đã trải qua, Giang Tiểu Kiệt vô cùng không vui, gương mặt tức giận phàn nàn:

"Chị Thiên Tầm, em đã biết chị muốn đi đánh nhau, chị trở về đón anh Diệp Thiên tại sao lại không mang em theo? Có phải chị cảm thấy em rất vô dụng không?"

Tâm trạng Sở Thiên Tầm lúc này đang rất tốt, cô cười híp mắt sờ đầu cậu nhóc an ủi.

Ven đường không ít người đi lại, thỉnh thoảng có người chào hỏi Cao Yến.

Cao Yến xinh đẹp mỹ lệ, lại có dị năng hệ chữa trị rất được mọi người yêu thích. Hầu như tất cả mọi người đều muốn làm quen với người phụ nữ xinh đẹp không có khả năng cùng bọn họ ra ngoài tranh đoạt ma chủng, lại có thể giúp bọn họ chữa trị này.

Một người phụ nữ vẻ mặt lạnh lùng, dáng người cao gầy, mặc bồ quần áo sang trọng đối diện bước tới.

Phía sau cô nàng là một chàng trai trẻ vẻ ngoài tuấn lãng, cư xử lịch sử dịu dàng.

Người đàn ông kia mỉm cười nhẹ nhàng, ân cần chu toàn, trong tay xách ấm nước và đồ ăn, săn sóc chu đáo cho người phụ nữ bên cạnh.

Lúc xoay người đi, cô gái kia nhìn Cao Yến khẽ gật đầu một cái, coi như một lời chào, đồng thời thờ ơ liếc nhìn đám người Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm đối với cô gái này có ấn tượng rất sâu, đây chính là dị năng giả hệ súng ống mà bọn cô đã từng giao thủ khi đến căn cứ lần đầu.


Dị năng giả hệ súng ống, khi đối phó với quái vật có thể không quá nổi bật.

Nhưng trong trận chiến với loài người, lại vô cùng chiếm ưu thế. Đặc biệt đến thời kỳ sau, thánh đồ có thể khống chế súng đạn từ khoảng cách xa là đối tượng mà hầu như tất cả các cường giả đều không dám tùy tiện coi thường.

Sở Thiên Tầm không nhịn được nhìn người phụ nữ này mấy lần.

"Cô ấy tên là Nghiêm Tuyết." Cao Yến đến gần Sở Thiên Tầm bên tai nhỏ giọng nói, mấy ngày nay, cô ấy đã phát huy sở trường của mình, nắm rõ tình hình trong căn cứ.

"Cô ấy là một phụ nữ rất mạnh, trong căn cứ này, ngoại trừ Quyện ca ra, những người khách không dám đắc tội cô ấy. Chẳng qua cô đừng nhìn bề ngoài lạnh lùng đó, thật ra tính tình cô ấy rất tốt, đặc biệt rất chăm sóc những người phụ nữ trong căn cứ. Có cô ấy ở đây, đám đàn ông kia ít nhất sẽ không dám trắng trợn làm chuyện ghê tởm với phụ nữ trong căn cứ."

"Thật sao?" Sở Thiên Tầm quay đầu nhìn lại.

Bóng lưng Nghiêm Tuyết bước thẳng về phía trước, không hề dừng lại.

Ngược lại là người đàn ông sau lưng cô ấy, quay đầu nhìn Cao Yến và Sở Thiên Tầm một chút, còn nở một nụ cười mà hắn tự cho là tuấn tú lịch sự.

"Người đàn ông đó là ai?" Sở Thiên Tầm hỏi.

"Đó là bạn trai Nghiêm Tuyết, con trai thầy Giang, Giang Hồng Tài. Cô đừng quan tâm hắn, tôi cảm thấy tên đó chẳng phải thứ gì tốt lành." Cao Yến khinh thường nói.