Tận Thế Song Sủng

Chương 149: Ba đánh một



Edit: Thu Hằng

Beta: Sakura

Đồng dạng, Đường Nhược cũng đang luyện tập dị năng của mình.

Lớp bảo vệ của tinh thần lực cũng được xem như bug (lỗi) dị năng, cô cũng nên làm cho nó tăng tiến thêm, giúp cho mình và đồng đội đảm bảo an toàn.

Buổi tối, đoàn xe từ thành phố H đặt chân tới một nhà bảo tàng.

Nhà bảo tàng thành phố H toạ lạc bên chân một ngọn núi, là nơi trưng bày các văn vật cổ của địa phương

Nhưng hiện tại đã tận thế, ngoại trừ nhà nước cần ghi chép lại lịch sử đã từng văn minh, ai còn đi quản những … văn vật này. Ở tận thế ngay cả thợ săn cũng không tới nơi này thu thập vật tư.

Đem xe dừng tại trước bậc thang, đoàn người tiến vào nhà bảo tàng.

Kiến trúc khổng lồ này chia làm bốn tầng.

Đứng trong đại sảnh rộng lớn, thần sắc mọi người đều đề phòng, phòng ngừa Zombie đột nhiên nhảy ra.

Bên ngoài trên đường lớn tầm mắt khoáng đạt, nhìn một cái là thấy hết, trực tiếp có thể nhìn thấy những … con Zombie đang lắc lư đi tới, nhưng hiện tại mặt trời đã lặn, loại nhà bảo tàng này tất cả các góc đều khuất, nếu không xử lý sạch sẽ, khó có thể đảm bảo khi ngủ sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tầng thứ nhất trưng bày tranh vẽ, là các tác phẩm thu thập thể hiện sự đổi thay qua các thời đại.

Nhưng khi nhìn vào lớp kính hoàn hảo, lại thấy các chỗ trống khuyết bên trong mọi người có thể đoán được là nhà nước đã đem các văn vật chuyển đi.

Lần thực hiện nhiệm vụ này kể cả đội Tuỳ Tiện thì có tổng cộng chín đội, với 208 thành viên.

Trừ đội Tuỳ Tiện và Vệ Lam là quân nhân, còn lại tám đội.

Những đội này nhân số duy trì trên dưới hai mươi người.

Từng đội đều cho rằng mình là tinh anh trong dị năng giả, đương nhiên sẽ không giống như đội ngũ đi làm nhiệm vụ từ thành phố A, là do quân đội cùng dị năng giả đi thực hiện, sẽ không nguyện ý mấy chục người lách mình trong địa phương nhỏ bé để chìm vào giấc ngủ.

Từng đội đều tự mình hành động, nhắm một phương hướng đi càn quét Zombie trong bảo tàng.

Khi va chạm tới một ít văn vật nhà nước chưa kịp mang đi, nhóm dị năng giả ngay cả lông mày cũng không thoáng nhăn một cái.

Cũng đúng, xã hội hôm nay ai còn quan tâm tới những bảo tồn những vật này đây.

Sau khi quét sạch hết Zombie, cơ hồ tất cả các đoàn đội đều lên tầng hai qua đêm

Sau tận thế, mọi người đều có suy nghĩ chỗ cao hơn so với chỗ thấp sẽ an toàn hơn.

Đương nhiên cũng không thể nói chỗ càng cao lại càng tốt, dù sao nếu quả thật Zombie phát hiện ra con người, từ dưới bao vây lên, dưới tình huống năng lực không đủ, đánh để chạy xuống lầu là chuyện rất nguy hiểm.

Cho nên mọi người đều lựa chọn tầng hai, một là không dễ bị Zombie phát hiện, hai là nếu Zombie thật sự bao vây cầu thang có thể từ cửa sổ tầng hai nhảy xuống.

Tầng hai là chỗ bày biện đồ đồng. Tại đây trưng bày rất nhiều đồ đồng thau từ thời xuân thu chiến quốc, có lớn có nhỏ. Đoán chứng đồ đạc quá nhiều nên một số đồ đồng thau cỡ lớn đều không thể mang đi.

Chọn xong chỗ ngủ, tất cả mọi ngưới lấy ra dụng cụ nấu cơm tối ăn.

Thời điểm đội Tuỳ Tiện nấu cơm ăn, Tào Mẫn xách một bao lớn đồ đạc tới.

Cô không để ý ánh mắt mọi người, đi thẳng tới, ngồi bên cạnh Đường Nhược “Những cái … tinh hạch cấp hai giữa trưa cô cho tôi, còn nữa không?”

Đường Nhược gật đầu nói “Có, nhưng cũng không có nhiều’ Nói xong từ trong bọc lấy ra một ít đưa cho cô ấy.

Kỳ thật tinh hạch cấp hai bọn họ cũng không thiếu, chẳng qua nếu để lộ ra sẽ gây chú ý lớn với người khác. Dù sao cũng không phải tất cả các đoàn đội đều có thể xông vào chợ trung tâm của thành phố H, lại hoàn hảo không tổn hao gì thu thập đồ đạc đi ra ngoài.

Cẩn thận vẫn hơn.

Tào Mẫn nhận nói “Có thể  cho tôi tất cả không?”

Đường Nhược nói “Cô ở bên trong cái này nghiên cứu ra cái gì rồi sao?”

Tào Mẫn lắc đầu “Tạm thời chỉ có thể biết bên trong tinh hạch cấp hai chứa năng lượng cao hơn cấp một gấp bội, nhưng dị năng giả cấp một lại không thể hấp thu nó, nếu như hấp thu dị năng sẽ bạo động”

“Dị năng còn có thể bị bạo động?”

“Đúng, như khí cầu, thể tích của nó chỉ lớn như vậy, quá nhiều không khí sẽ khiến nó không thể chịu nổi, như bị thổi phồng lên, sẽ có nguy hiểm bị nổ tung, dị năng trong thân thể cũng có chung nguyên lý”

Đường Nhuọc gật đầu, những chuyện này nàng cũng từng nghe Bạch Thất nói “Nếu cô cần, những … tinh hạch cấp hai này đều cho cô”

Tào Mẫn nghe xong, lộ ra hàm răng cười cười, sáng lạn tới cực điểm.

Nụ cười này làm cho Đường Nhược có chút hoa mắt.

Trước kia cô không phải chưa từng thấy bộ dáng Tào Mẫn khi cười, nhưng trước đó chỉ là nụ cười mà thôi, không thấy niềm vui.

Những nụ cười kia, không phải tuỳ ý mà chỉ mang tính lễ phép, lịch sự,

Chỉ có lần này, Tào Mẫn mới trước mặt Đường Nhược lộ ra dáng vẻ tươi cười.

“À, đây là đồ ăn cho cô. Sau khi trở lại căn cứ thành phố A, tôi sẽ làm tiệc cám ơn cô nhé” Nói xong cầm túi lớn trên tay đưa cho Đường Nhược. Sau đó lấy tinh hạch mang đi.

Mọi người trong đội Tuỳ Tiện thấy Tào Mẫn đưa đồ thì đều rất ngạc nhiên, vì vậy Đường Nhược liền mở túi ra trước mặt mọi người.

Bên trong là đồ ăn vặt, từng đống nhỏ đồ ăn vặt, tất cả còn là đồ ăn vặt nhập khẩu, bánh bích quy, sô cô la, quả đông lạnh …

“Những thứ này hiện tại có giá trị không ít tiền” Lưu Binh nói xong cầm một miếng sô cô la.

Phan Hiểu Huyên nói “Tinh hạch cấp hai của chúng ta cũng rất đáng tiền nha”

Tinh hạch cấp hai nếu đem cho căn cứ cũng có thể đổi rất nhiều thứ.

Đường Nhược đem đồ trong túi đổ ra, phát hiện bên trong lại còn có một bao hạt giống lớn.

Trước tận thế ba ngày trời đều mưa to, không chỉ còn rất ít vật tư, ngay cả hạt giống cũng trở nên ít hơn, một bao hạt giống lớn như vậy cũng có thể coi như một món tiền khổng lồ.

Đường Nhược đưa hạt giống cho Phan Đại Vĩ “Chú Phan, hôm nay có thêm đồ ăn rồi”

Trước đó Đường Nhược cùng Bạch Thất đã thu rất nhiều hạt giống vào không gian, sau khi nói cho đoàn đội biết về không gian, thời điểm không có người, Đường Nhược sẽ lấy rau quả ra để mọi người ăn, thời điểm có người liền để Phan Đại Vĩ dùng dị năng trồng rau quả.

Bây giờ cùng làm nhiệm vụ có quá nhiều dị năng giả, tiền tài không thể lộ ra ngoài, bọn họ trước mắt không thể mỗi bữa đều lấy rau quả xa xỉ ra bày trước mắt mọi người.

“Ầy, đúng là ngủ gật có người đưa gối, không tệ, không tệ” Phan Đại Vĩ tiếp nhận hạt giống, dùng dị năng thúc đẩy cây sinh trưởng.

Vài cọng xà lách lập tức xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Hắc, cái này thật tốt, có thể ăn nhiều cách” Lưu Binh lấy từ tay Phan Đại Vĩ ném vào trong nồi đang mở.

Trong không gian của Đường Nhược mặc dù có không ít hạt giống, nhưng lúc đầu cả cô và Bạch Thất đều không nhận ra được hạt giống nào, cho nên trong không gian có rau quả, lại không có rau xà lách này.

Phan Đại Vĩ cũng có chút thèm loại đồ ăn này, vì vậy trong tay lại thúc giục thêm vài cây.

Thời điểm ăn cơm chiều mọi người gắp rau xà lách ăn, các dị năng giả xung quanh đều thi nhau nghị luận.

“Bọn họ là đoàn đội gì, sao lại có quan hệ với quân đội, còn được tặng nhiều đồ ăn như vậy?”

Thân phận Tào Mẫn hiện tại chính là đại diện cho quân đội.

“Nhìn, đó là rau xà lách, rõ ràng còn tươi mới”

“Nghe nói bọn họ mới chỉ là đoàn đội cấp độ S”

“Thật sự là cấp độ S à … vậy sao tiến sĩ quân đội lại tặng đồ ăn cho họ”

Vốn tưởng rằng những … tiếng nghị luận này một hồi sẽ qua đi, không nhấc lên sóng gió gì.

Lại không biết rằng, trên thế giới này muôn có người biết được, làm trước chiếm tiên cơ.

Người nọ là đội trưởng của đoàn đội cấp độ B không có nhiều tại thành phố H, Hạ Kiệt.

Hạ Kiệt vốn không phải người ngốc, nhưng mà hắn vừa vặn thấy ngày theo Tô Vũ Vi đi quán cà phên, đứng tại cửa không bao lâu thì thấy Tô Vũ Vi dậm chân rời đi.

Đúng vậy, Hạ Kiệt đang theo đuổi Tô Vũ Vi.

Với bối cảnh tận thế, người đàn ông có thể sử dụng một chút thủ đoạn khiến đối phương vui vẻ để theo đuổi phụ nữ thì nói rõ người đàn ông này thực lòng.

Hạ Kiệt đúng là rất để ý Tô Vũ Vi.

Hắn theo tầm mắt mọi người nhìn đội Tuỳ Tiện, nhìn thấy Bạch Thất.

Trước kia Tô Vũ Vi ở quán cà phê gọi chàng trai này là Bạch Ngạn, khuôn mặt vui vẻ, về sau lại tức giận, tất cả hắn đều ghi tạc trong lòng.

Hôm nay gặp lại đối phương, dĩ nhiên là nhận ra ngay rồi.

Vừa vặn đoàn đội Tầm Mộng cùng đội của Hạ Kiệt cạnh nhau, hắn đi tới, nghe thấy Tô Vũ Vi nói với Đổng Cầm Cầm “Cũng không biết sao vận khí bọn họ lại tốt như vậy, có thể có quan hệ với bên quân đội”. Sau đó cô lại nghĩ với bối cảnh gia đình của Bạch Ngạn. Ở thời trung học từng nghe nói bối cảnh gia đình Bạch Ngạn không đơn giản “Mình tưởng rằng tận thế rồi, quân đội sẽ đối xử mọi người như nhau, xem ra vẫn tồn tại vấn đề mục nát”

Tô Vũ Vi nói “Cầm Cầm, có lẽ không như bạn nghĩ, tuy … đội bọn họ có người … không có dị năng … nhưng không thể nào chỉ bằng quan hệ có được đãi ngộ như vậy”

Đổng Cầm Cầm nói “Mình ngược lại cảm thấy nhất định là dựa vào quan hệ … Bằng không thì vị hôn thê của Bạch Ngạn không có dị năng, làm sao lại có thể theo bọn họ đi làm nhiệm vụ”

Đang nói, Cố Úc Trạch thản nhiên đi tới, trông thấy Hạ Kiệt, cười nói “Đội trưởng Hạ, lần trước gặp nhau trước quán cà phê, như thế nào không nói cho nhau biết”

Đội của Hạ Kiệt cùng Cố Úc Trạch đều là cấp độ B

Cái gọi cường địch là đây.

Hai người tất nhiên nhìn nhau không vừa mắt.

Hạ Kiệt nói “Đội trưởng Cố, lần trước dường như là có người đem mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta nha, chậc chậc chậc, tư vị bị người vắng vẻ như thế nào nhỉ?”

Khi đó hắn cũng chưa đi, cũng nhìn thấy tình cảnh Cố Úc Trạch bị bốn người ở đây bỏ qua.

Cố Úc Trạch cười cười, lơ đễnh nói “Đội trưởng Hạ, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bừa nha, sau khi anh đi, không biết câu chuyện phát sinh, ngày hôm sau anh không thấy đội Tuỳ Tiện theo chúng tôi đi tiêu diệt kịch trường sao”

Hạ Kiệt nhìn về phía các đồng đội.

Đồng đội kia nhẹ gật đầu, chứng minh lời nói của Cố Úc Trạch là thật.

Bên này Cố Úc Trạch vẫn châm ngòi thổi gió, sử dụng phép khích tướng.

Muốn vận dụng phép khích tướng, cần nắm giữ sự đúng mực, không thể quá gấp gáp, cũng không thể trì hoãn, có điều Cố Úc Trạch dùng cũng quá xảo diệu thuần thục đi.

Anh nắm đầu vai Hạ  Kiệt, nhìn về phía Tô Vũ Vi “Con mắt đội trưởng Hạ thực tốt, yêu thích Tô tiểu thư của đội Tầm Mộng, với mỹ mạo của Tô tiểu thư có thể xem là bông hoa của căn cứ thành phố H rồi”

Tô Vũ Vi chậm rãi cúi đầu, có chút thẹn thùng.

Cô nương gia lại bị hai người đàn ông trước mặt nói về bề ngoài, cô có chút xấu hổ. Hơn nữa, cô là người tâm tư tinh tế, tỉ mỉ, biết rõ nhìn từ góc độ nào thì mình xinh nhất.

Góc cúi đầu 45 độ của Tô Vũ Vi lọt vào trong mắt Hạ Kiệt, khiến mắt hắn trong nháy mắt trở nên sáng rõ.

Hắn vốn là lưu manh, ngay cả trường cấp ba cũng không tốt nghiệp được, bỏ học theo người học nghề sửa xe, thời gian làm việc vất vả, ngày ngày làm từ sáng sớm tới tối khuya, tiền kiếm được thì ít, ngay cả khoản tích luỹ cũng không có.

Hiện tại hắn mới cảm thấy nhân sinh tốt đẹp.

Tựa như Tô Vũ Vi, vốn là hoa hậu giảng đường, thời điểm trước tận thế, Hạ Kiệt nào có cơ hội quen biết người ta, cho dù có, hắn cũng không dám có bất kỳ ý nghĩ xấu nào, hai người vốn là người của hai thế giới.

Nhưng hiện tại, hắn có thể mỗi ngày cùng cô trò chuyện nhân sinh, tương lai, dù cho có một số chuyện hắn không hiểu, Tô Vũ Vi vẫn có thể nhân nhượng trò chuyện cùng hắn.

Đây là mỹ nữ cỡ nào nha.

Tận thế với người khác mà nói là tai hoạ ngập đầu, nhưng đối với Hạ Kiệt lại là khởi đầu mới của nhân sinh.

Hiện tại chỉ cần hắn muốn, rất nhiều đàn bà đều tranh nhau muốn làm phu nhân của đội trưởng như hắn.

Cố Úc Trách nắm đầu vai hắn, đưa hai người tới nơi xa hơn một chút “Tô tiểu thư rất tốt, nhưng trái tim của cô Tô … có người khác, loại sự tình này chắc đội trưởng Hạ cũng không biết nha”

“Cô ấy có người trong lòng? Ai … Con gà yếu Hứa Bân Minh kia sao?” tuy miệng Hạ Kiệt nói như vậy, mắt lại nhìn Bạch Thất.

Hắn coi thường Hứa Bân Minh, cái loại đội trưởng tiểu bạch kiểm chỉ có chút thủ đoạn giao tiếp, dù có dị năng hệ Hoả cũng không mạnh, chỉ có thể dùng nấu bếp, có tư cách gì làm đối thủ của Hạ Kiệt hắn.

“Aiz … khi trước cô Tô ở quán cà phê bị người đối đãi như vậy, đội trưởng Hạ cũng có thể thấy được, đáng tiếc nước chảy vô tình … Nếu là tôi, như thế nào cũng phải cố gắng tranh giành ý trung nhân, cô gái tốt như vậy không thể để mặc người bắt nạt …” Cố Úc Trạch tự cảm thấy tâm kế của mình cũng đã hiệu quả vài phần, lại vỗ vỗ vai hắn rời đi.

Sau khi Cố Úc Trạch rời đi, Hạ Kiệt đi tới chỗ Tô Vũ Vi, một lát sau hắn lơ đãng mở miệng “Vũ Vi, người nọ là bạn học của em sao? Trước đó chúng ta có gặp ở quán cà phê?”

Tô Vũ Vi còn chưa mở miệng, Đổng Cầm Cầm đã nói “Đâu chỉ có thế, Vũ Vi và hắn không chỉ là bạn đại học, còn là bạn trung học, nhưng hiện tại cũng đâu có thể xem như bạn học. Loại người có thể tới chỗ này bằng may mắn là đáng ghét nhất”

Cô chán ghét đối phương kỳ thật không chỉ do vận khí cùng quan hệ, cô chán ghét chính là do đối phương chẳng ngó ngàng tới mình.

Tâm ta hướng trăng sáng nhưng không biết sao trăng sáng chỉ chiếu rọi mương máng.

Tô Vũ Vi cười khổ một tiếng nói “Anh Kiệt, trong quán cà phê anh cũng thấy hắn đối đãi với em ra sao, nhìn như vô hình, tình nghĩa bạn học đã tiêu tan không còn rồi”

Hạ Kiệt nghe xong gật đầu, sai đó vừa vặn nghe được đồng đội gọi hắn ăn cơm chiều.

Đợi khi hắn trở lại, lại thấy trong chén mình là bún mọc cùng lạp xưởng hun khói, hắn lại nghĩ tới nắm rau xà lách của đội Tuỳ Tiện kia.

Tuy hắn là đội trưởng của đoàn đội cỡ lớn, nhưng rau xà lách vẫn là xa xỉ phẩm, ngẫu nhiên mới được ăn một miếng.

Mà bên đội cấp độ S kia lại có nhiều hạt giống và đồ ăn vặt như vậy …

Nghe được người bên cạnh nói không thể nghi ngờ đội Tuỳ Tiện này chỉ cấp độ S, Hạ Kiệt liền có chủ ý.

Hắn đi qua, nói với bọn Hồ Hạo Thiên đang ăn mì “Chào mọi người, tôi là đội trưởng đội Dong Binh, Hạ Kiệt”

Hồ Hạo Thiên nhìn hắn một cái, trong lòng sách một tiếng, có chút chán ghét tình cảnh này.

Những … thứ phiền toái này thật tới không ngớt.

Hồ Hạo Thiên đứng lên, đơn giản mở miệng “Xin chào, đội Tuỳ Tiện, Hồ Hạo Thiên”

Hạ Kiệt tự giới thiệu về đội của mình “Trước mắt trong căn cứ thành phố H cùng cấp độ B với đội Dong Binh chỉ có bốn đội, mà đội của tôi lại là đội duy nhất có số lượng dị năng giả trên năm mươi người”

“Sau đó thì sao?”

”Chúng tôi hoan nghênh đội như của mọi người quy thuận, thời điểm khó khăn, chúng tôi sẽ đưa dị năng giả tới giúp đỡ”

Từ sau khi căn cứ thành phố H sắp xếp đẳng cấp các đoàn đội, những … đội đẳng cấp cao như đội này không thu nhận thêm người, đổi thành sát nhập các đội yếu.

Một nguyên nhân do các đội này ít dị năng giả, nên các đoàn đội cũng nguyện ý … cùng hợp tác.

Khi chính mình tiếp nhận nhiệm vụ, cảm thấy không thể hoàn thành liền tìm kiếm sự trợ giúp từ những đoàn đội cỡ lớn mình phụ thuộc, hoặc sau khi đoàn đội cỡ lớn tiếp nhận nhiệm vụ thì kéo theo đoàn đội nhỏ tham gia cùng.

Nói ngắn gọn, nếu một đoàn đội cỡ lớn có để ý tới một đội nhỏ, hơn nữa lại đồng ý cho phụ phuọc, có thể nói là vô cùng để mắt tới đối phương.

Cao hơn mà nói, đây chính là ý tứ ban ơn.

Hạ Kiệt nói xong lời này, lại thấy Hồ Hạo Thiên ha ha cười hai tiếng, lại ngồi xuống cầm bát mì ăn tiếp.

Đối với người ngu ngốc, không cần lãng phí miệng lưỡi.

Hạ Kiệt thấy mọi người trong đội này có trật tự, không chút hoang mang tiếp tục ăn, nhưng không ai có ý tứ tiếp lời hắn.

Bộ dáng tươi cười khoé miệng hắn cứng đờ “Các người có ý tứ gì, đồng ý hay không cũng nên có một đáp án, không nói một lời như vậy, có phải xem thường ưu ái của đội chúng tôi?”

Thế nhưng vẫn như trước không có ai trả lời hắn.

Trên cơ bản, tình cảnh như vậy đối với Hạ Kiệt chính là một sự sỉ nhục.

Hoả khí bốc lên

Hắn là dị năng giả hệ Hoả, lại là đội trưởng một đội cỡ lớn, bao nhiêu người theo sau hắn nịnh hót a dua, hôm nay hắn tâm tình tốt tới ban ân cho một đoàn đội nhỏ, đối phương lại không lĩnh tình?

Hơn nữa, lại nhìn bạn học của Tô Vũ Vi, thấy tướng mạo hắn như trăng, bộ dáng khí chất phong độ, càng khiến hoả tâm lên mạnh.

Bạch Ngạn… Bạch Ngạn.

Cái tên nghe qua đã thấy bóng dáng tiểu bạch kiểm.

Khi trước, hắn ghét nhất chính là loại khuôn mặt này, tự cho mình là phần tử trí thức.

Hạ Kiệt không nói gì nữa, hắn từ nhận đã cùng đối phương tiên lễ, hiện tại tới phần hậu binh.

Ngọn lửa từ tay hắn bốc lên, lập tức khuếch tán, nhiệt khí phát tán tứ phía.

“Sao lại động thủ?” Hồ Hạo Thiên lời này vừa nói, đã thấy hoả cầu thật lớn bay tới chỗ Bạch Thất.

Ngu ngốc!

Hồ Hạo Thiên còn chưa kịp thi triển dị năng.

Mắt thấy băng đao của Bạch Thất bay ra, chém vào hoả cầu, cứ như vậy diệt nó.

Thân thể Hạo Kiệt hệt như khỉ nửa ngồi xuống, khí tức vận nhanh hơn, khí thế dày đậm hơn, rất nhanh hai tay hắn tạo ra một con rồng lửa.

“Rồng lửa” Cách đó không xa dị năng giả xem cuộc vui thấp giọng kêu lên.

Đem dị năng biến ảo thành hữu hình, thật sự không nhiều người có thể làm được, trước mắt đều chỉ có thể sử dụng các hình thái nguyên thuỷ để công kích mà thôi.

Nhiệt độ nóng bỏng của hoả diễm bay vút trên đầu rồng, tru lên một tiếng điên cuồng hướng Bạch Thất đi tới.

Khí thế kia quả thực tới như chẻ tre.

Bạch Thất vẫn rất ổn trọng, trong tay hoá ra một thanh trường kiếm,

“Trường kiếm từ băng” dị năng giả lại thi nhau hô lên một câu.

Dị năng hệ Băng sao lại không biết muốn không chế ra một thanh kiếm hệ băng khó như thế nào.

Động tác của Bạch Thất đâu vào đấy, thoạt nhìn cục kỳ linh hoạt gọn gàng.

Rồng lửa lập tức sẽ bay múa tới trước mặt.

Kiếm băng trên tay Bạch Thất chợt loé, như ánh sáng trăng, từ trên trời dọi xuống, không thể ngăn cản.

Kiếm quang màu trắng tiếp xúc đầu rồng, con rồng giống như vô cùng thống khổ, gào théo, bị kiếm băng chém qua, phân thành hai nửa, tiêu tán trong không khí.

Lưu tinh lại tiếp tục quét sạch mọi thứ, hướng Hạ Kiệt bay tới, kiếm quang vô cùng sắc bén, tựa như bất cứ vật gì cũng có thể bị chém thành hai nửa.

Hạ Kiệt cảm giác tóc gáy trên người toàn bộ bắt đầu dựng đứng.

Trơ mắt ếch nhìn, một vòng kiếm quang, hướng mình chém tới nhưng ngón tay không kịp phản ứng.

Cái gọi là cường giả, sẽ không giống như người bình thường, chỉ bằng trí tuệ và lực lượng đều có chỗ hơn người, nhưng không có vận khí cũng không thể trổ hết tài năng.

Nguyên lai đoàn đội này thật sự không thể khinh thường.

Trong lòng Hạ Kiệt nhận mệnh, phanh một tiếng, băng kiếm bị một khối kim loại đánh lệch tới chân.

Vệ Lam từ một bên đi tới “Thời điểm làm nhiệm vụ, dị năng giả không được phép ẩu đả, các người lại xem thường quy định như vậy, người khác sao có thể tuân thủ, tới khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừ điểm tích luỹ”

Biểu tình Hạ Kiệt thất vọng, cơ hồ có điều muốn nói, nhưng hắn cái gì cũng không nói, trở về vị trí của mình ngồi xuống.

Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy ném đi mặt mũi, lúc trước chỉ là gợn sóng ghen ghét cùng không cam lòng thì nay đã trở thành đại thù sinh tử rồi.

Giờ phút này tâm tình Tô Vũ Vi cũng cực kỳ phức tạp.

Cô muốn tiến lên an ủi Hạ Kiệt, nhưung cảm thấy hai chân như đeo chì, một bước cũng bước không qua.

Nhìn sang bên cạnh Đổng Cầm Cầm cũng cùng bộ dáng há hốc mồm, Tô Vũ Vi nhẹ nói “Cầm Cầm, người đàn ông như vậy, chúng ta thực sự có thể buông tay sao?”

Lại đang tận thế …

Đàn ông luôn theo đuổi quyền lực, phụ nữ lại muốn tìm hậu thuẫn bảo hộ cho chính mình.

Vừa rồi một kiếm của Bạch Thất, tựa hồ có thể lấy đầu Hạ Kiệt.

Nam nhân  như vậy trong tình trạng xã hội hiện nay có thể làm cho người ta thần hồn điên đảo, quên đi tất cả.

Cố Úc Trạch thấy tình hình như vậy, lắc đầu.

Hắn vốn tưởng rằng bằng vào dị năng của Hạ Kiệt, có thể khiến đội Tuỳ Tiện xuất ra dị năng đặc thù, xem ra xác thực khả năng của Hạ Kiệt quá cùi bắp.

Bên kia, sau khi Vệ Lam tiến hành giáo dục một phen, lại thấy Bạch Thất làm như không thấy, đang cầm đũa gắp thức ăn cho Đường Nhược …

Cũng may đã quen nhìn thái độ của đội Tuỳ Tiện, luôn luôn không quan tâm, không bày ra bộ dáng theo lẽ thường, anh cũng chỉ kéo kéo khoé miệng, lại một lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình.

Đường Nhược nhìn nhìn sắc mặt Bạch Thất, phát hiện vẫn như thường, cũng biết rồng lửa vừa rồi không tạo ra uy hiếp, yên lòng ăn thức ăn Bạch Thất gắp cho cô.

Thời điểm thấy anh muốn gắp tiếp, cô sẽ gắp trở lại cho đối phương “Nhiều quá … ăn không hết”

Lúc này đổi lại là Bạch Thất mỉm cười hào quang vạn trượng xoa đầu cô.

Buổi tối ngủ trên tầng hai, mọi người theo thường lệ sắp xếp.

Đương nhiên, ban đêm rồi, tất cả dị năng giả hệ thổ của đội đều dựng tường đất quanh đội để cảnh giới an toàn.

Trải qua cuộc chiến nho nhỏ hôm qua, đội Tuỳ Tiện nghênh đón một cái ‘mùa xuân’

Từ bảo tàng ra, rõ ràng tất cả mọi người đều thay nhau chào hỏi bọn họ.

Các loại lôi kéo quan hệ đều được trình diễn đủ

Nhưng bọn họ vẫn như trước không liên quan, không phản hồi.

Sau lộ trình hơn mười tiếng, đoàn xe rốt cuộc đến được bờ biển thành phố H.