Lâm Chính Phong thấy thế cũng kéo hòm dụng cụ của mình đi về phía Phan Hiểu Huyên: “Cô gái nhỏ thuận đem cất luôn những thứ này vào đi, những đồ vật này tôi dùng đã quen, dù thiếu đi một hai cái cũng cảm thấy rất phiền toái.”
Phan Hiểu Huyên nhìn đống dụng cụ chiếm khoảng chừng năm mét vuông, vẻ mặt đưa đám nói: “Tiến sĩ, không gian của tôi đã đầy lại không bỏ thứ gì ra được, những vật này không thể mang theo rồi.”
Lâm Chính Phong ngay lập tức phản bác: “Ném mấy thứ đồ ăn ra ngoài là được rồi.”
“Không được.”
“Không được.”
Bốn người trăm miệng một lời.
Trong ý thức của bọn họ, đồ ăn tại tận thế là thức đồ trân quý nhất. Đồ thí nghiệm trong căn cứ chắc cũng chẳng thiếu. Lại nói, đống thực phẩm này cũng có phần của bọn họ đấy.
Công cụ thí nghiệm?
Ha ha…
Không được mọi người đáp ứng, Lâm Chính Phong cũng đành buông tha, ông hỏi thăm khoảng trống trong không gian Phan Hiểu Huyên rồi nghiêm túc chọn lựa những thứ quan trọng nhất để Phan Hiểu Huyên cất vào.
Phan Hiểu Huyên chuẩn bị đồ đạc xong, vô cùng lo lắng nhìn về phía Bạch Thất: “Tiếp theo chúng ta sẽ cho nổ tung cánh cửa này à? Có khi nào làm thủng nơi này không.”
Bọn họ trước đến đây bằng đường hầm dưới đáy biển, hiện tay nơi đây vẫn đang nằm ở đáy biển, nếu cho nổ mà không cẩn thận để nước lọt vào thì xong đời.
Đường Nhược đáp lại: “Chắc chắn sẽ không, băng đao của Bạch Ngạn còn không mở được mấy cái khóa này mà.”
Phan Hiểu Huyên gật đầu rồi cùng với Điền Hải đưa tiến sĩ Lâm lui lại phía sau.
Bạch Thất ở kiếp trước tuy có yếu hơn hiện tại nhưng tốt xấu gì cũng biết sử dụng lựu đạn, so với bốn người còn lại hoàn toàn là người mới thì cũng gọi là có chút kinh nghiệm.
Bạch Thất tháo chốt bảo hiểm ra, chỉ trong vòng một giây đã ném quả lựu đạn về phía cánh cửa. Cú ném này vô cùng chuẩn xác.
“Ngồi xổm xuống.” Bạch Thất nói xong nhanh chóng quay trở lại che kín lỗ tai Đường Nhược.
“Bùm!”
Tiếng nổ lớn đi kèm với tràng khí lưu động trong không gian.
Liền ngay sau đó là một tiếng động lớn khác “Ầm.”, cánh cửa đối diện bị bóp méo ra phía ngoài.
Đám zombie gần đó nghe thấy tiếng động liền tụ tập về phía cửa.
Tiếng đập cửa “Đông…đông… đông.” vang lên không ngừng.
Bạch Thất tiến lên đạp vào cánh cửa một phát, cánh cửa lung lay một chút nhưng cũng không mở ra.
Anh dùng một lưỡi băng chém xuống, không hề bất ngờ, cánh cửa bị chém chia làm đôi, đám Zombie thấy có lối vào liền lao qua.
Thời điểm cánh cửa chưa mở, tiến sĩ Lâm chỉ quan sát tình hình thông qua camera nên cũng chẳng có cảm giác gì. Hiện tại cửa đã mở, bên ngoài toàn là những đồng nghiệp của ông trước đây, nay khuôn mặt xám trắng, hai mắt đờ đẫn, ông nhìn mà hai mắt lại đỏ lên.
Cửa ra vào thì hẹp thế mà đám Zombie còn chen lấn bởi vậy xảy ra hiện tượng xô đẩy.
Bạch Thất và Điền Hải cũng không tốn nhiều thời gian để giải quyết đám Zombie này, chỉ cần dùng vài lưỡi băng cùng vài lôi cầu là được.
Đường Nhược ngưng thần cảm nhận xung quanh một chút phát hiện xung quanh không có Zombie liền quay ra nói với Lâm Chính Phong: “Tiến sĩ, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi.”
Hai người cùng vượt qua Bạch Thất và Điền Hải tiến về phía trước, Đường Nhược đi vài bước liền phát hiện ra tiến sĩ Lâm không theo kịp liền quay lại xem xét.
Lâm Chính Phong đang đứng nguyên tại chỗ, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt: “Này này, dị năng này thật lợi hại.” Thấy hai người Bạch Thất và Điền Hải thuần thục đào tinh hạch, ông tò mò hỏi: “Hai người đào cái gì lên vậy?”
Phan Hiểu Huyên nhanh chóng túm lấy tay tiến sĩ Lâm lôi đi: “Về sau sẽ có nhiều hơn nữa cho ông nghiên cứu, tiến sĩ chúng ta vẫn nên đi ra ngoài trước thì hơn. Đi ra ngoài, lên xe rồi chúng ta bàn tiếp.”
Bốn người được Lâm Chính Phong dẫn đường rất nhanh ra khỏi khu vực phòng thí nghiệm.
Bước chân lên bậc thang, đang chuẩn bị mở cửa lớn thì Lâm Chính Phong lại lên tiếng, vô cùng nghiêm túc nói: “Cẩn thận đám côn trùng bên ngoài đấy.”
Nghĩ đến gián biển, Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên đều cảm thấy da đầu run lên.
Vì vậy Đường Nhược liền phóng thích tinh thần lực để cảm nhận khu vực xung quanh nhưng không phát hiện thấy dấu hiệu của sự sống.
Cô nhìn về phía Bạch Thất lắc đầu.
Bạch Thất gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại hỏi tiến sỹ Lâm: “Tiến sĩ, sau khi ra ngoài chúng ta có thể trực tiếp ngồi lên xe để di chuyển được không?”
“Tạm thời thì không thể, trước hết phải đi qua một khoảng sân rộng mới có thể lái xe đi ra ngoài.”
“Sân rộng?”
“Hừm, lúc trước vì có nhiều thí nghiệm không thể để lộ ra ngoài nên nơi này được kiến tạo khá bí mật, mấy người đi ra ngoài rồi sẽ biết.”
Đã nghe thấy vậy, mọi người cũng không chần chờ nữa, trực tiếp để cho Lâm Chính Phong mở cửa
Lâm Chính Phong ấn tay lên khoá vân tay đặt trên tường, cánh cửa lớn từ từ mở ra.
Vì Đường Nhược không cảm thấy có nguy hiểm nên mọi người cũng thả lỏng tinh thần, không có đặt mình trong trạng thái đón địch.
Cửa vừa mở ra, bốn người cũng đã hiểu được lời của Lâm Chính Phong.
Phòng thí nghiệm này được đặt trong một ngọn núi, vì để che giấu nên xung quanh đều được bao phủ bởi một thảm thực vật lớn, ánh mặt trời cũng không thể tiếp xúc với mặt đất.
Cái gọi là sân rộng thì ra phải thông qua phương pháp vòng quanh mấy cây cối nàu để ra ngoài mà thôi
Lúc trước chắc đám tiến sĩ Lâm gặp phải gián biển ở đây.
Lần nữa đi ra ngoài mà không thấy bóng dáng của côn trùng biến dị, Lâm Chính Phong cảm thấy vô cùng cao hứng, quen đường quen nẻo đưa bốn người tiến vào gara bí mật.
Bên trong là một chiếc xe buýt.
Lâm Chính Phong nói: “Chúng tôi đều có chung một thời gian công tác nên chỉ có chiếc xe này.”
Xe lớn như vậy cũng không có tác dụng gì lớn, còn không bằng dùng xe việt dã trong không gian của Phan Hiểu Huyên.
Đương nhiên Bạch Thất buông tha chiếc xe này, anh chỉ rút hết xăng từ trong xe ra.
Năm người đi chung một chiếc xe việt dã cũng không có vấn đề gì.
Điền Hải lái xe, Phan Hiểu Huyên ngồi ở ghế phụ, đằng sau là ba người còn lại.
Giờ đã yên ổn trên xe, Lâm Chính Phong có thời gian thoải mái, bắt đầu thể hiện ‘sự quan tâm’ đến không gian của Phan Hiểu Huyên.
Đường Nhược cũng có chút hứng thú về nghiên cứu liên quan đến thời không, dù sao cô cũng từng trải qua vấn đề này… Ừm, là người có kinh nghiệm.
“Tiến sĩ, ông có thể nói lại cho chúng tôi về lý thuyết không gian được không?” Cô sợ tiến sĩ Lâm lại xổ ra một đống thuật ngữ liền kịp thời bổ sung: “Ý là nghìn năm nữa, với sự phát triển của khoa học kĩ thuật, con người có thể xuyên không, như vậy sau khi trở lại quá khứ, đến thời điểm người ta sắp xuyên không trong tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ lại xuất hiện thêm một người giống mình?”
Đường Nhược không khỏi nghĩ đến nghìn năm về sau, khi việc mọi người xuyên không trở thành một hoạt động thường ngày.
Muốn thử một chút cung đấu, liền đặt một tấm vé làm một chuyến du hành về quá khứ vài ngày?
Muốn dò xét thám hiểm liền đặt một vé làm một chuyến lữ hành trong tiểu thuyết trộm mộ?
Khi nhàn rỗi, muốn tìm một cô em xinh đẹp thuận tiện trả thù vân vân và mây mây liền có thể trọng sinh trở lại ngành giải trí?
Ôi!
Triệt để phá vỡ nhận thức!
Hôm nay Tiến sĩ Lâm nhìn thấy ánh mặt trời, lại thấy được dị năng trong truyền thuyết, nghĩ tới việc sắp tới nghiên cứu, tâm tình rất hưng phấn, vô cùng thân thiết giải thích: “Theo lý thuyết trước mắt của chúng ta, có thể sẽ không xuất hiện nhiều thứ mới, mà thứ mới cũng có khả năng cao là vật chết.”
“Vật chết?”
“Đúng vậy, cô cảm thấy vật sống có thể chịu được tốc độ nhanh như tốc độ ánh sáng sao?”
Đường Nhược nghĩ một lúc cũng hiểu là việc này không có khả năng.
Nhưng mà…
Trong nhận thức trước đây của cô, xuyên không vốn là chuyện không thể mà!
Lâm Chính Phong nói tiếp: “Có thể lý giải một cách thông tục thì có thể tưởng tượng xuyên không giống như chuyển bưu kiện thông qua một đường ống từ đầu này sang đầu kia.”