Trên đường đoàn xe Tùy Tiện không có dừng lại đánh quái nữa mà trực tiếp lái về căn cứ thành phố H.
Sau khi kiểm tra, trừ độc, một đám người mới đi vào căn cứ trong thành phố H.
Bên trong vô cùng náo nhiệt, bày quầy bán hàng, ăn xin, đánh nhau… Vẫn tiếp diễn như trước, không vì sự xuất hiện của mấy đội lính đánh thuê mà lộ ra tiêu điều.
Lúc đến căn cứ trong thành phố H thì sắc trời đã không còn sớm, dù sao vật phẩm bọn họ đã giao xong, dĩ nhiên sẽ ở chỗ này một đêm, tĩnh dưỡng lại tinh thần.
Vệ Lam bên kia, cho dù nhân viên đông, đối mặt với nhiều vật phẩm như vậy, sắp xếp cũng phải mất cả buổi. Nếu bọn họ có chút lòng tham, còn muốn gom nhặt vật phẩm của tàu chạy khách định kì ở bến tàu…, khẳng định còn tốn thời gian hơn nhiều.
Đoàn xe Tùy Tiện chắc chắn về căn cứ thành phố A sớm hơn bọn người Vệ Lam là được.
Kỳ thật sớm quay trở lại căn cứ còn có một nguyên nhân.
Cái kia chính là: Bạch Thất muốn trước tìm được Phạm Vân Giang, chấm dứt hậu hoạn.
Anh muốn lần lượt diệt trừ toàn bộ các nhân tố bất lợi cho Đường Nhược, thậm chí cho dù vẫn chưa xác định được thì anh đều muốn tiêu diệt.
Cầm con dấu của Vệ Lam đi tới sảnh nhiệm vụ để đổi thưởng xong mọi người ‘Tùy Tiện’ ăn cơm tối trong ‘phòng thuê’.
Lấy cớ vật tư của phòng thí nghiệm nên bữa này cứ thế ăn toàn món xào đấy.
Cả phòng ngập trong mùi dầu cải và vị súp xương sườn, bay tới dưới tầng, khiến cho mọi người thi nhau kêu to: “Cơm tối nhà ai đấy, cầu chia sẻ!”
Sau bữa cơm tối, mọi người quyết định ra ngoài đi dạo thêm một vòng.
Vào lần đầu tiên tới đây, Hồ Hạo Thiên và Phan Đại Vĩ vì muốn đòi phí tổn thất với Vệ Lam nên cũng không đi dạo ở chỗ này.
Cho nên Phan Đại Vĩ lại mang theo con gái nhà mình ra ngoài, Hồ Hạo Thiên cùng Dương Lê ra ngoài.
Còn lại mấy người không có bạn đồng hành hoặc nhân sĩ độc thân cũng không có việc gì, lại muốn đi ra ngoài dạo chơi hàng vỉa hè, trải nghiệm cuộc sống.
Kết quả chính là, Dư Vạn Lý mang theo một đám đàn ông quần là áo lượt đi ra ngoài buôn bán vỉa hè rồi.
Bạch Thất không định mang theo Đường Nhược ra ngoài đi dạo, anh cho rằng ở trong nhà là tốt nhất.
Chỉ là nam nữ trẻ tuổi nếu đều ở nhà, không phải chàng chàng thiếp thiếp thì anh yêu em yêu.
Bản chất, nơi chốn cũng như nhau cả thôi!
Quay qua quay lại, quần áo cũng đều bị lột sạch...
Đường Nhược vì ngày mai có thể thuận lợi rời giường, vì vậy đề nghị: “Chúng ta cũng ra ngoài đi dạo một vòng nhé.”
Cô cũng chưa từng xem qua nơi ở kiếp trước của Bạch Thất.
Thích một người là đều muốn biết rõ cả kiếp trước và kiếp này của anh ấy.
Đường Nhược cô tham dự vào kiếp nàynhưng cô cũng muốn nhìn kiếp trước một chút.
Tay phải của Bạch Thất vòng ra từ phía sau cô, kéo cả người cô lại, dùng miệng dán lên miệng cô, nói: “Bên ngoài không có gì đẹp mắt đâu.”
“Đừng phá…” Đường Nhược bị hôn đến mức thở dốc, đứt quãng, nói: “Giờ mới năm giờ đấy.”
Hiện tại mà bắt đầu lệch đường, cái kia sẽ bị giày vò tới khi nào chứ.
Mắt thấy đối phương không muốn dừng, tư thế còn một vẻ muốn công thành đoạt đất, Đường Nhược không thể tiếp tục nhịn được nữa, nổi giận, đẩy anh ra: “Anh vừa phải thôi nhé!”
Tiếp tục như vậy, ngày mai không cần lên đường luôn!
Bạch Thất còn muốn dùng mỹ nam kế nhưng bị Đường Nhược nhìn thấu ngăn cản mất.
Cuối cùng hôn lên môi cô một cái, rơi vào đường cùng Bạch Thất đành phải bắt đầu giúp cô cài lại cúc áo bị mình cởi bỏ: “Được rồi, chúng ta đi ra ngoài dạo chơi.”
Anh cũng biết đại khái Đường Nhược muốn thấy cái gì, không vòng vèo, trực tiếp mang cô đi đến đường Kháng Chiến.
Kiếp trước, đây là chỗ ở mà anh liều mạng mới có thể có được.
Ở kiếp này, vào lúc này, Bạch Thất có chút giật mình.
Dùng một tư thế của người qua đường nhìn lại vinh nhục hưng suy của nơi đây, loại cảm giác này giống như đánh thắng một trận, mang theo Đường Nhược áo gấm về nhà.
Không biết hiện giờ ai đang ở cái phòng nát kia nữa.
Trên đường Kháng Chiến rất nhộn nhịp, ban ngày mọi người còn có thể khép kín một chút, nhưng mà ban đêm, trời còn nóng nữa nên rất nhiều cô gái ở đây đều chỉ mặc đồ gần như là hai mảnh mà thôi.
Các cô gái bình thường nhìn thấy Đường Nhược đi bên anh thì hâm mộ có, ghen ghét có.
Có thể được người đàn ông khí khái hào hùng toả sáng như vậy chăm sóc, mà vẫn giữ nguyên được dáng vẻ như thế, sao có thể không khiến cho người khác hâm mộ chứ.
Vì vậy, các cô gái thỉnh thoảng còn đứng cạnh dùng từ ngữ chua ngoa nói lời chua ngoa, trêu chọc vài câu.
Một vài người đàn ông có dị năng khác cũng nhìn Bạch Thất với ánh mắt căm thù.
Vệ Lam triệu tập lượng lớn đoàn đội từ cấp độ C trong căn cứ đi ra ngoài làm nhiệm vụ, hiện giờ người có dị năng mạnh mẽ càng rải rác không có mấy.
Bọn họ đã gặp mấy người có dị năng nổi danh trong căn cứ kia, không thể nói quen biết đối phương nhưng cũng có thể xưng là nhìn quen mắt.
Người thanh niên Bạch Thất này dĩ nhiên không thể xem như nằm trong phạm vi quen mắt của bọn họ được.
Vì vậy, bọn hắn cho rằng Bạch Thất là thứ không dựa vào thực lực của chính mình mà đã nhận được đãi ngộ khác biệt đấy, nhân sĩ may mắn.
Trước tận thế, loại này có thể gọi là con ông cháu cha không có năng lực.
Một người tự nhận là còn có chút thực lực và tài lực đến trước mặt Bạch Thất, nhìn Đường Nhược nói: “Cô gái nhỏ nhà anh ra giá sao đây, có thể cho tôi mượn chơi đùa hay không...”
Hắn còn chưa nói xong, Đường Nhược đã ném một cầu nước tới: “Chơi cmn!”
Sức mạnh tinh thần của Đường Nhược mạnh lên, dẫn đến cầu nước hiện tại cũng lớn hơn rất nhiều.
Một đập này trực tiếp làm cho người đàn ông kia bay ra ngoài.
Băng đao của Bạch Thất vừa rồi đã sớm chọc lên đùi người đàn ông kia, anh không nhìn người đàn ông thống khổ ngã xuống đất vì hai đả kích cùng một lúc kia, chỉ nhìn Đường Nhược nở nụ cười, giọng nói trầm thấp mà tràn đầy từ tính sung sướng: “Học được mắng chửi người rồi kìa.”
Đường Nhược mấp máy miệng, tay hai người đan vào nhau nắm thật chặt, không nói gì.
Thì ra, cuộc sống trước kia của Bạch Ngạn là ở nơi như thế này.
Mà kiếp trước anh sống ở nơi như thế này lâu đến vậy, nhưng vẫn giữ được nhân phẩm bình thường, không tục tằng hèn hạ, không tội ác tày trời hận đời.
Từ lúc hai người bắt đầu tỉnh lại ở khách sạn thì cũng không vứt bỏ mình.
Một đường nhờ kinh nghiệm mà che chở cho mình và cũng hoàn toàn nguyện ý tin tưởng tâm ý của mọi người trong đoàn đội …
Không biết tại sao Đường Nhược rất đau lòng Bạch Thất như vậy.
Ở trong hoàn cảnh thấp kém nhất mà Bạch Thất còn có thể để cho bản thân sống có ý nghĩa, bảo trì giáo dưỡng tốt.
“Làm sao vậy?” Bạch Thất cảm nhận được áp lực của Đường Nhược bên cạnh, không để ý đến người xem náo nhiệt trên đường, cứ thế ngừng lại, đưa tay nâng mặt cô lên, “Sao lại khóc?”
Nói xong ánh mắt lạnh lùng muốn đưa người đàn ông khiêu khích kia vào chỗ chết.
“Không có.” Đường Nhược xoa xoa mặt, nói, “Chỉ là cảm thấy, nhất định kiếp trước em đã cứu vớt cả dải ngân hà mới gặp được anh.”
“Ha ha.” Bạch Thất đưa tay kéo Đường Nhược tiếp tục đi vào trong đường kháng chiến, “Sao miệng lại đột nhiên ngọt như vậy, còn có thể thản nhiên nói ra chứ.”
Ngược lại anh cảm thấy là mình kiếp trước đã cứu vớt cả hệ ngân hà ấy.
Trải qua chuyện vừa rồi như vậy, không còn ai dám tiến lên ra tay nữa …
Hai người rẽ vào một cái hẻm nhỏ trên đường Kháng Chiến, rất nhanh là đến một căn phòng trước tận thế bị coi là vi phạm luật lệ kiến trúc phòng ốc.
“Đến rồi.” Bạch Thất đứng ở trước mặt nói.
Phòng ở rất nát, có lẽ trước tận thế thì đây là nơi vi phạm luật lệ kiến trúc nên bắt đầu trở thành chỗ để xe đạp và xe cơ động.
Điều kiện ở đây, còn kém hơn phòng ốc ở trên đường Kháng Chiến vừa rồi rất nhiều.
Đường Nhược nhìn nhìn, gõ cửa: “Bên trong có người ở không?”
Không có người lên tiếng.
Bạch Thất trực tiếp dùng một thanh băng đao phá khóa, cửa gỗ mục nát lập tức tự động mở ra.
Bên trong không có người, chỉ có một cái giường ván gỗ, chăn bông, còn có … Không còn đồ đạc nào khác nữa rồi.
“Trước đó …” Đường Nhược ngập ngừng đôi chút, nói, “Trước đây cũng là như thế này?” Bẩn thỉu và đơn sơ đến vậy?
Bạch Thất nhìn thoáng qua, kéo cô quay người đi ra ngoài: “Ừ.”
Còn nhiều thêm cái giường, trước đó, không có giường.