Đoạn đường từ khu cao ốc đến khu biệt thư không xa lắm. Nhưng bốn người bọn họ muốn đi tìm nhóm người Chu Minh Hiền, ở đây thiết bị liên lạc không có, căn cứ lại lớn như vậy, khả năng trùng hợp bắt gặp trên đường là rất nhỏ.
Hồ Hạo Thiên nhìn tới nhìn lui mà không tìm được người, anh thở dài: “Xem ra phải đi hỏi xin Tiền tướng xem có máy truyền tin trong truyền thuyết không, đã quen dùng điện thoại hơn mười năm, hiện tại không có phương tiện liên lạc để tìm người thật đúng là không quen.”
Bạch Thất hồi tưởng lại quá khứ một chút, so với kiếp trước của anh, thời gian xảy ra một số việc kiếp này đã bị thay đổi tỷ như thời gian zombie cấp 3 xuất hiện không đúng, rồi thời gian tỷ thí dị năng… Tuy nhiên, dù thời gian không đúng nhưng sự việc vẫn cứ diễn ra. Vì thế, dù không biết khi nào nhưng loại đồ vật liên lạc này chắc chắn sẽ xuất hieện. Nghĩ thế, anh liền lên tiếng tán thành: “Có thể đi hỏi một chút xem sao, dù sao chúng ta giao tinh hạch cấp ba nhưng vẫn chưa đổi thù lao.”
Ý nghĩ này của Phương Cận Viễn đương nhiên đã trải qua một loạt suy tính kỹ càng, cùng đồng đội thảo luận đâu ra đấy.
Lúc trước, ở trạm dừng chân nhận được thẻ mời nên trong lòng có ý muốn cảm tạ.
Ngày hôm qua tiến vào căn cứ lại được nhân viên công tác ở đây đối đãi khác biệt. Sợ hãi, thán phục nên họ mới sinh ra ý niệm muốn kết giao.
Có điều những điều trên anh ta không có nói ra, chỉ nói ngắn gọn: “Bởi vì chúng tôi tin tưởng năng lực và nhân phẩm của đoàn đội Tùy Tiện.”
Ở tận thế, có thực lực sẽ có quyền lực, mà quyền lực cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, phải có nhân phẩm thì mới có người cam tâm tình nguyện đi theo.
Để không gian của Đường Nhược không bị lộ, bọn họ không thể nào lôi hoa quả trong đó đi bán được. Chỉ bằng cái vườn treo nho nhỏ của Bạch Thất còn không đủ cho bọn họ ăn đâu.