Vũ khí là công cụ hỗ trợ bạn thực hiện mong muốn quyền lực. Có thể có được loại công cụ này, thì bạn cách trung tâm quyền lực không còn xa nữa.
Hồ Hạo Thiên thấy mọi người đều có vẻ chưa hiểu, liền nói kỹ càng tỉ mỉ hơn về kế hoạch mấy hôm nữa, mọi người sẽ cùng nhau đi làm nhiệm vụ nội thành.
Zoombie cấp ba xuất hiện quả thật khiến cho bọn hắn hoảng sợ không thôi. Qua đó, nhận thức đối với đoàn đội Tùy Tiền lại đạt tới một tầm cao mới.
Sau cùng, Hồ Hạo Thiên phân công cho hai đội: “Đoàn Thiên nhai cùng chúng tôi ra ngoài, Trương Lực, các anh tạm thời ở lại trong trụ sở, sau này tôi có việc quan trọng hơn cần các anh giải quyết.”
Trương Lực tâm chí bừng bừng rất muốn theo mọi người ra ngoài làm tùy tùng, nhưng anh ta cũng tự hiểu rõ bản thân, biết rằng nếu mình đi theo đám người Hồ Hạo Thiên, nhất định sẽ là gánh nặng.
Còn không bằng ở lại trong trụ sở, làm đội hậu cần cho bọn họ.
“Được, Hồ lão đại, có chuyện gì anh cứ phân phó là được, chúng tôi nhất định xông pha khói lửa, quyết không chối từ.”
Ăn đồ của người ta, mặc quần áo của người ta, ở biệt thự của người ta, nếu còn không làm việc gì, vậy thì có thể lập tức thu dọn quần áo cút xéo được rồi.
Hồ Hạo Thiên khoát tay nói: “Xông pha khói lửa thì không cần, nhưng lòng trung thành của các anh thì không thể thiếu đấy.”
” Nhất định!”
Đối với bạn bè, từ trước đến giờ Bạch Thất không phải là người keo kiệt, chìa tay liền giao cho anh ta một chùm chìa khóa: “Hôm qua chúng tôi mua gian hàng từ số 24-32 trên đường số 2, các anh hãy tìm người đến thiết kế lại một chút, chúng tôi dự định mở tiệm thịt nướng, cứ dựa theo đặc điểm này mà thiết kế.”
Giao chìa khóa rồi, nhưng không có tiền cũng không ổn, ngay sau đó Đường Nhược lại đưa một túi lớn vật liệu: “Cầm lấy mà xoay sở chi tiêu, không đủ thì tới tìm tôi lấy, hiện tại tinh hạch không đủ, đến lúc ra ngoài chúng tôi lại thu thập.”
Đường Nhược hiện giờ đi theo Bạch Thất cùng Hồ Hạo Thiên, ở bên cạnh người có nhiều hiểu biết, phương diện đối nhân xử thế đã không còn giống kiếp trước nữa, chỉ cần một ánh mắt là Đường Nhược có thể hiểu Bạch Thất muốn làm gì.
” Bạch lão đại, thật là tốt quá, mọi người muốn mở tiệm thịt nướng, sau này có thể không thiếu thịt ăn rồi!”
Một người đàn ông cường tráng hơn bốn mươi tuổi, lúc này đây vẻ mặt lại tươi cười xán lạn, gọi một người thanh niên chừng hai mươi tuổi là lão đại, hình ảnh này có chút không thuận mắt cho lắm.
Nhưng mà, điều này có liên quan gì sao.
Người ta chính là nguyện ý, còn rất thích ý nữa là!
Hơn nữa chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài, người khác cũng có thể nhìn ra được người nào là chủ, người nào là đầy tớ đấy. Bạch Thất chỉ đơn giản đứng ở chỗ đó, không hành động gì, chỉ một cái hít thở cũng có cảm giác như từ trên cao nhìn xuống.
So với đám Trương Lực mừng rỡ, đám người Phương Cận Viễn đều là trợn mắt há mồm khi nghe Bạch Thất nói. Hôm qua tuy rằng đã nghe qua một lần chuyện gian hàng, nhưng lại hoàn toàn không biết nơi họ muốn mua là đường số 2 nối liền tám gian cửa hàng.
Nhìn đám người Trương Lực khua tay múa chân, hình ảnh đi xa nhỏ dần.
Phương Cận Viễn cảm khái, ngu ngốc, thật ra cũng là một loại hạnh phúc.
Nhóm người mình hiểu quá nhiều quy tắc, biết quá nhiều đẳng cấp giá cả trong trụ sở, mà trái lại bây giờ mỗi khi thấy một chuyện cũng đều kinh hãi…
Tầm thường, quá tầm thường.
Sau khi cảm khái xong, Phương Cận Viễn lại âm thầm kinh hãi, rốt cuộc là mình đi theo cái đoàn đội kiểu gì thế này? Hiển nhiên, đoàn đội khác so với đoàn đội Tùy Tiền, trình độ đã không ở trên cùng một đẳng cấp.
Đoàn đội khác lúc này còn đang dùng kỹ năng đánh Zoombie, bọn họ đã muốn sử dụng pháo đạn.
Đoàn đội khác lúc này còn đang thu thập tinh hạch để phát tài, bọn họ đã mua một mạch tám gian cửa hàng để sau này phát triển buôn bán.
Đây là loại khí phách cỡ nào?
Là sự nghiệp vĩ đại cơ nào?
Quyết tâm cỡ nào?
Buổi chiều, nhiều người thế này đổ xô đi đến đại viện trong quân đội, làm nhóm chuột bạch thí nghiệm đầu tiên, không, nhóm học viên đầu tiên hiện nay, các huấn luyện viên đều bị hù dọa.
Bọn họ tưởng rằng chỉ dạy chừng mười mấy học viên, còn dự định muốn làm “Tân quan thượng nhâm tam hỏa”
(Y nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã. “Ba bàn hỏa” ở đây là so sánh với ba lợi ích đầu tiên, giống như đốt lên ba đống lửa để người khác chú ý, vừa có thanh vừa có sắc. Đây cũng là việc mà các huyện lệnh từ thời xưa thường làm, lâu dần thành câu tục ngữ cửa miệng.)
Nào biết rằng, lần đầu tiên, tới liền sáu mươi mấy người. Mà lại, đối với hai người trẻ tuổi, những người khác đều là dáng vẻ kính cẩn lễ độ, hận không được dâng lên đồ cúng, các huấn luyện viên trầm mặc, nhuệ khí cũng tiêu tan.
Gì mà học viên mới rất dễ bắt nạt?
Gì mà học viên mới tha hồ lừa gạt…
Quả nhiên, những thứ kinh nghiệm ‘Người từng trải’ kia của các tiền bối, đều là lừa người cả. Có điều, rất nhanh bọn họ đã điều chỉnh lại tâm trạng, cũng không vì chuyện này mà làm ra việc xấu gì.
Dù sao thì so với mấy trò đùa dai của mình, thì mặt mũi của quân đội vẫn là quan trọng hơn đấy.
Chính phủ chọn bọn họ làm huấn luyện viên cho nhóm học viên đầu tiên, chính là nhìn trúng ở bọn họ khả năng nhận thức tình hình, đang thời kỳ đặc thù còn phải mất mặt trước đám dị năng giả như thế được à!…
Vì thời gian có hạn, không thể nào giống như trước tận thế, bắt đầu học từ lý thuyết lên như trường quân đội, mỗi người đều trực tiếp phát một khẩu súng bắt đầu thực hành luôn. Súng là súng thật, nhưng đạn thật thì….
Công nghiệp quân sự đã dừng sản xuất, hiện giờ chỉ hao tổn mà không sản xuất, số lượng hàng tồn trong trụ sở không nhiều, dẫn tới số lượng đạn cho học viên luyện tập cũng có hạn, mỗi người chỉ được chia có 20 viên đạn thật, còn lại toàn bộ đều là không đạn.
Súng lục thì nhiều người đều biết cách sử dụng, không biết dùng thế nào cũng chỉ có mấy cô gái Đường Nhược cùng Phan Hiểu Huyên. Với lại, loại súng ống này thuận tiện cho con gái sử dụng, do vậy mà Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên càng thêm cẩn thận nghiêm túc nghe giảng.
Nhắm trúng mới là trọng điểm của buổi tập luyện.
Trừ Hồ Hạo Thiên, vệ sĩ Hà, Bạch Thất có thể nhắm được chính giữa mục tiêu, những người còn lại đối với nhắm trúng mục tiêu, có thể nói là vô cùng thê thảm.
Zoombie chỉ khi bắn trúng đầu, mới có thể khiến cho nó thật sự ‘Tử vong’. Đầu vốn là phạm vi nhỏ, bắn một lần không trúng Zoombie, nó không chết không sao, nhưng lãng phí một viên đạn mới là tội đáng chết vạn lần, táng tận lương tâm.
Luyện tập như vậy một buổi chiều, toàn bộ mọi người cũng chỉ là nhắm hơi trúng một chút xíu, hoàn toàn không có bao nhiêu tiến bộ.
Kết thúc huấn luyện, lúc cầm ‘ Giấy tính tiền’ trở về, Hồ Hạo Thiên vui mừng không ngớt: “Cũng may lúc đó qua cửa Tây báo lên chuyện Zoombie cấp ba, nếu không một khóa học thế này, đến khi học xong cũng trực tiếp phá sản luôn rồi.”
Vì bọn họ có công báo cáo, hơn nữa lại là người được chọn chủ yếu tham gia nhiệm vụ, cho nên chính phủ quyết định, miễn phí khóa học bắn này. Bằng không thì, toàn bộ súng đạn sử dụng trong khóa học này đều phải tự trả hết đấy. 60 người tốn nhiều chi phí súng đạn như thế, mỗi ngày chi phí bỏ ra, quả thật không chịu nổi.
Bạch Thất kéo Đường Nhược, vừa đi vừa nói: “Hôm nay số người tăng lên đột ngột, lần này ra ngoài thu thập vật liệu không được ít hơn.”
Hơn 60 người, ăn, mặc, dùng, chi phí đều phải tăng lên. Chỉ chi ra không mà có thu vào, thì dù là núi vàng rất nhanh cũng ăn hết.
Giá vàng hiện giờ còn không rõ, mọi người dù có một chút thế lực nhỏ, cũng không thể trắng trợn lấy vàng thỏi trong ngân hàng nhà nước ra giao dịch được. Cho nên, phải chờ thêm một thời gian nữa, chờ tăng giá, thực lực lớn mạnh thêm một chút nữa mới công khai.
Một lời thức tỉnh người trong mộng, lần này rốt cuộc Hồ Hạo Thiên lộ ra biểu tình nhức nhối: “Bà mẹ nó, chúng ta nghèo rồi lại nghèo, sắp nghèo kiết xác rồi. Tôi phải đi hỏi Phương Cận Viễn, xem bọn họ có bao nhiêu người có dị năng không gian, có thể bỏ vào bao nhiêu thứ, lần này đi nội thành, nhất định phải để bọn hắn nhét thật đầy mới có thể trở về trụ sở.”
Ban đêm, một ngày vất vả mệt mỏi tiêu tan, vừa thức dậy lại sảng khoái tràn đầy sức sống.
Ngày thứ hai, Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên tiếp tục luyện tập súng lục, đám đàn ông thì đi luyện tập súng trường. Nói thế nào so với súng lục thì súng trường cũng có lực sát thương lớn hơn.
Tận thế rồi, người có dị năng cho dù có đã có dị năng, thì khả năng tay chịu được vật nặng lại không có bao nhiêu tiến bộ.
Để các cô gái vác súng trường chạy lâu dài, dù tay gắng sức chống đỡ, đoàn đội Tùy Tiền cũng không muốn các cô gái nhà mình trông ‘Hung hãn’ như vậy.
Luyện tập súng lục một chút là cảm thấy đủ vui vẻ rồi, chuyện tàn nhẫn liền giao cho đám đàn ông làm đi.
Vì vậy, Đường Nhược cùng với Phan Hiểu Huyên chỉ học phương pháp nổ súng, hôm nay luyện tập lại khả năng nhắm trúng.