Tận Thế Song Sủng

Chương 208: Không khách khí



” Thời gian cấp bách, tất cả chia ra!”

Tiểu đội của Hồ Hạo Thiên đi tòa nhà thứ nhất, tiểu đội Phan Đại Vĩ đi nhà thứ hai, Phương Cận Viễn cùng đoàn phụ thuộc đi nhà thứ ba, bốn.

Trong đoàn Thiên Nhai có hai người dị năng sức mạnh. Hệ sức mạnh đúng là rất tốt, đạp một cước, thậm chí có thể đạp luôn cả cửa kèm theo đám Zoombie bay thẳng ra ngoài.

“Bà mẹ nó, đội Phương Cận Viễn thật là mạnh, tiểu Chu, đừng để cho bọn hắn coi thường, cậu có thể mở cửa bằng bàn tay tài năng này.” Hồ Hạo Thiên kéo Chu Minh Hiền qua cũng chính là để mở cửa đấy, tiểu đội thứ hai đương nhiên là có tay mở khóa vạn năng Bạch Thất rồi.

Chu Minh Hiền cầm cái tua vít gật đầu: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

Thời gian virus phát tán là vào buổi tối, còn có rất nhiều con Zoombie bị giam ở nhà không ra được.

Mở cửa cũng phải có tính kỹ xảo, vì nếu như mở không tốt, Zoombie sẽ bổ nhào đến. Có điều, hiện giờ hai tiểu đội có đã tinh thần lực của Đường Nhược, có thể mở cửa rất nhanh chóng, ít ra không cần phải cẩn thận từng li từng tí như những đội khác nữa.

Vì chạy đua cùng thời gian, tất cả đội viên sau khi vào liền trực tiếp dùng dị năng bắn phá.

” Đừng dùng súng, dùng dị năng đánh trước!”

Phan Đại Vĩ vừa đi vào đã dùng dây leo bện thành lưới, quét ra một đám Zoombie. Dù trong tay có súng, nhưng vẫn phải tiết kiệm đạn dược, ai tiết kiệm được đạn dược thì là của mình đấy.

Bạch Thất mang hai cây lưỡi trượt cùng Điền Hải dùng điện lôi là có thể hạ gục hai con Zoombie. Lưu Binh cầm lá chắn xông vào, vì khắp toàn thân mặc trang bị, lại có tinh thần lực Đường Nhược, cậu cứ một đường xông ngang đánh thẳng, một chút cũng không lo lắng. Sau khi vào phòng, còn có thể quay đầu ra bên ngoài kêu lên: “Nhanh lên nhanh lên.”

Trong phòng cũng chỉ có bốn con Zoombie mà thôi, dù là cấp hai thì dưới tình huống nhiều người như vậy cũng rất nhanh bị giải quyết sạch sẽ.

“Ơ, chỗ này có cái bình trà không tệ này, còm là kiểu Anh đấy.”

” Lấy đi.” Phan Đại Vĩ liếc mắt nhìn, gật đầu: “Sau này mở tiệm, những thứ này đều dùng tới, không sợ thừa.”

” Đúng thế, tôi cũng nghĩ như vậy.”

Phan Hiểu Huyên cũng tìm được thứ tốt: “Những cái ghế này cũng không tệ nha, hình như là đá cẩm thạch đấy.”

” Lấy đi.”

” Cái kệ sách này cũng không tệ, gỗ thật này.”

” Lấy đi.”

Ở nơi này giờ không có ai, Đường Nhược cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp cầm lấy cầm lấy cầm lấy bỏ vào trong không gian. Nếu cũng giống như tìm bông lúa trong ruộng lúa mạch, ngược lại không nên cho rằng kế tiếp mới là tốt nhất mà bỏ qua rất nhiều thứ tốt.

Bạch Thất không hổ đã ở trong tận thế ba năm, tốc độ vơ quét kia quả thật khiến người ta hoa cả mắt. Anh nhìn một lượt từ Đông sang Tây chừng hai giây, không cần biết cái đó có hữu dụng hay không, dùng như thế nào, đều đi qua vơ lấy luôn. Gần như chỉ năm phút, Bạch Thất đã dùng một loại tốc độ thần thánh, đem toàn bộ những đồ vật nơi này có thể mang ra, bao lấy vào trong ga trải giường, sau đó nói với Đường Nhược: “Thu vào không gian.”

Ngay cả Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên thân có không gian dị năng, cũng không thể nào thần tốc được như anh vậy.

Lưu Binh thấy cái tốc độ này của Bạch Thất, thiếu chút nữa đã vỗ tay tán thưởng: ” Sao tôi cảm thấy, Tiểu Bạch bất luận học cái gì, cũng có thể vô sư tự thông vậy, cái tốc độ này…” Nhìn lại vài thứ đồ cậu mới cầm được trên tay, than thở: “Không so nổi.”

Quả nhiên là Bạch Thất, vóc dáng như Lưu Vân, ‘ Nhặt rác’ cũng có thể tiêu sái tự tại, thong dong tao nhã không có một chút thô thiển nào.

Phan Đại Vĩ thấy đám người Bạch Thất đã ra đến cửa mà Lưu Binh vẫn còn sững sờ đứng đó, đập cậu ta rồi nói: “Đứng đần ra đó làm gì, nhanh đi xuống nhà mau.”

Vét sạch xong gian thứ nhất, lại tiếp tục trực tiếp đạp cửa vào trong gian thứ hai…

Trước đó có Bạch Thất đích thân làm mẫu, trong gian thứ hai tốc độ vơ vét đã nhanh hơn, bởi mọi người đều rõ nhóm mình cần cái gì, cầm lấy thế nào dễ dàng hơn. Đội Hồ Hạo Thiên bên kia mới vét sạch hoàn toàn tầng thứ nhất thì đám Bạch Thất đã ở tầng thứ ba dạo chơi.

Hồ Hạo Thiên trông thấy Bạch Thất đang lên cầu thang ở khúc rẽ, thì chỉ huy đám người trong đội: “Mau mau mau, bọn họ đã đến tầng ba rồi kìa.”

Dư Vạn Lý nói: “Chà, đội bọn họ thật đúng là tay quét rác tài năng ”

” Ý của anh là nói, chúng ta ngay cả quét rác cũng không bằng?”

“…”

Bàn ghế, bình nước ly trà chén đũa gì đó… Chỉ cần vẫn còn hình dạng thì toàn bộ đều lấy hết bỏ vào không gian. Sau này có thể phải sửa sang lại hơn 1000 mét vuông cửa hàng đấy, cái gì cũng không thể bỏ qua được.

Hồ Hạo Thiên bên kia kéo đám người có dị năng đoàn đội Thiên Nhai, cũng dựa theo nguyên tắc chân con muỗi cũng là tiền, nhìn thấy liền không buông tha, toàn bộ đều vơ vét vào hết.

“Những thứ này những thứ này, đúng rồi, những thứ kia những thứ kia… Lấy toàn bộ đi lấy toàn bộ đi…”

Khi đó lúc thu xếp ra ngoài, anh đã liên tục nhắc nhở qua với đám người có dị năng không gian, đầu tiên trong không gian phải quét sạch sẽ, trừ đồ ăn ra, cái khác đều phải chừa lại để thu thập vật liệu tới dùng.

Đỗ đạc phải thu thập, tinh hạch cũng phải đào, dẫu sao thì giờ những thứ này rất nhiều cái đã là tinh hạch cấp hai, giá trị không ít tiền.

Mọi người ở trong trụ sở huấn luyện năm ngày, cũng không phải là không có chỗ dùng. Dù không được giống như bộ đội đặc chủng nhanh chóng dũng mãnh, chí ít đối phó với mấy con Zoombie ở đây đều không thành vấn đề.

Rất nhanh, Bạch Thất mang theo hai tiểu đội lấy tốc độ thu thập siêu phàm, lần lượt vơ vét toàn bộ năm tầng lầu, nói khó nghe một chút chính là vét sạch.

Chu Thụ Quang ăn xong mì tôm thấy vẫn còn thời gian, cũng đi một vòng một tòa nhà xem bọn họ lấy được thứ gì. Không nhìn thì không sao, nhìn một cái thị bị dọa cho giật mình.

Cmn, cái tốc độ này, cái sạch sẽ cỡ này, quả thật là giống cảnh đàn châu chấu bay qua vậy, không còn một ngọn cỏ à.

” Đoàn đội Tùy Tiện không phải là rất giàu có sao, thế nào ngay cả bàn ghế cũng không bỏ qua, từng người giống như ăn mày chưa từng ra ngoài đời vậy.”

Chu Thụ Quang không hiểu, ngay cả phó quan của hắn cũng không thể lý giải nổi.

” Không biết nữa, cũng có thể là bây giờ nhiều người, không nuôi nổi à nha.”

Chu Thụ Quang cười hai tiếng: “Chỉ một đám người cũng không nuôi nổi, còn ở biệt thự lớn phố số 1, thật là làm ra vẻ anh hùng hảo hán. Bọn hắn à, bề ngoài nhìn thì vẻ vang, bên trong chính là cái cây quýt mục nát.”

Phó quan kia cười xòa hai tiếng, đứng một bên. Dù sao Chu Thụ Quang cũng không có chuyện gì để làm, định chờ bọn họ xuống lầu, rồi đến châm chọc chế giễu một chút cho vui vẻ.

Thế lá, hắn nhìn thấy đám người Bạch Thất vội vội vàng vàng như lúc được cứu sống, ngay lập tức tiến lên một bước, biểu lộ như vẻ chân thành, thực ra là nụ cười giễu cợt, nói: “Anh Bạch, tôi thấy bộ dạng các anh đang tích trữ lương thảo cái gì cũng không bỏ qua như vậy, cuộc sống đúng là rất khó khăn, lẽ nào ấm no đã có vấn đề rồi hả?”

Cũng may, Hồ Hạo Thiên còn đang cùng mấy đội ở trên lầu bên kia vào nhà cướp của, sảng khoái mạnh mẽ cướp lấy, nếu không nghe nói thế, có thể sẽ đánh nhau ngay tại đây rồi.

Phan Hiểu Huyên nghe nói thế thì có vẻ cắn răng. Miêu tả nhóm người mình không khác gì mấy tên ăn mày thổ phỉ, muốn nói cho hắn biết, choáng đấy, chúng ta còn có mấy ngàn cân hoàng kim đấy!

Nhưng Bạch Thất nghe nói thế, trong mắt lại không có vẻ tức giận.

Ánh mắt nhìn không ra gợn sóng tựa như nước suối trong suốt thanh tịnh vậy, phản chiếu ra dáng vẻ Chu Thụ Quang: “Đúng vậy, cuộc sống đúng là rất gian khổ, Chu thiếu quyền cao chức trọng, gia đại nghiệp đại, cần phải noi theo cổ nhân cướp của người giàu chia cho người nghèo?”

Chu Thụ Quang nghe Bạch Thất đáp trả mang theo giọng nhạo báng, sững sờ một chút. Kịch bản diễn có chút không đúng. Không phải nên là nhảy dựng lên, rồi mặt đỏ tới mang tai cùng hắn lý luận một chút sao?

Mấy lão trong đội bọn hắn đều không nhịn được, Bạch Thất này tuổi còn trẻ mà lại còn có thể tươi cười.