Một đám người ngồi trong phòng khách nghe Hồ Hạo Thiên kể lại chi tiết sự tình gặp được Cố Úc Trạch.
Anh nói rất nhanh, lại luôn nói vào trọng điểm.
Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đã hiểu rõ mọi chuyện.
Bắt đầu từ lúc cùng uống cà phê ở thành phố H, hoặc trước đó, tiến sĩ Tào đã nghi ngờ bên trong đoàn đội mình tồn tại người có dị năng đặc thù, cô ta tìm Cố Úc Trạch hợp tác, thông qua các loại phương pháp, muốn tìm ra người có dị năng đặc thù ấy.
Phương pháp này cũng quá lợi hại rồi, một lớp rồi lại một lớp, mà ngay cả Cố Úc Trạch ban nãy làm lộ ra tin tức cho đoàn đội mình, cuối cùng vẫn là muốn thăm dò mà thôi.
Sau khi nghe xong, Đường Nhược nói: ” Lúc trước vì muốn có một lí do hợp lý để tôi cung cấp nước trong Không gian cho mọi người, chúng ta mới nói dối tôi là dị năng giả hệ Thủy, bây giờ vì cái nói dối này, xem ra còn phải nói dối vô số lần rồi.”
Có nói dối hay không đối với mọi người cũng đều như nhau cả, dù sao bọn họ không phải người của mình, lừa gạt chết cũng không có sao, chính mình lại được không ít lợi.
Hơn nữa, Hồ Hạo Thiên chính là kiểu gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, kỹ năng từ lâu đã lô hỏa thuần thanh[1]!
[1]: làm việc thành thạo, thành thục, nhuần nhuyễn
Vạch trần là lừa gạt, không vạch trần thì những điều bọn họ nói lại chính là sự thật.
Nhưng mà, Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất vẫn luôn thắc mắc một vấn đề: Tào Mẫn là một tiến sĩ nghiên cứu sinh vật học, muốn tìm hiểu dị năng của Đường Nhược để làm cái gì?
Theo như những gì Lâm tiến sĩ nghiên cứu, dị năng lượng tử hóa vốn là thuộc về vật lý học a.
Mọi người suy đoán liên miên, nào là bản thân Tào tiến sĩ mang lòng hiếu kỳ, rồi thì cô ta bất đắc dĩ bị Chu gia dùng thế lực ép buộc, lại đến cô có phải có một nỗi khổ tâm gì hay không... Tất cả đều đoán một lượt.
Thế nhưng mà, vẫn không có kết quả gì.
Cũng không phải là không thể tiết lộ Đường Nhược có dị năng Tinh thần lực.
Chỉ là tinh thần lực của cô có chút khác biệt. Vả lại, sau khi tiết lộ rồi, nước trong Không gian phải làm sao? Nếu căn cứ lấy an nguy làm danh nghĩa đem Đường Nhược đi nghiên cứu thì biết làm thế nào...
Bàn bạc cả đêm, cuối cùng mọi người vẫn thống nhất: không thể nói!
Tục ngữ nói, một cây làm chẳng nên non, Đường Nhược cảm thấy mình nhất định không có nhiều trí thông minh như vậy, đương nhiên lựa chọn nghe theo ý kiến của đồng đội.
Ừ, không nói.
Một đêm rất nhanh lại đi qua, bây giờ vẫn chưa lắp đặt xong thiết bị, mọi người vẫn như thường lệ, tiếp tục đến đường số 2.
Sáng sớm vừa đi ra ngoài đã gặp được đoàn đội Độc Bộ.
Cố Úc Trạch nhìn thấy bọn họ giống như nhìn thấy quỷ, nhảy ra xa vài bước, thay đổi tác phong ngày xưa, chào hỏi một cái liền rời đi: “Chúng ta đi mau, đi mau.”
Bởi vì, hôm qua khi kể chuyện Hồ Hạo Thiên đã lược bớt ‘Hành động vĩ đại’ của Bạch Thất, cho nên bây giờ ngoại trừ Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên, những người khác trong đoàn đội Tùy Tiện không hiểu chuyện gì.
Cái người này bị bệnh tâm thần rồi.
Trước kia thì trông thấy đoàn đội mình hận không thể giống như kẹo da trâu dính lấy, bây giờ lại tránh như tránh tà, quả thực là chuyện gì cũng có thể làm được.
“Chúng ta cứ đi tiếp đi, mặc kệ anh ta!” Hồ Hạo Thiên mới không thèm quan tâm bộ dáng của đối phương, để cho cái tên râu ria tôm tép kia cách xa một chút là tốt nhất.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, khí thế bừng bừng, đi đến đường số 2, bắt đầu khởi công.
Đều là dị năng giả, lắp đặt thiết bị so với trước khi tận thế xảy ra cũng nhanh hơn rất nhiều. Nguyên nhân chủ yếu chính là, đồ vật tinh vi thì không làm được nhưng đại khái có thể.
“Đến đây, lấp chỗ đất này đi.”
“Hôm qua chưa lắp đặt xong phòng bên này, hôm nay cố gắng làm nhanh một chút cho xong hẳn.”
“Ở đây...”
...
Nhưng mà, nhiều người như vậy, chăm chỉ nhiệt tình quá cũng không phải là chuyện tốt.
Hôm nay, vào thời điểm kết thúc công việc, thiết bị lắp đặt của nhà hàng rốt cuộc cũng lộ ra vấn đề.
“Cái này... phòng bên cạnh hình như có vấn đề a, nếu đặt một cái bàn thì mọi người đã không thể đi qua rồi, đừng nói đến là muốn bày ghế...”
“Phòng bên này càng không được, bốn phía trên tường đều không có lấy một cái cửa sổ, mùi thịt nướng bay ra đoán chừng đều có thể xông chết chính mình.”
“Bà mẹ nó, không phải trên bản thiết kế nói mỗi phòng rộng 30 mét vuông đấy ư, 30 mét vuông rốt cuộc là rộng bao nhiêu có biết hay không, không biết có thể dùng thước đo thử không!”
“Hồ đội, bây giờ ở chỗ này không có thước đo, tất cả đều phải dựa vào ước tính.”
“Ồ, tôi phát hiện một cái vấn đề nghiêm trọng, chỗ thoát nước của phòng bếp đâu, ở nơi nào?”
“Đúng rồi, cống thoát nước đâu rồi?”
“Tìm xem, mọi người thử tìm xem.”
“Ở đâu, tại sao lại không có tìm thấy?”
“Hình như... bị bít lại rồi.”
“Đầu dây điện nối tiếp của tôi đâu rồi? Không phải muốn thắp đèn điện sao, sao lại không tìm được đầu dây a?”
“Hình như... cũng bị bít lại rồi.”
“Cống thoát nước của nhà vệ sinh đâu?”
“Cũng bị bít lại nốt.”
“...”
Loại cảm giác yên lặng này, quả thực không biết nên đau xót hay là nên thoải mái!
Trương Lực sang đây thấy mọi người đau khổ ra mặt, nhẹ nhàng nói: “Hồ đội thật ra ngay từ đầu tôi đã muốn nói cho anh biết, nói các anh nhớ chú ý tới mấy cái cống thoát nước này...”
Hồ Hạo Thiên cầm bản vẽ, trên mặt là một mảnh tức giận dồn nén: “Vậy khi đó sao anh không nói.”
Trương Lực oan ức nói: ” Khi đó anh vung tay lên, chưa đợi tôi mở miệng, anh đã nói anh hiểu rõ, vì vậy không phải là tôi không chịu mở miệng nhắc nhở...”
Sự thật này chứng minh, không phải dân chuyên nghiệp thì không nên làm những việc của dân chuyên nghiệp, không dễ dàng như mình nghĩ …
Đi sớm về muộn, sinh hoạt nam canh nữ dệt, cũng không phải cứ như vậy tốt đẹp trôi qua.
Lưu Binh nhìn ba ngày thành quả trong tiệm, kêu lên: “Cái này có thể sửa lại được sao?”
Hồ Hạo Thiên cũng vịn cái trán thở dài: “Bà mẹ nó, sớm biết như vậy tôi đã đi ra ngoài đào tinh hạch rồi, hay chúng ta thử làm lại một lần?”
Phan Đại Vĩ chỉ vào thành quả lắp đặt thiết bị của mọi người: “Cống thoát nước, dây điện, cửa thoát nước đều bị bít lại rồi, phòng lớn phòng nhỏ cũng không thống nhất, cậu nói có thể làm lại lần nữa hay không?”
Hồ Hạo Thiên lập tức đầu hàng: “Được rồi được rồi, tính toán một chút, xem chi phí hết bao nhiêu rồi gọi người đến lắp đặt, chúng ta không làm được.”
Ba ngày trôi qua, mọi người cũng không còn lại bao nhiêu nhiệt huyết.
Đã như vầy, hay là đi ra ngoài đánh Zombie đào tinh hạch, thu thập vật tư, dù sao những cái này cũng quen làm hơn.
Bên ngoài có thể có thêm chút lợi nhuận nữa … lúc có tiền thì nhà giàu mời người giúp việc, huống chi là việc lắp đặt thiết bị cỏn con này.
Tự bản thân mình làm cũng thực sự đại tài tiểu dụng[2] rồi.
[2]: tài lớn mà chỉ dùng vào những việc nhỏ nhặt.
Buổi tối, Hồ Hạo Thiên quyết định ngày mai ra ngoài thu thập, lại để cho đám người Trương Lực một lần nữa tìm mấy thợ sửa chữa lại cả 8 gian mặt tiền của cửa hàng.
Không bao lâu sau khi đoàn đội Tùy Tiện quyết định chuyện này, Trương Lực và đoàn đội Thiên Nhai cũng đi về hết, ông Hồ cùng Tiền đại tướng đi đến với sắc mặt ngưng trọng.
“Có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy sắc mặt hai người, tronglòngHồ Hạo Thiên nhảy dựng, mời hai người vào trong.
Tiền đại tướng đi vào sảnh lớn, sắc mặt trầm trọng như trước, ông ngồi xuống, nói: “Lần này làm nhiệm vụ nội thành, tất cả những người tham gia đều bỏ mạng, toàn quân bị diệt sạch!”
Tất cả mọi người hít vào một hơi khí lạnh.
Lần này phái đi đều là không quân.
Chẳng lẽ máy bay trên trời đều bị đánh xuống rồi ư?
Bạch Thất dẫn đầu nói: “Không một ai trở về?”
Tiền đại tướng nói: “Có, có một phi công lái trực thăng trở về, nhưng mà báo cáo tình hình xong, cũng đi rồi.”
Ông Hồ lấy ra một vật, để cho mọi người cùng xem.
Cái này là hội nghị bên trên cấp cho mỗi người, nói về quá trình cùng với kết quả làm nhiệm vụ của quân đội trong căn cứ.
Loại vật này ở trong căn cứ, xem như một cái đoạn phim cơ mật của quân đội.