Tận Thế Song Sủng

Chương 239: Kinh hồn một phút đồng hồ



Edit: Hà My

Beta: Sakura

Cửa sổ sáng ngời, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, y hệt ngọc bích ráng ngũ sắc trải ra trong không khí.

Trong phòng không gian ôn hòa, tăng thêm việc mọi người vừa đánh xong Zombie sau mồ hôi đầm đìa.

Thời gian buông lỏng dưới ánh mặt trời như vậy, mọi người trở nên lười biếng rồi.

Một đám thanh niên  đều bắt đầu đại phát thơ tình: “Dương quang mao thảm du họa, mỹ thực thủy quả tiên hà, hảo phòng tử đô tại tha nhân gia...”

Mọi người đội Thiên Nhai vỗ tay tán thưởng: “Thơ hay thơ hay, Tiểu Bắc, cậu lợi hại ah.”

Tiểu Bắc cười cười, lại đứng lên, làm thơ: “Không cần đợi đời sau, sau tận thế, nhà của người khác chính là nhà của mình!

Mọi người đội Thiên Nhai đứng lên, đem đập tay đỏ bừng: “Tốt! Thơ hay! Trở về nhớ kỹ, chép làm bản sao!”

Mọi người đội Tùy Tiện: “...”

Bà mẹ nó, các cậu sắp điên à!

Phan Đại Vĩ vỗ vỗ Lưu Binh bả vai: ” Nếu cậu không chăm chỉ học tập, tài văn chương mấy người này đều muốn đuổi kịp và vượt qua cậu rồi!”

Lưu Binh: “...”

Vũ nhục, đây tuyệt đối là vũ nhục!

Cơm nước xong xuôi, mọi người cũng tạm thời không muốn đi ra ngoài đánh, thực tế trong chỗ sa đọa này, mọi người càng thêm không muốn đi ra ngoài đối mặt những cái con Zombie buồn nôn kia.

Zombie mỗi ngày đều có, thời điểm nào đánh đều giống nhau.

Hồ Hạo Thiên nhìn tất cả mọi người vỗ cái bụng no bụng ấm tâm trạng đều hưng phấn, vung tay lên, trực tiếp để cho mọi người giải tán tại chỗ, đều tự tìm việc vui.

Vì vậy, có người đứng bên cửa sổ cùng Zombie rống lên, có người lăn qua lăn lại ở bên trên thảm lông, có người ngồi trên ghế sa lon xem địa đồ nghiên cứu lộ tuyến, càng có người sờ tới sờ lui đồ đạc trong phòng.

Lưu Binh đem đồ vật trong phòng có thể sờ đều sờ qua một lần, đứng bên cạnh bếp lò xem bức tranh trên vách đá trước mặt. Xem trong chốc lát, hắn ngoắc Đường Nhược: “Chị Đường, tới tới, cái này bức họa này nhìn thật đáng giá, thu vào không gian đi treo ở trong tiệm chúng ta.”

“Ờ, tốt.” Đường Nhược vốn ngồi cùng Bạch Thất trên một cái trên ghế sa lon xem địa đồ, nghe nói như thế, đứng lên đi qua: “Tôi không hiểu tranh trừu tượng, nó vẽ cái gì?”

Phan Hiểu Huyên cũng đi qua, ngẩng đầu lên đến xem nói: “Cái bức tranh này mình giống như trông thấy trên TV, nhưng mà không biết treo ở chỗ này có phải là đồ nhái không.”

Hồ Hạo Thiên là người từ khi sinh ra đã ngậm lấy chìa khóa vàng đấy, đối với loại nghệ thuật xa xỉ này, đương nhiên so với mấy cái đồ nhà quê hiểu hơn rất nhiều: “Đây là tác phẩm 《 Bốn mùa 》của Cát đại sư, hình như khi đó bán đấu giá bắt đầu là 3000 vạn, nhưng mà nghe nói là bị người ngoại quốc mua đi đấy.”

Lưu Binh có chút tiếc hận, giống như có một đống tiền ở trước trước mắt bay mất: “Vậy cái này là đồ nhái rồi, thật đáng tiếc ah.”

Phan Đại Vĩ ngược lại là lơ đễnh: “Quản nó là nhái hay là chính, bây giờ là tận thế, đồ nhái đều biến thành chính phẩm rồi.”

“Vậy cũng được.” Mọi người thi nhau lên tiếng.

Sau tận thế, không có thể bảo lưu tác phẩm nghệ thuật.

Nếu như xã hội còn có thể bắt đầu phát triển, quốc gia lần này vượt qua cửa ải khó khăn, thì những tác phẩm nghệ thuật này có giá trị liên thành rồi.

Nhưng hiện tại, nó trước mắt không đáng một đồng.

Đường Nhược nói: “Chúng ta thu nó vào nhé?”

“Thu đi thu đi, dù sao những tác phẩm nghệ thuật này khẳng định cầm một món thiếu một món, đều hủy không sai biệt lắm.”

Bạch Thất cũng gật đầu: “Thu.”

Chỗ này hơi cao, không gian của Đường Nhược cũng không thể cách không hút thứ đó đi vào, tự nhiên muốn trèo lên cái bếp lò này để cho chính mình cao hơn với được tới nơi rồi.

Cái bếp lò này xa hoa, lắp vào không sâu, thiết kế cũng thật đặc biệt, bộ phận kim loại bên cạnh đều là chạm rỗng, có thể để cho Đường Nhược người nhỏ như vậy, bàn chân vừa vặn giẫm vào chỗ vịn của nó.

Đường Nhược bước lên biên giới bếp lò từng bước một giẫm lên.

Giẫm ba bước xong lại giẫm mạnh nhảy lên, sau đó...

Bếp lò dưới chân giống như cái cửa xoay vậy trực tiếp xoay lại.

Lập tức, mọi người chỉ nghe được ‘Long’ một tiếng, trước mắt léo lên.

Cả người Đường Nhược cùng bếp lò, toàn bộ không thấy rồi!

“...”

Phần phật!

Mọi người hồn phách đều ra nhảy ra.

22 người ở đây lập tức ngốc mất, hoàn toàn mộng ép!

Tiểu đồng bọn cách mình không đến một mét, trước mắt 22 ánh mắt sống sờ sờ đã không có?!

Cái này mẹ nó quỷ ốc xa hoa!

Một cái hình ảnh xoay tròn sau đó biến mất vào hư không giống như một cái sấm sét giữa trời quang, rầm một tiếng, khiến cho hồn Bạch Thất bay mất!

Vừa rồi anh chỉ đứng cách cô ba bước mà thôi.

Nhưng mà... Trơ mắt đã không thấy người?!

“Tiểu Nhược!” Ngây người hai giây thì phản ứng đầu tiên tự nhiên là Bạch Thất.

Anh tốt xấu còn sót lại lý trí, bổ nhào qua chỗ bếp lò nơi người biến mất tìm cơ quan.

Nhưng bếp lò xoay qua chỗ khác sau thật đúng là không có cái gì, chỉ có một cái tiểu khe hở cực nhỏ nhắc nhở mọi người, nơi này là cái cơ quan!

Bạch Thất tay mắt lanh lẹ, tốc độ ba giây đem toàn bộ mặt tường tìm khắp một lần, còn không có phát hiện ra cơ quan di chuyển.

Trong lòng Bạch Thất hỗn loạn.

Tất cả mọi người ở đây cũng là đại loạn một hồi.

“Cái quỷ gì!”

“Người sống biến mất?”

“Con mẹ nó chứ bây giờ là đang nằm mơ à?!”

“Tòa nhà chính phủ còn có  loại cơ quan này?”

“Bà mẹ nó, đừng nói cho tôi đây là địa đạo ở khu nhà chính phủ?”

“Đừng nói nhảm rồi! Chạy nhanh tìm cửa cơ quan ah!”

Đương nhiên Phan Đại Vĩ cũng sẽ không bận tâm bức tranh này rồi, trực tiếp dây leo quét qua, đem bức họa bên trên quét xuống.

“Oanh!”

Bức tranh trầm trọng rơi xuống đất.

Trong tậm trạng chờ mong của mọi người, thấy một mảnh trên tường một mảnh tuyết trắng.

Bên trên ngoài hai cái móc treo ảnh, không có gì cả.

“Đại khái cơ quan đang ở bên trong, dưới chân Tiểu Đường.” Hồ Hạo Thiên trầm mặt phân tích.

Bạch Thất nện ở trên tường một đấm, quay mặt về phía sau, hơi lạnh trên người toả ra, bốn phía âm trầm: “Không tìm được đem tường đánh bay!”

“Hiện tại có hai tình huống, một loại là...” Hồ Hạo Thiên lời nói vẫn chưa hết.

‘Long’ một tiếng, bếp lò lại một lần nữa xoay tròn, Đường Nhược lại bị chuyển đi ra.

Đường Nhược đứng trên vách đá của bếp lò cũng bị tình huống xoay tròn vừa rồi dọa điên rồi.

Đột nhiên bò lên mà thôi, xoay tròn một cái, trực tiếp vào một chỗ đen thui, chung quanh ngoại trừ bóng tối, đều không có người.

Khi đó tim đập nhanh hơn, quả thực muốn từ trong ngực nhảy ra.

Thiếu chút nữa cho là mình lại xuyên qua!

Cô ghé vào trên lò lửa tỉnh táo hai giây, mới cảm giác mình hẳn là dẫm lên cơ quan rồi.

“Tiểu Nhược, không có sao chứ?” Bạch Thất như mất mà tìm lại được món đồ quan trọng, tiến lên một bước trực tiếp ôm lấy cô.

“Không, không có việc gì, là việc xảy ra có chút đột nhiên bởi như vậy chân có chút run rẩy.” Đường Nhược cũng không có thái độ ở trước mặt mọi người muốn thu liễm một ít, trực tiếp ôm lấy cổ Bạch Thất.

Hiện tại chân cô vẫn run đấy.

Người yêu vẫn còn an toàn trong tay, Bạch Thất không buông tay nữa rồi.

Tiểu đồng bọn đã tự mình quay lại, không có bị tánh mạng uy hiếp, mọi người bắt đầu đứng trước mặt bếp lò nghiên cứu vật này.

Đường Nhược và Bạch Thất kinh hồn một phút đồng hồ, giờ phút này hai người như liền đứa trẻ ôm cùng một chỗ.

Cô cuộn vào trong ngực Bạch Thất nói: “Bên trong tối như mực ấy, em không nhìn rõ, phải cầm đèn chiếu chiếu, phát hiện bên trong là hành lang rất dài, còn giống như đi thông dưới mặt đất, nhưng mà bên trong không có Zombie.”