Tận Thế Song Sủng

Chương 249: Rắm chó không kêu



Edit: Nayuki

Beta: Sakura

Cô gái thấy Bạch Thất nghênh ngang đi vào sảnh hội nghị, chỉ một chiêu, không phải một, có nửa chiêu đã đánh bại mình, tức muốn nổ phổi.

Cô bất chấp tất cả đuổi theo vào trong phòng họp.

Đối diện nhiều người lớn như vậy mà cô ta không hề sợ hãi, đứng trước mặt Bạch Thất, còn muốn rút đao ở sau lưng chém tới: “Hai anh tự tiện xông vào phòng họp…”

“Khoản Khoản, không được vô lễ.” Cô gái còn chưa kịp rút đao, chủ tịch Nguyên đã ngăn cản.

Một câu “Khoản Khoản” làm cho Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất cùng ngoái đầu nhìn cô ta.

Vốn biết cô gái ở trong này là người không tầm thường, không ngờ lại là con gái của chủ tịch Nguyên.

“Chúng ta đang bàn bạc chuyện quan trọng, con rời khỏi đây trước đi.” Chủ tịch Nguyên nói tiếp, mới dặn thư ký đưa Nguyên Khoản Khoản ra ngoài.

“Không, con ở đây nghe.” Nguyên Khoản Khoản bị ngăn lại, cất đao đi, trừng mắt với Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên, tự mình đi đến ghế tròn ngồi xuống, “Cha à, con sẽ không làm phiền, chỉ ngồi im nghe thôi.”

Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên như thế mà còn được vào phòng họp dự thính, vì sao cô không thể chứ.

Hồ Hạo Thiên cũng nhìn thoáng qua cô “công chúa” lớn lên nhìn cũng khá được này.

Tuy nhiên dù hiện tại cô ta có đẹp như tiên nữ thì hai người cũng chẳng có tí gì làm hứng thú.

Bọn họ chạy tới đây mục đích chỉ vì Zombie triều, càng vì tương lai của căn cứ.

Chủ tịch Nguyên trách con gái của mình, thấy cô ta ra vẻ “chết cũng không đi”, đành bất đắc dĩ quay đầu hỏi Bạch Thất: “Các cậu xông thẳng vào đây có chuyện gì vậy?”

Bạch Thất thẳng thắn: “Zombie triều sắp tràn đến căn cứ rồi.”

Phiền muộn trong lòng chủ tịch Nguyên lên tiếng.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu ai cũng hay, đúng là muốn giấu cũng giấu không được.

Chủ tịch Nguyên mấp máy môi trầm ngâm, ông ta muốn giấu diếm nội dung họp lần này.

Nhưng đối với người thông minh, càng che dấu càng lộ rõ chỗ này có ba ngàn lượng bạc…

Người ta đã không để ý đến quy định của căn cứ, xông thẳng đến tận đây rồi… Chỗ dựa vào cũng không phải chỉ là tự tin.

Trước tận thế, tự tin chắc chắn nằm ở thành công.

Chủ tịch Nguyên cúi đầu liếc ngón tay thon dài của Bạch Thất.

Sau tận thế, tự tin nằm ở sức mạnh của dị năng.

Một lúc sau, ông ta hiểu rõ vấn đề ngẩng đầu, nét kiên định trong đôi mắt hơi hốc hác nói: “Không ngờ các anh cũng nhận ra quỹ tích Zombie không bình thường?”

Nói xong mời hai người ngồi xuống.

Vì vậy hai người lại giống như lần trước, lấy ghế ngồi sau lưng tướng Tiền.

Cha con nhà họ Chu không ngờ việc này lại lộ ra như thế, ông ta nhìn tướng Tiền rồi nói: “Tướng Tiền à, người của ông đều không có kỷ cương gì như vậy sao? Tuy Zombie triều quan trọng, nhưng hai người kia tự ý xông vào như thế không lẽ kệ vậy luôn, nếu sau này ai cũng học theo cái dạng ấy, quy củ của căn cứ vứt đi đâu?”

Tướng Tiền lơ đãng nói: “Quy củ quan trọng hay mạng người quan trọng, nếu căn cứ không còn thì quy củ còn lảm nhảm làm gì!”

Đại tướng Chu bình tĩnh nói: “Lời cũng không thể nói không như thế, trước khi nói chuyện ngoài thì bên trong phải yên đã, tình báo của chúng ta cũng không phải do bọn họ cung cấp, tất cả mọi người ngồi đây có ai mà không biết đến việc có Zombie triều cơ chứ.”

Nói đến chuyện này Bạch Thất mới ngước mắt lên, khuôn mặt lạnh lùng bảo: “Tôi chỉ hỏi đại tướng Chu một câu, theo ông nói đã biết đến Zombie triều, vậy chúng còn cách căn cứ chúng ta bao lâu?”

Đại tướng Chu cầm một chồng giấy trắng quăng tới trước mặt Bạch Thất: “Đây có dự báo chuyên môn, cậu tự mà xem.”

Bạch Thất cũng không so đo việc này với tướng Chu, cầm tập giấy lên nhìn:

Đây có lẽ là thông số dự đoán qua video, bên trên có một đống số liệu, một đống phương trình với công thức, còn có một số ảnh chụp.

Kết quả cuối cùng dự đoán 9 giờ sáng mai sẽ có một làn sóng Zombie tới nơi, mà Zombie tới sẽ chia làm ba giai đoạn.

Đợt thứ hai sẽ diễn ra vào buổi sáng hai ngày sau, đợt thứ ba tối đa là ba ngày sau sẽ tới.

“Tình huống như thế nào?” Hồ Hạo Thiên cũng nhìn vào tờ giấy, nhưng đây chỉ là kết quả tạm thời căn cứ đưa ra, anh không có được báo cáo trọn vẹn như của Bạch Thất đang xem.

Bạch Thất xem xong đưa qua cho Hồ Hạo Thiên.

Đại tướng Tiền quay qua hỏi anh: “Cháu thấy sao?”

Lúc trước chuyên gia dự đoán Zombie thăng cấp cần phải qua 90 ngày mới lên được cấp hai. Vậy mà bây giờ đến cấp ba cũng đã thấy đầy trên hình rồi, làm sao ông còn có thể tin vào chuyên gia của căn cứ nữa.

Bạch Thất cười với tướng Chu bảo: “Rắm chó không kêu, đúng là thảm kịch của thế gian nha.”

Hồ Hạo Thiên liếc nhanh báo cáo rồi ngẩng đầu cười: “Ví von của cậu rất là mới lạ đấy.”

Đại tướng Chu ngồi giữa các ông già ở đây chắc chắn có sức mạnh hơn người.

Khi trước mặt Bạch Thất sắc mặt cho cũng không hơn ai, bây giờ anh nhìn ông ta như vậy, ông ta cũng không lấy làm giận, cũng cười cười, sờ vào khuỷu tay đang tỳ trên bàn chậm rãi hỏi: “Nếu cậu thấy đây là thảm kịch của nhân gian, vậy thì cậu nói cho mọi người đang ngồi đây nghe xem đợt Zombie triều đầu tiên khi nào sẽ tới.”

Bạch Thất không quanh co gì cả, trực tiếp báo: “Buổi chiều, trước đó chúng tôi ở khu chính phủ đã thấy đợt đầu tiên Zombie đang tới, đối với tốc độ của chúng nó, với khoảng cách từ đây đến khu nhà chính phủ, chỉ sợ đến ba giờ chiều sẽ còn cách căn cứ ba cây số, sau đó…” Anh nhìn qua chủ tịch Nguyên, không hoang mang, không kiêu ngạo nịnh nọt nói: “Những dị năng giả đang đánh Zombie ở bên ngoài sẽ bị trận Zombie triều này nhấn chìm, không còn ai sống sót.”

Hai người nhìn thẳng vào nhau, đôi mắt đen nhánh của Bạch Thất như chọc vào trong lòng chủ tịch Nguyên, ông ta nhìn Bạch Thất với ánh mắt phức tạp.

Nếu như thanh niên trước mặt này nói đúng, mà quân đội lại dựa theo thời gian dự đoán trên giấy để bố trí thì đúng là thảm kịch nhân gian.

Chủ tịch Nguyên  buồn bực, nhìn Bạch Thất càng thêm nóng mắt.

Nếu như nhìn rõ vậy cũng tốt, mà nhìn không rõ … cũng vậy.

Cậu thanh niên trước mặt này tên Bạch Ngạn, sự quyết đoán với tuổi trẻ như vậy, đúng là không nên bỏ qua.

Chủ tịch Nguyên tạm thời không yêu cầu Bạch Thất nghĩ cách giúp mình, khuôn mặt đầy nghiêm trọng bảo: “Cậu nói thủy triều Zombie sẽ đến căn cứ vào ba giờ chiều, căn cứ vào đâu?”

Bạch Thất trả lời: “Mắt thấy chính là sự thật.”

Tướng Chu cười rộ lên: “Ha ha, mắt thấy chính là sự thật à, cậu cũng biết nếu quyết định sai thì hậu quả sẽ là cái gì, cậu dựa vào đâu mà tin vào mắt mình thấy đúng sự thật chứ.”

Bạch Thất nhìn thấy tướng Chu không tin, đứng lên định đi: “Cái cần nói cũng đã nói, trách nhiệm công dân của căn cứ cũng đã làm hết, các người không tin thì tùy…” Anh đứng dậy, dường như nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói: “Đúng rồi, cậu Chu này, lần này chúng tôi đến khu chính phủ đánh Zombie, khi tới phòng họp ở đó phát hiện một cái điều khiển cơ quan thú vị, đi theo một cái đường hầm rất dài phát hiện ra thứ mà có lẽ cậu Chu đây sẽ hứng thú đấy.”