Bạch Thất nhìn thấy bọn họ, chậm rãi cắt đứt lời nói: “Trên tầng này không có zombie, chúng tôi còn muốn ngủ, xin đừng quấy rầy nữa, ngày mai chúng tôi sẽ rời đi.”
Hứa Bân Minh nhíu mày khi thấy Bạch Thất dường như không kiên nhẫn nghe hắn giải thích, hắn cũng nén đè lại chút không vui ở trong lòng, nói ngắn gọn: “Có lẽ chúng tôi sẽ ở lại chỗ này mấy ngày, nhưng mà gian phòng này của mấy người, chúng tôi nhất định sẽ không đi vào quấy rầy.” Vừa nói vừa chào hỏi một chút rồi mang theo hai người dị năng hệ Hỏa khác đi xuống tầng.
Bạch Thất thấy bọn họ đi xuống tầng, cũng mang Đường Nhược trở về phòng, đóng cửa.
Dưới tầng một đám người, mặc dù Đường Nhược có thể cảm giác được chuyện bên ngoài, hai người cũng không thể không dọn dẹp chăn màn, ai biết bọn họ có thể đột nhiên xông tới hay không. Đối mặt với việc không biết tình huống tiếp theo ra sao, hai người cũng đã học được cẩn thận hơn.
Không có giường ngủ, Bạch Thất để cho Đường Nhược tựa vào vai mình nghỉ ngơi. Đường Nhược cũng không khách khí, trực tiếp tựa vào vai Bạch Thất, sau đó lấy ra một cái chăn che ở trên người hai người, bởi vì ban đêm ở tận thế quả thật rất lạnh.
“Anh định không ngủ sao?” Đường Nhược hỏi anh.
Cửa thả hai con chó điện tử, chỉ cần có người phá cửa đi vào, bọn họ thực sự có thể lập tức phát hiện.
Bạch Thất sờ tóc của cô: “Em ngủ trước đi.” Dù sao bị một đám người quấy rầy, anh cũng không buồn ngủ, hơn nữa, nếu sau khi ngủ lại mơ thấy chuyện kia thì thà không ngủ còn hơn!
Lầu dưới rõ ràng có người bị zombie đả thương, người bị lây bệnh, virus sẽ ẩn núp ở trong cơ thể hắn, khoảng sau ba ngày mới có thể biến dị thành zombie, đến lúc đó, nơi này cũng thật sự không còn tính là nơi an toàn.
Sau tận thế, nhất là thời kì ban đầu, nơi nào rộng rãi, nơi đó có người chiếm.
Muốn tìm nơi chỉ dành cho hai người thật sự khó.
Kiếp trước thật ra Bạch Thất cũng đi khắp các căn cứ thành phố, cùng người ta lập nhóm tìm đồ, sau đó những thứ không hữu dụng thì mang về các căn cứ đổi lấy thứ mình cần, loại nghề nghiệp này, ở trong tận thế gọi là thợ săn.
Nhưng hiện tại anh đã vô cùng chán ghét cuộc sống phiêu bạt như vậy.
Bên kia, ba người có dị năng hệ Hỏa cũng trở về với mọi người, nói cho họ, trong cơ quan khoa học kỹ thuật này không có zombie, trên tầng có một nam một nữ, nhưng cũng là loài người, để cho mọi người an tâm.
Mọi người dĩ nhiên muốn hỏi, trên tầng là ai, có dị năng hay không …
Hứa Bân Minh cũng không trả lời những cái về sau, nhưng nhìn thấy hai người có thể thật sự dọn dẹp sạch sẽ cơ quan khoa học kỹ thuật, nhất định là hai người sở hữu dị năng.
Hơn nữa dị năng cũng không yếu, không thấy hai người vừa rồi trong đêm đen cũng lộ ra mùi vị sạch sẽ sao.
Sau nửa đêm bị giày vò, nhóm người dưới tầng một cũng không tiếp tục lên tầng hai, một lát sau, Bạch Thất tiếp tục nói năng hùng hồn đầy lý lẽ với Đường Nhược xong cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Mặt trời ló rạng ở phía đông, nhiều zombie ở bên ngoài chuyển qua chỗ tối ẩn núp.
Có vài người ở tầng dưới đã tỉnh, hoặc rửa mặt hoặc ăn điểm tâm.
Trên tầng, tối hôm qua Bạch Thất và Đường Nhược tựa vào nhau ngủ, ngủ rồi ngủ, Đường Nhược lại lăn vào trong ngực người nào đó, vùi vào cơ thể anh, lay không được.
Bạch Thất bất đắc dĩ, nhưng lại sợ ban đêm quá lạnh, nếu mình đứng dậy rời đi, sợ người con gái trong ngực bị lạnh, đành phải mơ mơ màng màng tập trung tinh thần chịu đựng tia máu ứ đọng nơi đáy mắt nghỉ ngơi đến buổi sáng.
Mặt trời vừa ló, nhiệt độ tăng trở lại, Bạch Thất nghe thấy tiếng động dưới tầng, cũng buông Đường Nhược ra, mình vệ sinh cá nhân đơn giản.
Lấy bản đồ ra, vừa sắp xếp lộ tuyến hôm nay, vừa chờ Đường Nhược tỉnh lại.
Một lát sau, lại đợi được tiếng người ở tầng dưới gõ cửa.
Người còn ở dưới tầng một, Đường Nhược còn đang ngủ ngay lập tức ngồi dậy, vô ý thức thu chăn, nói: “Có người tới!”
Sau đó, hai người thật sự nghe được tiếng gõ cửa.
Bạch Thất không đi mở cửa, mà nói: “Chúng ta đợi họ đi, lập tức rời khỏi nơi này.”
Anh định còn muốn ở đây luyện tập kỹ năng của hai người, nhưng nếu như ở lại chỗ này, không chỉ có bó tay bó chân, còn có thể bị người ta phát hiện bí mật của cô.
Đường Nhược gật đầu, hiện giờ cô đối với việc đi đâu làm gì, một chút khái niệm đều không biết, chỉ cần Bạch Thất nói, cô cứ đi theo Bạch Thất là được.
Đối với cô gái ngoan như vậy, Bạch Thất rất hài lòng, sau đó mở cửa phòng.
“Vị này….ngài ” Lúc đầu Hứa Bân Minh muốn gọi bạn học Bạch Thất này, nhưng nhìn thấy khí thế của Bạch Thất đứng ở cạnh cửa, thật sự không thể gộp chung anh với khái niệm học sinh kia được, không thể làm gì khác hơn là đổi lại cách gọi, gọi ngài.
“Dưới tầng chúng tôi đã làm một ít bữa sáng, hai vị cũng có thể đi xuống dưới tầng ăn cùng, nhiều người càng thêm vui.”
Thật ra hắn cũng chỉ giống như lôi kéo hai người mà thôi, mặc dù trong đám người bọn họ có không ít người có dị năng, nhưng có nhiều người bình thường hơn, cho nên đối với hai người Bạch Thất Đường Nhược này có thể bằng sức mạnh dị năng của mình họ dọn sạch cơ quan khoa học kỹ thuật này mà nói, lôi kéo là tính toán tốt nhất.
“Không cần, chúng tôi còn có chút đồ ăn, chờ chút nữa chúng tôi sẽ rời khỏi nơi đây.” Bạch Thất trực tiếp từ chối.
Hứa Bân Minh không đạt được mục đích, cũng không lộ vẻ lúng túng, cười cười đi mất.
Hai người ăn điểm tâm, sửa sang lại đồ, đi xuống tầng.
Đối với một nam một nữ trên tầng, rất nhiều người tầng dưới đã tò mò nguyên một đêm, nhìn thấy Bạch Thất đưa Đường Nhược sạch sẽ thong dong xuống tầng, tất cả mọi người không nhịn nổi đều nhìn sang.
Đường Nhược: 囧.
Ánh mắt này cảm giác này, sao giống như đi trên thảm đỏ ở trên màn ảnh vậy.
Cô vốn cho rằng cái cầu thang thông với phòng làm việc này nằm trong góc nên rất khuất.
Hiện tại vì cái gì cứ ‘quang minh chính đại’ như vậy.
Hứa Bân Minh đang muốn đứng lên giới thiệu một chút, đã nghe thấy một nữ sinh ngạc nhiên cao hứng kêu lên: “Bạch Ngạn!”
Mọi người quay đầu lại nhìn nữ sinh kia, rất nhanh, có học sinh nghe được hai chữ ‘Bạch Ngạn’, ánh mắt nhìn Bạch Thất bắt đầu nóng bỏng.
Nơi này cũng không phải là toàn bộ đều là sinh viên đại học S, còn có sinh viên đại học D, bởi vì hai trường học gần nhau, nên lúc trước hiệu trưởng mới tập trung người có thể tìm được ở hai trường học vào một chỗ.
Mà hai chữ ‘Bạch Ngạn’ này ở đại học D mà nói, không chỉ đại diện cho một cái tên, mà còn đại biểu cho một loại vinh quang.
Người này nghe nói là học sinh trao đổi, ở nước ngoài hai năm thì về nước, sau đại diện trường học tham gia một giải đấu chương trình máy tính cấp quốc gia, kết quả người này dễ dàng cầm giải nhất, còn chưa tốt nghiệp đã được một công ty trong nước mà người ta sứt đầu mẻ trán cũng không vào được mời vào làm việc. Chỉ là, nghe nói Bạch Ngạn còn vô cùng ghét bỏ từ chối công ty đó, nguyên nhân là trong nhà người ta có đầy tiền, có thể để người ta trực tiếp mở công ty chơi một phen.
Người này vừa có năng lực lại có bề ngoài phú nhị đại, có một khoảng thời gian, là chủ đề tám chuyện say sưa trong miệng sinh viên đại học D.
Nhưng bất kể như thế nào, Bạch Ngạn cũng xác xác thật thật để cho đại học D rực sáng một phen, để đại học D lớn mạnh hoàn toàn xứng đáng trở thành trường kỹ thuật số 1 Hoa quốc.
Một tiếng ‘Bạch Ngạn’ này khiến không ít người ngừng lại động tác trong tay, đứng lên nhìn Bạch Thất.
Nữ sinh kia lại càng hưng phấn, cứ thế tiến lên, muốn kéo Bạch Thất, sau khi bị Bạch Thất né tránh, cô ta còn chưa phát hiện ra, vẫn hưng phấn như cũ, nói: “Thật tốt quá, không nghĩ tới có thể gặp cậu ở đây.”