Sau khi Đường Nhược nghe Phan Hiểu Huyên giảng đạo lý về những hậu quả khủng bố, cô còn cố ý đội mũ lưỡi trai lên đầu đi đến cửa Tây.
Ngày hôm nay trời lạnh lạnh, trên đường đi người đội mũ đeo khăn quàng cổ cũng rất nhiều, dọc đường đi xe thay đi bộ, khi đến nơi đoàn đội Tùy Tiện không khiến người khác chú ý.
Đường Nhược nhìn người bên ngoài đều là bộ dáng nhìn như không thấy, nghĩ thầm có lẽ hình chụp kia rất nhỏ. Dưới tình hình hôm nay, mọi người cũng không có tâm tư nhìn, chắc do nhóm mình quá mức sợ bóng sợ gió rồi.
Cho dù mọi người đối với “hình ảnh” tuyên truyền đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng lúc đến dưới tường thành, tất cả mọi người vẫn bị tấm áp phích cực lớn kia làm cho hết hồn rồi.
– “Cái này… Đây là trong miệng Đại Tướng Tiền đấy sao, một tấm hình?” Phan Hiểu Huyên chỉ vào tấm hình trên dưới cao 10 mét rộng 5 mét kia, trợn mắt há hốc mồm: – “Tấm ảnh này vô cùng lớn, Tiểu Nhược, cái này cậu không muốn trở thành người nổi tiếng cũng không được rồi.”
Đường Nhược nhìn xem bức áp phích cực lớn phía trên, kéo cao cổ áo lông của mình, tâm tình có chút phức tạp không rõ ràng. Vừa rồi cô có lý tưởng hào hùng phải trở thành cô gái xứng đôi với Bạch Thất, ngược lại bây giờ nhìn thấy tấm hình lớn như vậy, như người khổng lồ lại giống mình, cô lại kinh sợ: – “Từng cửa ra vào đều trưng bày tấm hình lớn như vậy sao?”
Tin tức này khá lớn, cần phải hảo hảo xoa dịu một chút.
Bạch Thất ngẩng đầu nhìn kỹ tấm áp-phích phía trên.
Bên trên cô gái trẻ khoác trên người áo khoác màu cà phê, tóc cột đuôi ngựa, cô ấy dẫm trên quả cầu nước đứng giữa không trung đón ánh mặt trời. Thần thái u nhã tĩnh mịch, thân ảnh bồng bềnh như liễu, tràn ngập ánh sáng lung linh.
Bạch Thất nhìn xem “Ừ” một tiếng, nói: – “Có lẽ mỗi tấm đều lớn như vậy.” Nói xong, quay đầu nhìn cô, mỉm cười: – “Rất có đẳng cấp.”
Đường Nhược cũng nhìn kỹ tấm áp-phích kia. Góc độ xem của cô tự nhiên khác hẳn Bạch Thất. Cô nhìn kỹ hình ảnh lộ ra nữa gương mặt kia. Hiện tại tình hình khoa học kỹ thuật trong căn cứ, dường như căn cứ còn cố ý tiến hành… PS gương mặt của cô? Giống như chỉ với nửa gương mặt, trong poster đều lộ ra cảm giác óng ánh, còn sáng long lanh nữa. Đã vậy còn đem ảnh chụp phóng đại lên gấp trăm lần, ngay cả lỗ chân lông cũng đều không có, thì là cái quỷ gì?!
Ha ha! Toàn bộ bó tay hết rồi.
Được rồi, những điều này cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm là, tấm áp-phích cực đại này giống như đúc mấy tấm biển quảng cáo của minh tinh bất động sản trước kia. Hơn nữa ở bên cạnh còn có một dòng chữ to lớn: hãy cùng nữ thần của chúng ta cùng một chỗ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, để cho nữ thần nhìn thấy nhiệt huyết trên người các người!
Từ ngữ điên rồ trên tấm quảng cáo này….
Đường Nhược giật giật khóe miệng, hoàn toàn không còn lời nào để nói!
Hay là đi giết chết một vạn con zombie để bình lặng một chút!
Đứng ở đây xem áp-phích có khá nhiều người, phần lớn đều là nhân viên ở chỗ này chờ đổi ca, có người tận mắt chứng kiến Đường Nhược “phi hành” đang chậm rãi kể lại tình hình lúc đó.
Những người này không biết là do căn cứ mời hay tự bản thân tìm đến, dù sao diễn thuyết cũng quá ư nhiệt tình, quả thật xuất khẩu thành thơ, thổi phồng Đường Nhược đến tận trời rồi, thật giống như Hằng Nga trên cung trăng vậy!
Cả người Đường Nhược đều được che kín, ngược lại giờ phút này cũng không có người nhận ra cô. Có điều vẫn luôn có người sẽ nhận ra đến đấy.
Phương Thanh Lam ở chỗ này chờ đợi đã lâu, vì anh ta đến đây là để nói chuyện này với Bạch Thất.
Anh ta vừa nhìn thấy Bạch Thất cũng lách nhanh đến gần, vẻ mặt khẩn trương cúi đầu nhẹ nói: – “Bạch lão đại, ảnh chụp bên trên không phải tôi muốn tiết lộ ra ngoài đâu, là người trong căn cứ tìm tôi muốn lấy, tôi cũng không có biện pháp, bọn hắn nói nếu không đưa ra sẽ bắt tôi chịu phạt.”
Lúc nhận sai, thái độ trước tiên phải kể lể.
Trước đó, khi ở trên tường thành, nếu anh ta còn nhìn không ra Bạch Thất có ham muốn chiếm hữu đầy biến thái thì anh ta cũng không giữ được danh hiệu đệ nhất thông tin ở căn cứ này.
Người đàn ông có ham muốn chiếm hữu như thế, ở thời đại toàn dân đều là dị năng giả, làm sao có thể chịu được hình ảnh vợ yêu của mình trưng bày trước mặt mọi người để cho tất cả mọi người dò xét chỉ chỏ! Cho nên, lúc căn cứ đến muốn lấy hết ảnh chụp, anh cúi người đem đầu mình thắt ở dây lưng quần chịu đòn nhận tội với Bạch Thất.
Cũng may Tiền Kim Hâm đã làm công tác tư tưởng cho bọn họ, Bạch Thất vừa trông thấy tấm áp phích lớn như vậy, tuy vẻ mặt có hơi đen một tí nhưng vẫn còn bình thường, nghe Phương Thanh Lam nói như vậy, chỉ là nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Tiền Kim Hâm cố ý làm công tác tư tưởng cho anh, một mặt phòng thủ cho căn cứ, chắc chắn còn có một mặt khác. Nếu có cơ hội, anh phải hỏi lại kỹ càng mới được.
Phương Thanh Lam nhận được tha thứ, an tâm đem đầu của mình trở lại vị trí ban đầu, lại móc ra DV lập tức nộp lên trên: “Bạch lão đại, tôi không có phòng bị, tất cả đều ở chỗ này, anh cất đi, sau này căn cứ muốn tìm tôi lấy, tôi cũng không có.”
Bạch Thất không có khách khí, cầm DV bỏ vào bên trong ba lô của mình.
Sau khi giao xong, Phương Thanh Lam chợt cảm thấy cả người nhẹ nhõm: – “Như vậy Bạch lão đại tôi đi trước, có chuyện thì nhớ tìm tôi. Ngày hôm qua xuất hiện zombie cấp ba làm chết không ít người. Hôm nay nhặt tinh hạch cũng không cho đi, dị năng giả tốc độ chúng tôi đều yêu cầu dùng súng bắn rồi, nhưng súng ống của căn cứ đều là hàng tồn kho của quân đội thành phố A trước đó, tiêu hao cực lớn, nghe tin tức đáng tin cậy nói cũng hầu như sắp hết rồi, ai.”
Zombie triều là đầu têu ah, một zombie triều khiến việc làm ăn của anh ế ẩm rất nhiều.
Hiện tại mỗi người đều không có tinh thần, còn đâu hứng thú nghe người kể chuyện chứ. Bạch Thất quay đầu nhìn anh ta, kéo anh ta trở về: – “Tin tức về súng ống có đáng tin?”
Phương Thanh Lam cho rằng Bạch Thất sẽ biết, hóa ra anh cũng không biết rõ tình hình, liền đem những gì mình biết đều nói ra: – “Tám mươi phần trăm đáng tin đấy, trước kia căn cứ vì muốn chiếm lại vùng đất mới để thành lập căn cứ nên tiêu hao không ít đạn dược, nghe nói trước tận thế trên hải đảo ở thành phố N chính là kho súng ống cỡ lớn, khoảng cách quá xa, lúc virus bộc phát là vừa về nên mới chở được một phần. Hiện giờ ở phía trên đều đang bức bách tất cả lão đại trên căn cứ để bọn hắn xuất vũ khí trên tay chèo chống đây này.”
Sau khi Bạch Thất nghe xong, khoát khoát tay, để cho anh ta an lòng rời đi.
Chuyện này chỉ có thể nghe ngóng một chút, trước mắt không liên quan đến bọn họ, tạm thời bỏ xuống.
Chuyện tấm áp-phích ván đã đóng thuyền không thay đổi được, mọi người cũng đành tiếp nhận.
Lúc lên đến tường thành, Đường Nhược nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
Ở dưới tường thành không có người nhận ra cô, vì lúc trước chưa từng thấy qua người thật nên trong lúc nhất thời sẽ không nhận ra, nhưng những đồng đội cùng cô đánh zombie cả ngày thì có lý nào không nhận ra cô. Lời nói không dễ nghe đấy, hệ thủy đều lấy cô làm chủ, tận thế là thời đại toàn dân đều xem mặt, cho dù các cô có hóa thành tro cũng đều nhận ra người!
Sau khi Bạch Thất lôi kéo cô đến vị trí của hệ Thủy, nhẹ giọng nói: – “Chính mình phải cẩn thận một chút.” Rồi anh cũng đi đến vị trí của chính mình.
Từ một người không có chút tiếng tăm gì đấy, đến chết cũng không có ai biết cô, đến bây giờ lại trở thành tâm điểm trong mắt mỗi người, việc này cũng là một thể nghiệm đầy mới lạ. Cuộc đời lên lên xuống xuống, nếu không có lăn qua lăn lại thì cũng thật có lỗi với cuộc sống của mình. Sau khi Đường Nhược nghĩ thông suốt, ngẩng cao đầu, thẳng thắn đón nhận ánh mắt hâm mộ, ghen ghét, kinh ngạc, kính ngưỡng của mọi người.
Làm nữ vương, nếu không có da mặt dày thì sau này cũng không thể chống lại kẻ thù bên ngoài.