Những người trong tổ đội đặc biệt cùng thành viên của đoàn xe Tùy Tiện đứng cách đó không xa nghe được câu này tất cả đều cho rằng mình đang nằm mơ.
Thiếu chút nữa quên mất phát ra dị năng đối kháng với zombie.
Chủ tịch Nguyên chết rồi hả?
Còn nói là đoàn xe Tùy Tiện giết hay sao?
Đây là hài kịch đầu xuân năm mới à?
Bạch Thất cầm trường kiếm trong tay đi về phía trước trấn động, tuy nhiên kiếm cùng mũi tên băng đều hướng về phía zombie cấp 3 tấn công, cất cao giọng nói “ Sững sờ cái gì? Zombie sẽ vì mọi người sững sờ mà dừng lại sao? “
Tất cả mọi người đành quay lại chiến đấu.
Bạch Thất dùng dị năng giết chết một zombie cấp 3 từ xa, lông mày khẽ nhúc nhích, quay đầu lại hỏi thiếu úy Sầm: “ Diệp Thánh Luân nói chúng tôi giết chủ tịch Nguyên? “
Thiếu úy Sầm vừa định mở miệng thì Diệp Thánh Luân đi từ phía sau đến, lạnh lùng nói:
“ Không phải các anh, mà chính là anh Bạch Ngạn! những vết thương trên người chủ tịch Nguyên đều là vết thương do kiếm băng gây ra!”
Bạch Thất chưa định làm gì thì Đương Nhược đã phi thân tới, xuất ra trường kiếm màu xanh
“ Trợn mắt nói lòi bịa đặt, sao không nghĩ xem nói những lời như vậy thì có hậu quả gì? “
Nói lời sỉ nhục Bạch Thất so với sỉ nhục cô thì làm cho cô căm giận hơn.
Cô chẳng có gì ngoài Bạch Thất
Lúc này chỉ có thể dùng máu Diệp Thánh Luân rửa sạch thanh danh cho Bạch Thất, cho dù Zombie triều đến thì trước tiên phải giải quyết tên khốn khiếp này!
Trông thấy trường kiếm phát ra ánh sáng lóng lánh trong tay Đường Nhược, ánh mắt Diệp Thánh Luân co rụt lại, hắn vừa bị Đường Nhược phi nhanh đạp vào ngực loạng choạng ngã lùi mấy bước, hiện tại càng lui về phía sau, muốn tránh né kiếm này.
Cửa Tây lại bắt đầu phát sinh chiến đấu, các thuộc hạ của Diệp Thánh Luân vừa tập hợp tốt lên một lượt trước quay sang tấn công Đường Nhược.
“ Trên người của cô quả nhiên có bí mật không thể cho người khác biết”
Diệp Thánh Luân lui ra phía sau mấy bước cũng rút ra một kiếm ngăn trở kiếm Đường Nhược chém tới, ánh mắt hung ác: “ Tiến sĩ Tào cũng không phải nói hươu nói vượn, chẳng nhẽ cô thật sự là cải tử hồi sinh?”
“ Tôi là ai thì anh đợi chút nữa sẽ biết, còn bây thì thôi hồi lòng hiếu kì lại ngoan ngoãn chịu chết đi “
Đường Nhược lạnh giọng cười cười, trường kiếm biến thành hai đoản kiếm, không có nửa điểm chần chờ, chiêu kiếm biến hóa khôn lường không ngừng công kích.
Cô có tinh thần lực so với một tay cầm trường kiếm thì 2 tay cầm đoản kiếm tốc độ càng nhanh chóng, kịch liệt
Chỉ mấy chiêu kiếm băng trong tay Diệp Thánh Luân đã nát bấy.
Đường Nhược vừa tránh dị năng do thủ hạ của Diệp Thánh Luân bắn tới vừa công kích mà có thể dùng tốc độ cùng lực lượng như thế, mọi người ở đây đều há hốc mồm khiếp sợ.
Quá thần kì! Quá kì tích!
Một người tránh thoát được gần một ngàn dị năng giả, quả thực rất cường đại.
Những người dị năng vốn cùng người của Diệp gia đối kháng nay trông thấy nhiều người khi dễ vợ lão đại của bọn họ như vậy lần nữa nổi giận tham gia chiến đấu.
Trước tại nhiệm vụ Biên Hòa các ngươi đã vũ nhục nữ thần của chúng tôi một lần, lần này không chỉ vũ nhục lão đại lại còn đánh nữ thần của bọn họ?
Gió đông thổi, trống trận going, hiện tại trên thế giới này ai sợ ai?
Đánh nhau? Dù sao cũng có rất nhiều thời gian, nếu căn cứ rơi vào tay giặc thì mọi người cũng xong đời!
Nhìn lại bên kia, Bạch Ngạn cùng đoàn xe Tùy Tiện đánh thẳng vào zombie cấp 3 bên ngoài, không ai quay lại xem tình hình chiến đấu bên này.
Diệp Thánh Luân còn muốn đóng cửa Tây không cho bọn họ vào.
Diệp Thánh Luân… Diệp Thánh Luân…
Nếu là người khác đã sớm bạo phát, mà đoàn xe Tùy Tiện vẫn còn đối kháng với zombie triều bên ngoài, nghe được nhục nhã như thế không phản ứng chút nào, vẫn trầm ổn trước sau như một bảo vệ cửa lớn của căn cứ.
Mà Diệp Thánh Luân lại bị một cô gái nhỏ đánh cho không có lực đánh lại!
Gió thổi…..
Không còn lời nói nào có thể diễn tả, dị năng giả trung lập đã có quyết định ở trong lòng rồi!
Tuy nhiên hiện giờ không phải là lúc biểu đạt ngạc nhiên, còn có zombie muốn tấn công, nhóm dị năng giả trung lập nghĩ trợ giúp đoàn xe Tùy Tiện đối kháng Zombie.
Đường Nhược cùng Diệp Thánh Luân đánh khó bỏ, khó phân.
Cô dáng người nhẹ nhàng, đạp dị năng bay lên, đánh cho Diệp Thánh Luân liên tiếp lui về sau, trên người còn bị đâm cho khắp nơi máu tươi.
Hai nhóm người đánh nhau không phân cao thấp kịch liệt giằng co.
Thiếu úy Phùng nhìn thấy tình cảnh này không gấp không sợ tuy nhiên nếu để cho bọn họ đánh nhau như vậy chốc nữa lấy ai thủ thành?
Thiếu úy Phùng mới tới nghe thấy Diệp Thánh Luân nói chủ tịch Nguyên bị Bạch Ngạn của đoàn xe Tùy Tiện giết? lôi cổ thiếu úy Sầm bên cạnh lớn tiếng nói: “ Đây là tình huống gì? Chủ tịch Nguyên chết như thế nào? Anh thủ vệ như thế nào lại để cho bọn họ đánh nhau ở trong căn cứ? “
Thiếu úy Sầm vẻ mặt tôi vô tội khóc ròng nói: “ Tôi cũng nghe thiếu gia Diệp nói, ngày hôm nay tôi thủ vệ nghe tin có Zombie triều, sau đó để cho đoàn xe Tùy Tiện mang theo dị năng giả ra ngoài tiếp viện, thiếu gia Diệp đến không nói không rằng muốn bắt tất cả chúng tôi lại, nói chúng tôi thả đoàn xe Tùy Tiện ra ngoài chạy án”
“ Thả mẹ nó cái rắm! bọn họ đến cứu viện chúng tôi! Cái chó mà gì mà chạy án? “
Nguyên Khoản Khoản đứng bên cạnh vẫn lê hoa đái vũ, thiếu úy Sầm và thiếu úy Phùng đi đến hỏi thăm: “ tiểu thư Nguyên, cụ thể là tình huống như thế nào? Đoàn xe Tùy Tiện giết chết chủ tịch Nguyên? “
Đối với việc đoàn xe Tùy Tiện là sát nhân bọn họ đều không tin tưởng.
Chẳng nhẽ bọn họ quá ngu ngốc đến nỗi đi giết nguyên thủ quốc gia xong còn chạy ra cứu sĩ quan của căn cứ?”
Nguyên Khoản Khoản nói: “ Trước mắt còn không rõ ràng lắm, người là bí thư Trần ôm về, trên người thương tích xác thực là do kiếm băng gây ra, bí thư Trần cũng nói là baba của tôi sau khi ra khỏi đoàn xe Tùy Tiện liền..” chữ chết kia cô ấy cắn rang cũng không nói ra được.
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì Đường Nhược đã đánh cho Diệp Thánh Luân máu chảy như mưa.
Trước kia Diệp Thánh Luân có cùng tỉ thí với Hồ Hạo Thiên và Điền Hải tuy nhiên chưa đánh qua với Bạch Thất và Đường Nhược.
Cho dù hắn là người nổi bật nhất trong đám dị năng giả nhưng vẫn chỉ là cấp 2 đỉnh thôi làm sao so được với Đường Nhược đã là cấp 4.
Nếu như không phải tránh né những người di năng giả khác tập kích thì Đường Nhược đã sớm đem Diệp Thánh Luân chết mấy lần rồi.
Diệp Thánh Luân cuối cùng không chống đỡ nổi, muốn quỳ trên mặt đất, Đường Nhược dùng tay thong dong đứng trên không trung nói: “ Nói đi, sự thật là như thế nào? Chủ tịch Nguyên là do ai giết?”
Diệp Thánh Luân lảo đảo, nửa quỳ trên đất, khuôn mặt chán chường lại không thể tin.
Vì cái gi?
Vì sao hắn lại một lần nữa thua đoàn xe Tùy Tiện.
Ngay cả người phụ nữ của Bạch Thất mà hắn đều đánh không lại.
Đường Nhược thấy hắn không nói, ánh mắt phát lạnh, một chùm tia sáng vô hình bắn xuyên qua!
Rồi sau đó trong đầu Diệp Thánh Luân xuất hiện một mảnh trắng xóa.