Tận Thế Song Sủng

Chương 56: Ân ái



Ngày hôm sau, dĩ nhiên là Bạch Thất tỉnh lại trước.

Thiếu nữ trên giường vẫn ngủ an ổn như trước, Bạch Thất cũng không tính đánh thức cô, sau khi rửa mặt thì tự mình đi xuống lầu.

Ngày hôm qua cũng đã tính toán xong, hôm nay một đoàn người xe muốn đi vận chuyển đồ ở siêu thị.

Điền Hải đã nấu xong điểm tâm, trông thấy một mình Bạch Thất, có chút nghi hoặc: “Anh Bạch, chị Đường đâu rồi?”

“Để cho cô ấy ngủ thêm một lát, chúng ta đi siêu thị trước.”

“Được.”

Hai người nhanh chóng ăn xong rồi đi ra ngoài.

Ngoài cửa, người trong đoàn xe cũng đã chờ ở đó được một lát. Nhìn thấy đại gia Bạch Thất cũng đều hỏi han vài câu, băn khoăn sao không thấy Đường Nhược.

Bạch Thất nói: “Để cho cô ấy ngủ thêm một lát.”

Mọi người đều dùng dáng vẻ ‘Tôi là người từng trải, tôi hiểu’ nhìn anh, nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Bạch Thất.

Nếu quả thật có làm gì, anh cũng coi như chấp nhận, nhưng mà…

Anh vẫn không cam lòng ra tay mà!

Đợi sau khi tất cả mọi người đều đã tập hợp, bảy chiếc xe nối đuôi nhau đi ra khỏi biệt thự, tiến về phía siêu thị.

Trước khi đi đã tìm hiểu rõ ngọn nguồn, hết thảy cũng đều có kế hoạch, mọi người cũng không tốn bao nhiêu công sức, trực tiếp để cho Lưu Binh tháo gỡ máy phát điện, sau đó phân một nhóm người đi vào chuyển hết tủ lạnh trong siêu thị ra.

Lần đầu tiên chỉ chuyển máy phát điện và mấy cái tủ lạnh…

Chuyến thứ hai lại chuyển tủ lạnh…

Chuyến thứ ba là các loại thịt đông…

Khi Đường Nhược tỉnh lại đã là mười giờ sáng, trong phòng trống trơn chỉ có mình cô, trên bàn cơm dưới lầu có sữa bò và cơm nắm, còn có tờ giấy mà Bạch Thất để lại: tự mình ăn cơm, chờ chúng ta về.

Cầm tờ giấy chậm rãi nở nụ cười, Đường Nhược chậm rãi ngồi xuống ăn điểm tâm.

Sau đó, áng chừng đoàn xe đã vận chuyển đủ đồ, hiện giờ cũng có thể không cần năng lực nhỏ bé của mình nữa, vì vậy, cô ăn cơm xong thì trực tiếp đi vào phòng bếp làm cơm trưa.

Mình ăn hết điểm tâm tình yêu của vị hôn phu, cũng muốn chuẩn bị cơm trưa tình yêu giống vậy thì mới hiền lương thục đức chứ.

Lúc mọi người trong đoàn xe trở lại, mỗi người đều giống như được vớt từ trong nước ra, cả người trên dưới đều ướt sũng. Chỉ có Bạch Thất hệ Băng thì vẫn còn nhìn ra được hình người.

Lưu Binh kéo thân thể nặng nhọc xuống xe: “Không được không được, vẫn phải nhanh chóng phát điện, mở điều hòa. Đã quen cuộc sống có điều hòa, lúc không có điều hòa thật sự muốn chết muốn chết mà.”

Phan Đại Vĩ cầm dây dưa hấu trên mặt cỏ trải dài: “Này thanh niên, thầy cậu không dạy cậu làm người nên thành thật ư, trong miệng cậu mặc dù kêu chết đi chết lại, vẫn chưa chết đó thôi. Cậu lớn như vậy rồi còn không thành thật nữa.”

Hồ Hạo Thiên thấy Bạch Thất và Điền Hải cũng xuống xe rồi, lập tức bước nhanh đi qua: “Người anh em, tạo mấy khối băng tinh chơi đùa đi này.” Nói xong, còn mang thùng nước đến.

Bạch Thất: “...”

Kiếp trước, tận thế ba năm đều không có cảm giác. Hôm nay mới cảm thấy, dị năng của mình thì ra có thể khôi hài đến vậy.

Bạch Thất cho Hồ Hạo Thiên một thùng băng, sau đó trông thấy, ánh mắt của tất cả mọi người phía sau đoàn xe đều trông mong nhìn hắn.

Đội trưởng đoàn xe cũng có thể vô sỉ lại thản nhiên đi qua đòi khối băng, mình càng không thể lạc hậu, nhất định phải đuổi kịp tiết tấu, tất cả đều theo ý của đội trưởng.

Bạch Thất đen mặt lại một chút, nhưng vẫn nói: “Cầm cái thùng ra, sau đó xếp hàng đứng yên.”

Mọi người lập tức tranh nhau trở về cầm thùng.

Đường Nhược thấy Điền Hải mở cửa phòng bếp tiến vào, đợi cả buổi cũng không nhìn thấy Bạch Thất, kỳ quái nói: “Bạch Ngạn đâu rồi, không về cùng nhau sao?”

Điền Hải nói: “Anh Bạch ở trong sân phát khối băng cho mọi người.”

Đường Nhược: “...”

Đi ra ngoài san nhìn xem, thật sự chính là…

Mọi người xếp thành đội ngũ chỉnh tề, từng người trông như tên ăn mày thời cổ đại đến nhận bánh bao ở gia đình quan to vậy.

Cửa bị mở ra, Bạch Thất thấy Đường Nhược thì đưa tay về phía cô: “Tỉnh dậy có ăn sáng không?”

Đường Nhược đặt tay vào trong tay ạm, sau đó, trực tiếp bị kéo qua, ôm vào trong lồng ngực anh.

“Giờ cũng giữa trưa, đương nhiên đã ăn rồi, còn làm xong cơm trưa nữa, chỉ là thấy anh mãi vẫn không vào cho nên ra xem.”

Bạch Thất hài lòng, thuận miệng hôn lên khóe miệng đối phương một cái.

Mọi người đang đứng xếp hàng: “...”

Thật muốn cầm chắc thùng nước trong tay, ném vào đôi cẩu nam nữ kia!

Chúng ta tới vì muốn khối băng đấy, không phải xếp hàng đứng ở nơi này xem các người ân ái nhé!

Tận thế rồi, tự trọng cũng theo đó mất hết.

Muốn khối băng mà thôi, còn bị bắt ép cho ăn một miệng thức ăn chó nữa!

Bạch Thất làm chuyện tốt phát khối băng, Đường Nhược cũng không nhàn rỗi, đưa bóng nước cho những người chưa đến lượt ở phía sau.

Đối mặt với đôi vợ chồng nhỏ này, mọi người đều thể hiện lòng biết ơn và cảm kích.

Đã có bọn họ, chất lượng cuộc sống của đoàn xe hoàn toàn được nâng cao, nhất định phải cảm ơn rồi.

Sau khi phát xong nước và băng, mọi người thấy Phan Đại Vĩ vẫn đang giày vò dây dưa kia.

Lưu Binh đi qua nhìn một đám dây leo, khó hiểu nói: “Chú Phan, chú đang làm gì đó, xanh hóa biệt thự này à?”

Phan Đại Vĩ không ngẩng đầu lên: “Định trồng dưa hấu, đợi chú trồng được sẽ đưa cho cháu ăn.”

Lưu Binh mừng rỡ: “Chú Phan, vẫn là cái dị năng này của chú tốt, sau này cháu sẽ tìm cho chú nhiều hạt giống hơn, mùi vị gì cũng được.”

Đứng bên cạnh bọn họ, ông Tần cha vợ Phan Đại Vĩ cực kì chăm chú quan sát thực vật trong sân.

Xung quanh mỗi tòa biệt thự đều có lượng lớn thực vật xanh, có chuối tây, cây bạch quả, ngân hạnh, cây nhãn, cây cọ, hoàng giác lan…

Mặc dù hiện giờ không có người vào ở, nhưng thực vật vẫn tươi tốt như trước.

Hồ Hạo Thiên tới, cũng nhìn theo tầm mắt của ông: “Ông Tần, sao vậy?”

Ông Tần quay đầu, trông thấy Hồ Hạo Thiên: “Những thực vật này đều khô chết rồi.”

Hồ Hạo Thiên nói: “Nhìn lá cây vẫn rất xanh mà.”

Ông Tần tiến lên hai bước, rút ra cây chuối tây nhỏ, chỉ thấy bộ rễ của nó đã mục nát, trong đất còn mang theo rất nhiều viên tròn màu trắng.

Hồ Hạo Thiên kỳ quái nói: “Vì sao gốc rễ đều mục nát, lá cây vẫn màu xanh lá vậy?”

Ông Tần thở dài: “Gốc rễ bởi vì ngạt thở nên chết, đã không thể hấp thu hơi nước được nữa, cây rất nhanh sẽ bị héo rũ, chất dinh dưỡng trong thân cây đều bị lá cây hấp thu hết, lá cây cũng sẽ khô.”

Chị dâu Phan vợ Phan Đại Vĩ ở bên cạnh, bà biết rõ cha bà trước kia là viện trưởng viện nông nghiệp, những kiến thức này sẽ không sai: “Cha, ý của cha là không chỉ người biến thành zombie, về sau thực vật cũng đều khô hết?”

Ông Tần nói: “Cha chưa chắc chắn, cha muốn làm thí nghiệm xem sao.”

Phan Đại Vĩ cũng ngẩng đầu: “Cha, dưa hấu con trồng này còn có thể thành không?”

Ông Tần nhìn nhìn, cầm dây dưa nghiên cứu thử một chút, trầm ngâm nói: “Cũng khó mà nói, cái này chủ yếu dựa vào sức mạnh dị năng của con, nếu tăng thêm sức mạnh, có lẽ trong ngày có thể kết quả.”

Lập tức, Phan Đại Vĩ lại hào hứng lần nữa, vùi đầu nghiên cứu.

Ông Tần muốn làm thí nghiệm, mọi người cũng không có tâm tư ở biệt thự ăn cơm, từng người một cầm chai nước uống, sau đó gặm bánh bích quy hoặc chân gà coi như cơm trưa.

Dù sao ăn cơm ở đâu cũng rất nóng, hương vị cũng đều như nhau cả.