Mọi người thấy Hồ Hạo Thiên lấy mấy viên Lam Tinh ra, lại nghe Dương Lê kể lại, cũng đoán ra được vấn đề.
Đại khái là quân đội đã biết được tác dụng của tinh hạch, nhưng không công bố trực tiếp cho dị năng giả trong căn cứ, mà chỉ cung cấp cho những người có tác dụng với họ hoặc là dùng cho người của họ mạnh lên trước.
Chủ yếu cho lực lượng của mình mạnh trước.
Đối với việc sử dụng tinh hạch, người trong đội xe đã biết từ lâu, gần đây giết quá nhiều Zombie, nên ai cũng giữ không ít.
Hồ Hạo Thiên: “Tinh hạch này lấy được từ trong đầu của Zombie, do cậu Bạch nói cho chúng ta biết đấy, chúng ta dùng nó cũng được hơn nửa tháng rồi, không những thế, dị năng của chúng ta đều tăng lên nhiều.”
“Trong đầu Zombie…” Ông Hồ lẩm bẩm, “Chả trách cha con họ Chu treo giải lấy xác Zombie, cha còn tưởng là dùng cho tiến sĩ Tào nghiên cứu cơ đấy.”
Nhắc đến tiến sĩ Tào, Bạch Thất đang đưa cho Đường Nhược đĩa rau thấy hứng thú ngẩng đầu hỏi: “Chú Hồ, tiến sĩ Tào mà chú nhắc đến là cô gái mặc đồ trắng lúc sáng à?”
Ông Hồ: “Đúng rồi, chính là cô ấy, tiến sĩ Tào vốn là cháu ngoại của Chu Kinh Quốc, hiện tại thức tỉnh một loại dị năng vô cùng hiếm có, nên tiến sĩ Tào càng được coi trọng.”
Bạch Thất gật đầu, không hỏi nữa.
Phe tiến sĩ Tào và Chu Kinh Quốc, mình cũng cần có phương pháp để tâm đến hành động của họ.
Sau khi ăn xong, việc cũng đã được bàn bạc, mọi người đều quay lại nhà của mình, chỉ là sau khi đi ra, Đường Nhược lại cảm thấy Phan Hiểu Huyên đang nhìn mình.
Nếu không biết được nguyên nhân chắc hôm nay sẽ khó ngủ, Đường Nhược định đến hỏi.
Nhưng mà Phan Hiểu Huyên ở bên kia cũng đã hỏi chuyện của Đường Nhược.
“Cha, cô gái ở trong đoàn kia tên gì ạ?”
Phan Đại Vĩ: “Con nói Tiểu Đường à, tên là Đường Nhược.”
“Cô ấy có phải là sinh viên Đại học F không?”
Vấn đề này Phan Đại Vĩ lại không biết, thấy Đường Nhược và Bạch Thất vừa tới, nên nói: “Kìa, cô ấy vừa tới, con có thể tự mình đi hỏi, hơn nữa tuổi tác bọn con cũng gần bằng nhau, trong đoàn cũng chỉ có hai đứa sàn sàn, như vậy cũng có thể kết bạn được.”
Sau đấy Phan Hiểu Huyên thấy Đường Nhược.
Cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ một chút, cứ như đang nói xấu sau lưng người khác thì bị người ấy bắt gặp vậy.
Tất nhiên, cô ấy không nói xấu Đường Nhược, cho nên cũng không quá xấu hổ.
Đường Nhược cũng có chút ngại ngùng, cô không biết vì sao người ta cứ luôn nhìn mình. Hơn nữa cái kiểu nhìn đó làm cho cô có cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Không lẽ người này biết mình trước kia hay sao?
Chỉ là mình không nhớ gì cả, nếu như người ta thật sự biết mình lúc trước, không biết có bị lộ hay không nữa?
Nhưng mà…
Bây giờ là tận thế rồi, cho dù người ta biết mình mất trí nhớ thì cũng không có gì to tát cả, chẳng lẽ còn muốn mách bố mẹ mình hay sao?
Thân thể này cũng không còn liên lạc với cha mẹ nữa rồi.
Còn về việc tố cáo với Bạch Ngạn…
Umh, Bạch Ngạn vốn đã biết rồi mà.
Nghĩ xong Đường Nhược không còn do dự nữa, cô tươi cười hỏi: “Chào bạn, bạn là Huyên Huyên à, mình thường nghe dì Phan nhắc đến bạn đấy.”
“Chào bạn, bạn là Đường Nhược à?”
Không khí trở nên hòa thuận hơn một chút.
Sau đó, Đường Nhược hỏi vấn đề mình vừa thắc mắc: “Vừa rồi, lúc ăn cơm, hình như bạn có gì định nói với mình à?”
Phan Hiểu Huyên hơi ngượng: “Mình cảm thấy hình như bạn giống một bạn học lúc trước của mình, nhưng khi thấy bạn lại dường như không phải, thực ra không phải mình cố ý nhìn bạn chằm chằm như vậy đâu.”
Đối với cô gái thành thật như vậy Đường Nhược cũng có cảm tình, đại khái cũng có kiểu yêu ai yêu cả đường đi, cô cảm thấy mọi người trong đội xe đều tốt. Tuy Phan Đại Vĩ tác phong lung tung, hay nói nhảm, không để ý chuyện nhỏ, nhưng thực ra cũng là người chính trực, mỗi lần có tình huống xảy ra lại thể hiện năng lực, cùng mọi người càn quét Zombie sạch sẽ.
Kỳ thật, chú ấy cũng là người làm cho người ta cảm thấy quý mến.
Đường Nhược tò mò hỏi: “Mình rất giống cô ấy sao?”
Phan Hiểu Huyên: “…”
Ở đâu ra mà giống chứ, rõ ràng cô ấy và cô cùng là một người mà!
Nhưng mà, Đường Nhược trước mặt, cùng người ở đại học F kia khác quá nhiều.
Vấn đề rõ nhất là ở quần áo, cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc một cái áo sơ mi trắng, mặc một cái váy dài, trên cổ áo sơ mi còn có một cái nơ bướm xanh da trời, tạo thành hình ảnh sinh viên trong sáng so với người học đại học F trước tận thế kia cảm giác quá khác nhau.
Đối với Đường Nhược, Phan Hiểu Huyên cũng chỉ là bạn học, nếu như không phải cô quá nổi danh ở đại học F thì cô ấy cũng không biết cô là ai.
Hiện tại trở thành đồng đội, cô ấy nghĩ, không cần phải nhắc lại chuyện ngày xưa nữa, cho nên vấn đề “Cô và cô ấy quá giống nhau” Phan Huyên Huyên cũng bỏ qua.
Cô ấy thấy Bạch Thất và Đường Nhược tay trong tay, cười nói: “Anh này là…”
Nói thật, cô ấy cảm thấy Bạch Thất và Đường Nhược không phải là quan hệ nam nữ bình thường, cho dù người ta có nắm tay, trước đó khi ăn cơm cũng rất thân mật, cô cũng không thấy lạ.
Bởi vì, nguyên nhân Đường Nhược nổi danh tại đại học F là do…
Cô ấy cực kỳ táo bạo trong việc theo đuổi đàn ông!
Mức độ táo bạo ấy nổi tiếng đến mức cả trường đều biết.
Mỗi ngày đều diễn màn kịch máu chó cho người ta xem.
Hơn nữa, nghe nói không phải Phạm Vân Giang sẽ không lấy ai.
Đường Nhược: “…”
Việc chuyển chủ đề thô thiển như vậy, cô ấy cho rằng mình không để ý sao.
Nhưng mà, người ta đã không muốn nói, Đường Nhược cũng không muốn ép.
Huống chi, biết được nguyên nhân Phan Hiểu Huyên nhìn mình, về việc bạn của cô ấy, cô cũng không tò mò quá mức, chính vì vậy cứ chuyển chủ đề theo ý cô ấy đi: “Anh ấy là chồng chưa cưới của mình, Bạch Ngạn.”
Phan Hiểu Huyên: “…”
Cảm giác tự tát mình một cái quả thực quá tệ!
Cô ấy rất rất muốn hỏi người ta thế còn Phạm Vân Giang kia đâu, cô không theo đuổi nữa à? Còn cái cô Tô Tiêm Ảnh kia nữa, cô không vạch mặt cô ta nữa à?
Nhưng mà, vấn đề này quả thực cũng không hợp cho người ngoài như cô hỏi đến.
Có lẽ người ta cũng đã thông suốt.
Hơn nữa, hoàn cảnh xã hội bây giờ, chỉ cần người ta sống thoải mái, mình cũng sống tốt là được rồi.
Không những vậy, dường như Đường Nhược hiện tại nhìn vừa mắt hơn nhiều, ít nhất không đến mức óc chó cùng những người óc chó diễn trò nữa.
“Hình như mình có đọc được tin tức của hai người trên báo.” Phan Hiểu Huyên nghĩ lại, chợt nhận ra. Nhìn lại hai người, cảm thấy bọn họ có loại cảm giác ngọt ngào hạnh phúc không diễn tả được.
Cô ấy không ngại tán dương: “Hai người rất xứng lứa vừa đôi, có tướng phu thê nha.”
Không thể nghi ngờ, những lời này làm Bạch Thất cực kỳ hài lòng, hơi cười cười nói: “Xem ra, cô thẳng thẳng hơn cha mình nhiều.”
Đường Nhược: “…”
Phan Hiểu Huyên: “…”
Người vô tội bị trúng đạn Phan Đại Vĩ: “…”
Là do anh mong người ta thẳng thắn mà.
Giới thiệu sơ qua về mọi người xong, quay về đi ngủ.
Tắm rửa xong, Đường Nhược ngồi sấy tóc ở bên giường, nhớ lại những lời Phan Hiểu Huyên vẫn thấy có gì đó lạ lạ.
“Người mà Phan Hiểu Huyên biết kia có phải là mình không nhỉ?”
Bạch Thất lấy máy sấy trên tay cô, ngồi xuống giường: “Đối với em, biết rõ việc này, có gì quan trọng không?”
“Không ạ.” Đường Nhược nói: “Chỉ là có chút tò mò.”
“Đường Nhược giống với bạn của cô ấy” vấn đề này đối với cô cũng có chút quan trọng, nếu thật thì quả là không tốt rồi.
Nhìn biểu hiện của Phan Hiểu Huyên, cảm giác như người kia từng làm chuyện gì đó xấu thì phải.
Bạch Thất bảo: “Vậy cần gì phải để để tâm đến chuyện ấy.”
Đường Nhược cũng hiểu vấn đề này, nên bỏ qua không để ý đến nữa.
Sau đấy, cô hỏi về dị năng trị liệu của Dương Lê.
Loại dị năng này cô chưa từng gặp, cả dị năng không gian của Phan Hiểu Huyên, cô cũng rất có hứng thú, nếu không phải trời đã muộn, không khí không thoải mái lắm, có lẽ cô cũng cùng cô ấy nghiên cứu một chút.
Bạch Thất sấy tóc cho cô, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu.
Thời tận thế rất ít cô gái để tóc dài, việc thiếu nước khiến người ta chỉ muốn cạo trọc đầu. Mà tóc của Đường Nhược lại đen mượt như lụa, sáng bóng óng ánh.
Tóc khô, Bạch Thất đặt máy sấy lên đầu giường.
Đường Nhược dùng tay vuốt tóc qua một bên, lộ ra cái cổ trắng như sứ…
Bạch Thất thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên…
Động tác gạt tóc còn chưa xong, Bạch Thất đã đè lên cô.
Tay nhẹ nhàng lướt từ eo xuống dưới, kề sát bên cô, kề môi bên tai cô nhẹ nhàng liếm mút, “Trời cũng đã muộn rồi, em còn có thời gian để nói chuyện về người khác, hay là mình làm chuyện gì đó có ý nghĩa hơn đi…”
Đường Nhược: “…”
Lăn giường là chuyện có ý nghĩa à!
Dưới ánh đèn Bạch Thất ngắm cô.
Gương mặt đỏ bừng, sáng lấp lánh óng ánh như thịt quả lựu.
Mái tóc đen dài tán loạn trên giường, tầng tầng lớp lớp, giống như ngàn sợi tơ quấn lấy tim mình.
Con ngươi ướt át xinh đẹp, sóng nước lưu chuyển, có chút dịu dàng quyến rũ từ sâu thẳm bên trong.
Bạch Thất tự mình say đắm, không nhịn nổi nữa, cúi đầu hôn cô.
Những chỗ mẫn cảm của Đường Nhược anh rõ như lòng bàn tay, chỉ một lúc sau cô đã coi anh như phao cứu sinh duy nhất.
“Bạch Ngạn…”
Cứ như vậy, trong đầu cô chỉ biết có mình anh.
Anh cười khẽ: “Uh, anh ở đây.”
Trong phòng, hai người hòa làm một, vờn múa như đôi bướm.