Tận Thế Thì Sao, Ta Chỉ Là Gã Tiều Phu !

Chương 1: Lữ Khách Thời Không



Chương 1: Lữ Khách Thời Không

Hỏa hoạn, c·háy n·ổ, từ xưa đến nay luôn là biểu tượng của sự hủy diệt.

Tại bất kỳ thời đại nào, dù cho quá khứ hay tương lai, ở dị không gian hay chân thật thế giới đều là như vậy !

Địa Cầu, tại một đất nước yên bình nào đó.

. . .

Trong màn đêm, lửa cháy rất lớn, từ tầm mắt gã đổ về phía trước đều là biển lửa, cháy rất hung tợn, tựa như không thiêu tẫn thì không dừng lại. Nhưng gã như là c·hết đứng, chỉ một dạng ngây ngốc nhìn cảnh tượng kinh hoàng này.

Gã là một "con cáo già" trong Đội 7, nhưng lúc này lại bị thất thần cho đến khi một người đàn ông chạy đến, nắm lấy cổ áo gã, điên cuồng quát:

“Đội trưởng đâu !? Ta hỏi ngươi đội trưởng đâu !? Vì cái gì không nói, ngươi là Trợ Lý theo sát hắn, tại sao ngươi lại một mình ở đây !?"

Ngữ điệu gã đàn ông càng lúc càng điên tiết, giống như một tôn la sát hung hãn khó mà nguôi giận. Nhưng sâu trong lời nói cùng ánh mắt là sự đau khổ, thống hận cùng hi vọng.

Gã trợ lý không phải hiền lành, cũng không phải Thánh nhân mà nhịn được, nhưng đáp lại chỉ là sự thở dài chua xót:

"Ngươi nghĩ ta ngăn được sao ?"

“…”

Một khoảng lặng, chỉ còn tiếng lửa thiêu cùng giọng gió gào rít, cả hai đều trầm mặc.

Lát sau, gã đàn ông điên tiết mới chịu lắng giọng: "Hắn cứ vậy mà đi sao ?"

Là hỏi, hay là tự giễu, lúc này có lẽ chỉ có Đồng Kỳ rõ nhất.

Đồng Kỳ là đương kim Đội Phó trong Đội 7, luận về tài năng hay nhân phẩm đều là hàng đầu gần với vị Đội Trưởng kia. Cả đời hắn lấy Đội Trưởng Đội 7 làm mục tiêu phấn đấu, ấy vậy mà lúc này...

Còn gã Trợ Lý, tên Hồ Lao, gần nghĩa với biệt danh "con cáo già" kia cũng là đội viên Đội 7, làm Trợ Lý độc nhất, ngang quyền Đội Phó. Hắn lục trong túi áo lấy đâu ra cái máy ghi âm, đưa cho Đồng Kỳ.

Hồ Lao châm thuốc, ngồi xổm xuống lại nhìn biển lửa.

Đồng Kỳ đem máy thu ghi âm mở lên, nghe được một giọng quen thuộc.

“Không nghĩ tới có ngày hôm nay a, ta gọi Trương Thượng, 10 tuổi vì c·hiến t·ranh tự nguyện tòng quân, 15 tuổi lập đại công thiêu cháy đồn địch, 17 tuổi may mắn trở thành lực lượng nòng cốt, 19 tuổi của ta thì chiến loạn kết thúc, thiên hạ thái bình."

"Ta đem đời mình cống hiến cho vạn đời, dám tham gia Lực Lượng Chống Hỏa, dám hao 10 năm nghiên cứu sử sách kỳ văn, thẳng đến năm 30 tuổi ta vào Đội 7. Ngươi thấy ta lợi hại sao Đồng Kỳ ?"

"Đúng rồi quên nói với ngươi, sư phụ ngươi là một tên khốn nạn, hắn ngồi vị trí này nhưng không làm tròn trách nhiệm còn vơ vét bẩn thỉu. Ta từ lúc làm Đội Trưởng dám thề với lão thiên, không hỗ thẹn một lần."

. . .

Nghe đến đây, Đồng Kỳ cúi thấp đầu, hắn hổ thẹn vì điều đó. Làm sao hắn không biết sư phụ cưu mang mình là người thế nào, nhưng chữ nghĩa và chữ tình còn đè trên vai, hắn xem sư phụ như cha, làm sao có thể phơi bày được.

Giống như người thu âm cảm nhận được cảm xúc của Đồng Kỳ, ngắt một hồi, mới nói tiếp:

"Kỳ à, ngươi thì khác, không giống ông ta. Ta ngồi ghế này cũng đủ lâu, nợ cha nợ mẹ đều đã tận. Có lẽ lúc này cũng là lúc ta đem ước muốn cống hiến cho đời làm đến trọn vẹn nhất, Đội 7 ta giao cho ngươi.”

"Nói với toàn đội, ta đi trước một bước !"

Đồng Kỳ toàn thân run rẫy, quỳ mợp xuống, cái đầu cúi thấp tới mặt đất. Hắn nghẹn ngào mà chua xót, bởi vì người thu âm kia chính là kẻ hắn đem làm mục tiêu mà hắn phấn đấu cả đời, hắn muốn vì tên sư phụ tệ bạc kia đòi lại danh dự.



Hắn muốn đạp lên kẻ bị tôn là "Báu Vật Quốc Gia Đặc Biệt" được đại chúng công nhận, được vị đó công nhận.

Nhưng hắn từ lâu đã biết, sở dĩ bản thân còn trụ lại nơi này, không phải vì cái gì sư phụ cả. Đơn giản vì nể phục !

Hồ Lao nghe xong cũng rời đi, khuôn mặt đau khổ bi thương: "Ta đi chuyển lời giùm hắn !"

Đồng Kỳ không ngăn cản, mà chìm ngập vào nỗi bi ai của mình.

. . .

Đội 7, từ rất lâu trước cả khi chiến sự nổ ra, khi mà đất nước mới thành lập đã tồn tại. Đội này rất ít người, nhưng mỗi một người đều là kẻ hữu dũng hữu mưu, quỷ trí đa đoan.

Nói Đội 7 là đội tiên phong, đội trinh sát, đội vũ trang,... đều được. Vì mỗi thành viên đều được trang bị đủ mọi kĩ năng mà đáng lẽ chia cho từng mảng. Nhưng mạnh mẽ nhất, là những chiến công về "đấu lửa" ngay cả đội phòng cháy đều nghiêng người trước Đội 7.

Làm Đội Trưởng Đội 7 ở tuổi 32, hắn đủ tư cách tham gia bầu cử trở thành một vị Tổng Tư Lệnh toàn quân. Nhưng bản thân hắn luôn truy cầu cao hơn, hắn cho rằng mình chưa đủ sức, mặc cho vô vàn người ủng hộ.

Cùng lắm, hắn chỉ nhận danh hiệu "Báu Vật Quốc Gia Đặc Biệt" là hàng vạn "Báu Vật Quốc Gia" khát vọng nhìn lên. Phải biết, hàng vạn người mới sinh ra một "Báu Vật Quốc Gia" vậy hắn khủng kh·iếp đến cỡ nào ?

. . .

Nửa canh giờ trước.

Trương Thượng sau khi đánh ngất Hồ Lao, đem máy thu âm bỏ vào túi áo y, liền khoác lên mình đồ bảo hộ đặc biệt của Đội 7.

Hắn ánh mắt như hổ, không có nửa tia do dự nhanh chóng xuyên qua biển lửa phía trước, thẳng đến tiếp cận trung tâm nhất mới dừng. Đồ bảo hộ này được thiết kế độc nhất, chuyên dành cho Đội Trưởng nhưng dù là đặc biệt cỡ nào, xuyên qua biển lửa hung hãn, cũng mất tác dụng.

Vứt qua một bên, hắn mặc áo thun cùng quần quân nhân tiến vào khu đất công xưởng.

Khu này có rất nhiều công xưởng lớn nhỏ, có cái cháy rụi đen thành màu than, có thì đang hừng hực vì lửa táp, . . .

Tại khu vực sâu nhất, có một công xưởng nhỏ, nơi này xem như là yên bình nhất ở đây vì lửa chưa bén nhiều.

"Cấm vào." Trương Thượng nhìn hai chữ to trên cửa nói.

Nó sớm bị khóa chặt xiềng xích từ bên ngoài, mỗi một cộng gông xiềng đều như dây thừng cỡ lớn, khó để cắt đứt.

Công xưởng này sớm đã bị bỏ hoang, lại giăng đầy cản vật, cực kỳ khó vào. Nhưng hắn cảm giác được một nơi yên bình như này, là nơi nguy hiểm nhất.

"Biển lửa hung hãn như vậy, lửa lại không bén nơi này. Hoặc là có nguồn nước lớn ở đây, hoặc là có thứ gì đó cản trở."

Nhặt một thanh búa tạ, dồn sức bình sinh đập vỡ cửa kiếng bên cạnh, lúi cúi mấy hồi hắn cũng chui vô được.

Trong này rất ngược với bên ngoài, rất lạnh. Làn da hắn dần có cảm giác châm chích, nhói rát, là do cái lạnh ?

Hiện tượng sốc nhiệt, hắn vốn dĩ chịu cực nóng bên ngoài, tại nơi này lại là cực lạnh. Có thể sốc c·hết !

Trương Thượng cắn chặt hàm răng, lao thẳng sâu vào bên trong, giống như hắn biết rõ nơi này vậy. Nhưng rõ ràng hắn là vừa tới, còn không biết có một nơi như vậy !

Da mặt, da tay, chân, thịt dần phát ra tiếng xèo xẹt. Giống như bị nướng, da dần hóa đen, mặc cho đau đớn thì bước chân hắn vẫn không ngừng nghỉ. Hắn rốt cuộc tìm thấy một tấm bản đồ da cũ sau góc tường.

Có đề nhiều chữ: "Cách thái bình bốn năm về trước, quân xâm lược đã âm thầm tổ chức xây dựng Lò Hạt Nhân ở đây. Mục đích là vì gây nổ diệt toàn đất nước ta, may mắn Lao Ai ngăn cản kế hoạch của chúng, đuổi cùng g·iết tận. Nhưng Lò Hạt Nhân đã thành, muốn phá thì phải giải tỏa toàn khu này, tránh nhiễm phóng xạ không cần thiết.

Ta là chủ khu công nghiệp này, bao nhiêu tài của, bao nhiêu thứ cha ông để lại ta không nỡ. Không thể để chính phủ biết được chuyện này !



May mắn được Lao Ai đại nhân giúp đỡ, đem chuyện này ém gọn, không thì ta đã mất tất cả."

Trương Thượng nhìn hai chữ "ém gọn" mà không khỏi nghĩ tới vị cựu Đội Trưởng kia, gã sư phụ tệ kia, như vậy đó là hối lộ ?

Nếu năm đó Lò Hạt Nhân bị giải quyết sớm, liệu có nguy cớ hôm nay ?

Sự thật, nếu nhiệt lượng mất khống chế, hoặc lửa táp đến nơi này Lò sẽ sinh nổ. Nổ h·ạt n·hân đừng nói sách vở phim ảnh đã đề cập, dù là từ nhỏ tới lớn chưa thấy qua đều có thể hình dung sự đáng sợ kia ra sao. Lúc kia c·hết đâu chỉ hàng vạn người, sợ là đất nước của hắn cũng chôn theo.

Hắn không cho phép !

Trương Thượng cắn chặt hàm răng, mặc kệ sự rò rỉ h·ạt n·hân đang bấu víu lấy thân thể mình, mặc cho sự tích tụ phóng xạ đang đạt đến ngưỡng báo động quá tải, hắn vẫn nện từng bước một đi thẳng đến khu điều khiển cạnh lò.

Bởi vì hắn biết, phóng xạ đã dần tràn ra ngoài vì lối vào hắn phá khi nảy !

Phải tắt nguồn điện, hay tìm một cách nào đó ngăn chặn lại chuyện này, và rồi hắn đã tìm ra đáp án. Thay vì chờ đợi trong tuyệt vọng, hắn tái cấu trúc đường dây dẫn, tái lập mạch điện đồ để đưa nút tạm ngưng thành nút tự hủy.

Một khi có thể dẫn điện vào Lò như ý đồ, chắc chắn h·ạt n·hân sẽ cộng hưởng và tạo v·ụ n·ổ tức thì, khi đó có thể ngăn cản sự nổ kinh hoàng thật sự.

Nổ nhanh thì tổn thất nhẹ, nổ lâu thì diệt hết, đây là lý do hắn muốn nhanh nhất có thể.

Tái tạo điện đồ là chuyện nhỏ, mặc kệ bao nhiêu ước mơ cùng hoài bảo, bao nhiêu cố gắng thành tựu còn dang dở. Tại hắn nhấn nút lúc kia, hắn đã mỉm cười thật sâu và không một chút hối tiếc, hắn biết hậu quả và thấy đáng trong lòng !

Oành !

Toàn bộ biển lửa như lắc một cái, nửa trên lò h·ạt n·hân đều vỡ nát, mà Trương Thượng thì sớm đã tan tành mất xác, khó tìm được mảnh vụn !

. . .

Nửa ngày sau, hỏa vụ được triệt để dập tắt.

Đồng Kỳ mang theo quân tiếp viện chạy đến công xưởng bỏ hoang kia, biển lửa cũng sớm tắt, thứ duy nhất còn sót lại trên mặt đất là li ti hạt thủy tinh, đất đá, tường vỡ,…

Và một thứ mà khiến cả Đội 7 và toàn bộ quân nhân tiếp viện khó nén cảm xúc là một mảnh vải nhỏ, trên đó còn in một nửa số 7.

Toàn bộ tám ngàn quân nhân đều ngậm ngùi trong sự nghẹn ngào, cúi đầu đưa tiễn anh linh của hắn !

. . .

Phàm nhân cách biệt âm dương, hồn linh là thứ mơ hồ, một thế vô thường ai biết được sinh tử ra sao ?

Trời cao thương xót Trương Thượng. . .

Tại thời điểm vừa nổ Lò, linh hồn hắn bị hút vào một lỗ hỏng không gian, có lẽ là từ nơi nào đó tới, có lẽ là do trùng hợp, cũng có thể là vì v·ụ n·ổ h·ạt n·hân đủ sức phá hủy kết cấu không gian ?

Linh hồn hắn sớm mất đi ý thức, đi theo lỗ hỏng đến Thời Gian Trường Hà, ghé qua Không Gian Tinh Hải, lại trôi đến Chư Thiên Vạn Giới dị thời không nào đó chưa từng có trong nhận biết của phàm nhân. Từ năm này qua năm khác, trăm năm, ngàn năm cho đến vạn năm hắn một mực trôi dạt không điểm dừng đi qua rất nhiều tráng quang kỳ cảnh, từ cửu châu thập địa cho đến vạn giới vạn tinh…

Đến nỗi, hồn linh lấy lại được từng tia ý thức, thậm chí nảy mầm ra tân sinh mệnh. Ý thức mới dung nhập ký ức cũ, Trương Thượng rốt cuộc một lần nữa thức tỉnh, nhưng mặc cho hắn cố gắng cỡ nào cũng không làm chủ được linh hồn mình, từ sợ hãi lo lắng cho đến tuyệt vọng hãi nhiên các loại cảm xúc hắn đều kinh lịch đi qua, đây là một loại t·ra t·ấn, tước đi cả quyền được c·hết từ hắn.

Linh hồn này vẫn trôi theo quỹ tích cố định, chậm rãi thêm ngàn vạn năm, hắn càng trở nên già cõi, nó mang theo vận vị của quá khứ t·ang t·hương, mang theo từng câu chuyện từng triều đại, từng đế chế được kiến tạo và lụi tàn mà trôi dạt về nơi xa xăm hư ảo của dòng thời gian.

Mãi cho đến khi bản thân hắn thấy một quầng sáng màu đỏ máu, tại nơi dị giới âm u kia.

. . .



Âm Gian, Vô Thần Giới.

Ở đây ngày cũng như đêm tối tăm u lãnh, không tồn thái dương chỉ tồn Huyết Nguyệt.

Huyết Nguyệt vươn nguyệt huy le lói như tơ mỏng, càng tôn lên sự cô độc lạnh lẽo nơi Âm Gian.

Lúc này, trên nhánh sông Đại Thiên Hà vốn dĩ yên tĩnh, lại bị q·uấy n·hiễu.

“Phong Hậu, đứng lại cho bản tọa, ngươi là chạy không thoát, dám x·âm p·hạm vào lãnh địa Hồn tộc còn trộm đi trấn tộc chí bảo, ngươi loại Yêu Phỉ này !”

Soạt.

“Chạy a ? Chạy đi đâu ? Sinh linh lại dám bén mảng tới Âm Gian, ngươi coi nơi này là nơi nào ?”

“Ha ha, Phong Hậu Yêu Vương chớ sợ, theo ta về Hồn tộc nhận lỗi, chắc chắn bản tọa sẽ vì ngươi xin một chức Trưởng Lão, bằng tu vi của ngươi kẻ nào dám ý kiến a.”

Từng giọng nói vang lên, rõ ràng không thấy hình nhưng lại có tiếng xé gió chẻ nước, mượn nhờ nguyệt huy cùng từng loại hồn quang từ dưới nhánh sông soi rọi đi lên mới thấy hàng trăm đạo bóng đen đang t·ruy s·át một ả hắc phụ.

Trăm đạo bóng đen là tử linh của Hồn tộc, Hồn tộc thuộc về danh tiếng khá lớn, nằm trong nhóm Hạ Vị Tộc ở Âm Gian. Từ lịch sử lâu đời xa xưa đã chiếm lấy một khúc sông của Đại Thiên Hà làm ổ, trong tộc phân chia ba giai cấp Oan Hồn, U Hồn đến thấp nhất Âm Hồn.

Oan Hồn là vương, U Hồn là tướng mà Âm Hồn là binh.

Vừa rồi mấy đạo thanh âm kia là của mấy con U Hồn dẫn quân phát ra, tràn đầy khinh miệt ác ý trào phúng Phong Hậu. Mà kì lạ hơn chỗ, Phong Hậu giống như không đếm xỉa, một đường chạy hối hả tựa như đang cố ý né tránh đám U Hồn này đồng dạng.

“Hừ, nghe nói ngươi tại Dương Gian đều là nhân vật khét tiếng, cái gì Vương cảnh cường giả, cái gì nhân vật phong vân, hừ e rằng đều là hư danh a. Ta thậm chí hoài nghi ngươi có thật sự là truyền nhân của con khỉ kia không đây ?”

Một đầu U Hồn to lớn cười lạnh, khí thế của nó che đậy toàn bộ đám U Hồn kia.

U Hồn đầu lĩnh !

Phong Hậu vốn dĩ không quan tâm, nhưng làm sao nghe xong nhịn không được dừng bước, quay ngược về sau đưa lên một chỉ mà nói: “Thứ cặn bã như ngươi, không có tư cách vọng nghị sư tôn người !”

Con U Hồn kia cười lớn đắc ý: “Ha ha, chịu dừng lại rồi sao, xem ra con khỉ già kia đối với ngươi thật sự… Không thể nào, đây là lực lượng của tu vi Tướng cấp ?”

Chưa đợi nó nói hết câu, chỉ lực đã đi tới trước não hải mà phá nát đầu lâu nó, nếu không phải nó kịp thời tách một đạo phân hồn liền đ·ã c·hết không kịp nghĩ.

“Ngươi ! Ngươi làm sao mạnh như vậy !” Nó run giọng hỏi.

Phong Hậu không đếm xỉa tới nó, mà nhìn một vòng xung quanh, lạnh giọng: “Ba vị đã tới đây làm sao còn chưa hiện thân ?”

Ngay tại con U Hồn kia còn hoang mang chưa hiểu, một đạo đao khí từ không gian thiểm lướt đi ra, đao khí đáng sợ đến cực điểm nhẹ nhàng quét ngang trăm đạo Âm Hồn. Một con quái vật tựa người phì đại theo đó hiện thân, trên vai nó còn khiêng lấy một thanh đại đao, trên đao có gắn mấy trăm cái khuyên sắt, toàn bộ Âm Hồn bao quát mấy con U Hồn kia đều đang bị khuyên sắt cắn nuốt, không chừa một mảnh.

“Ha hả, La Dực huynh ra tay thật tàn bạo a. Dù sao đang ở biên giới lãnh thổ tộc người ta, nhỡ đầu Oan Hồn kia đánh ra ngươi đỡ được sao ?” Một bộ xương cốt nhân loại hiện thân cười cợt.

La Dực trầm giọng: “Tộc trưởng Hồn tộc ? Phi, hạng rẻ rách, tới a, bản tọa để nó có đi không có về tin không ? Đúng rồi, tiểu mỹ nữ, ngươi nói người thứ ba kia là ai ?”

La Dực nhìn Phong Hậu hỏi, làm cho xương lâu la kinh ngạc: “Tiểu mỹ nữ ? La Dực huynh, nàng thế nhưng từng là Yêu Vương sống đã mấy nghìn năm a, dù bị rớt xuống Tướng cảnh nhưng không thể phủ nhận.”

“Hắc hắc, không nghĩ tới Cốt Hủ huynh đệ uyên bác như vậy, Cốt tộc có kẻ như ngươi xem ra cũng không đến nỗi a.” Một lão đầu thân mặc hắc bào hiện hình.

Cốt Hủ nghe thấy trầm mặc, nhưng rất nhanh cười đáp: “Không nghĩ tới là Thi Ân tiền bối, ta cũng đang tự hỏi cao thủ phương nào trốn tránh được thần thức của ta đây. Nếu như tiền bối thì thật không ngoài dự đoán a.”

Thi Ân lão thi quỷ mỉm cười gật đầu, bầu không khí trở nên vi diệu, bởi vì bọn hắn đều đang nhìn chằm chằm Phong Hậu, vì nàng lúc này một thân đều là tài bảo.

___________

Chương 1 được mình viết lại, bản ReUp nhé các huynh.

Mạnh.