Nhìn thấy Tần Dạ Hoài chuẩn bị rời đi, Giang Đình Viễn cũng lên một chiếc xe khác.
Hai chiếc xe biến mất giữa vùng hoang vu trắng xóa, An Đồng vẫn kiên cường leo lên từng bước một.
"Là tôi giết Tô Nghiên, tôi có tội."
Mãi đến khi đọc xong câu cuối cùng này, An Đồng mới lăn từ trên bậc thềm xuống dưới.
Tuyết rơi rất dày, cô ngã xuống tuyết, trán bị rách, máu tuôn ra, toàn thân thì cứng đờ, không thể cử động được.
Cô chỉ nằm trong tuyết, ngơ ngác nhìn bầu trời trên đầu, nghĩ rằng chết ở đây như thế này cũng không phải chuyện xấu.
Hoa tuyết từng bông từng bông rơi xuống đọng lại trên mặt, cô thậm chí còn không cảm thấy lạnh, trong tâm trí chợt hiện lên hình bóng của em gái, khiến cô đột nhiên vươn dậy khỏi lớp tuyết.
Cô không thể ch**, cô còn có em gái, cô ch** rồi, em gái cô thật sự sẽ trở thành trẻ mồ côi.
Nghĩ đến đây, cô khó nhọc đứng dậy, từ bên cạnh tìm được một cành cây, khó nhọc bước trở về.
Đi bộ không biết bao lâu, cuối cùng cô cũng nhìn thấy những đốm sáng của thành phố.
An Đồng gần như mừng đến phát khóc, nhưng trong nháy mắt lại im bặt, lỡ như quay lại Hoa Thành thì sao? Cô nên đi đâu?
Cô không có người thân, không bạn bè và không có nơi nào để sống.
Có một quảng cáo tuyển dụng lớn ở lối vào câu lạc bộ cách đường không xa, dòng chữ bên trong lập tức thu hút sự chú ý của cô.
Câu lạc bộ Ánh Trăng đang tuyển nhân viên phục vụ và dọn dẹp với mức lương ưu đãi.
Đối với một người vừa mới ra tù và có tiền án như cô thì không công ty nào muốn nhận cô, hơn nữa giọng nói của cô đã bị hủy hoại, thậm chí còn không thể làm hầu bàn.
An Đồng nhéo ngón tay đến trắng bệch, đẩy cửa câu lạc bộ Ánh Trăng ra.
Khi những người trong phòng nhìn thấy bộ dạng của cô, họ bất giác cau mày.
Cô ấy trông tàn tạ như thể vừa bò ra từ bãi rác, vết thương trên trán vẫn đang rỉ máu, khiến cô rụt rè, sợ sệt.
Cô chưa kịp nói gì thì nhân viên bảo vệ đã đến đuổi cô đi.
"Ra khỏi đây đi! Đây không phải nơi dành cho ăn mày như cô đâu? Đừng làm bẩn chỗ của chúng tôi!"
Nếu là An Đồng ngày xưa, lúc này nhất định sẽ tức giận cãi nhau với bảo vệ.
Năm năm trước, cô xinh đẹp không mấy ai sánh bằng, cô là vị hôn thê của Tần Dạ Hoài, còn là một nhạc sĩ nổi tiếng hiếm có khó tìm, là bông hồng kiêu hãnh nhất Hoa Thành.
Nhưng bây giờ, cô chỉ là một kẻ vô dụng từng ngồi tù, hai tay tàn phế, khuôn mặt biến dạng, không một xu dính túi, thậm chí còn tệ hơn cả một kẻ ăn xin.
Vì vậy, cho dù bị nhân viên bảo vệ ức hiếp như vậy, cô cũng chỉ có thể cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không phải là người ăn xin. Tôi thấy ở đây đang tuyển nhân viên dọn dẹp, muốn đến thử xem."
Mọi người cười lớn, thấy cô chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi mà lại đến tìm việc dọn dẹp? Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người phụ nữ không có tham vọng như vậy.
"Dọn dẹp cũng không được. Nhìn cô ốm yếu như vậy, đến lúc nào đó lỡ ch** ở đây thì sao, quá xui xẻo!"
Cô tùy tiện lau đi vết máu trên mặt, liên tục bảo đảm: “Tôi có sức khỏe tốt, làm việc gì cũng được. Trước tiên tôi có thể làm việc không lương, chỉ cần có cơm ăn chỗ ở. Ông thấy tôi làm tốt hẵng trả lương cho tôi, có được không?"
Người đàn ông thấy cô bức thiết như vậy, lại đề nghị thử việc không lương, dù sao cũng không bị thiệt hại gì nên đồng ý giữ cô lại.
An Đồng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất trốn ở đây cũng có chỗ ăn chỗ ở, không còn phải lo lắng gặp phải Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn nữa.
Ngày hôm sau khi đi làm, An Đồng đã làm việc rất chăm chỉ.
Sau khi cô dọn dẹp sạch sẽ nhà vệ sinh trong phòng bao riêng, cô kéo hộp dụng cụ về, đang định quay trở lại, vừa đi được hai bước đã bị người ta chặn lại.
"Này, người câm, chị Trần muốn cô đến phòng bao Vương Triều ở tầng 33."
4.
Bởi vì cô ấy chưa bao giờ nói nhiều kể từ khi gia nhập câu lạc bộ nên những người trong câu lạc bộ gọi cô ấy là người câm.
Người hiền lành bị bắt nạt, ở đâu cũng như nhau.
An Đồng chưa bao giờ tranh cãi với họ, học vấn của cô đã trở thành một tờ giấy vụn, gia cảnh kiêu hãnh của cô cũng không còn nữa, muốn ở lại đây thì cô đành phải chịu đựng.
Cô thường làm những công việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất, nhưng cô không ngờ hôm nay chị Trần lại bảo cô lên tầng 33.
Phải biết rằng tầng 33 giống với tầng trệt, chi tiêu tối thiểu là 330.000 tệ nên chỉ tiếp những vị khách quý nhất, người dọn dẹp ở trình độ như cô không đủ tư cách lên đó.
An Đồng trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng lại không dám hỏi nhiều, nếu không ở lại đây, cô thật sự phải ngủ ngoài đường.
Lên đến tầng 33, đẩy cửa phòng riêng ra, mùi rượu mạnh quyện với mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi khiến An Đồng không thể mở mắt.
Những người trong phòng đột nhiên trở nên phấn khích.
"Chết tiệt, hóa ra thực sự là cô ta!"
"Chuyện buồn cười nhất năm nay chính là An thị đại tiểu thư hiện tại làm tạp vụ ở Ánh Trăng!"
"Nhanh lên để tôi chụp thêm vài tấm ảnh đăng lên WeChat Moments, để những người theo đuổi cô ta nhìn cho rõ hồi đó đã thích mẫu người như thế nào!"
An Đồng cúi đầu không dám ngước mắt lên, cô đã đủ hèn mọn, tại sao những người này lại không chịu buông tha cho cô?.
||||| Truyện đề cử: Bé Chanh Siêu Chua |||||
Một đôi giày da đen bóng dần dần đến gần trước mặt, cảm giác bị áp bức mãnh liệt, bàn tay cầm cây lau nhà của An Đồng bắt đầu run lên không thể khống chế.
"Ngẩng đầu lên."
Giọng nói quen thuộc nhất một thời giờ giống như tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm tính mạng, khiến An Đồng sợ hãi lùi lại.
Tần Dạ Hoài, lại là hắn!
So với Giang Đình Viễn, cô thực sự sợ Tần Dạ Hoài hơn.
Bởi vì tất cả sự tức giận và hận thù của Giang Đình Viễn đều hiện lên trên mặt, cô biết rõ ràng anh ghét cô, nhưng Tần Dạ Hoài thì khác, hắn luôn bình tĩnh và tự chủ, biểu tình trên mặt vẫn tĩnh lặng như mặt biển bao la, nhưng bên trong lại khó dò.
Một khi tức giận, mọi thứ đều triệt để rung chuyển.
An Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Tần tiên sinh."
Bên cạnh có người cười lạnh: "Tần tiên sinh? Lúc trước chẳng phải lúc nào cũng thân mật gọi Dạ Hoài Dạ Hoài sao? Ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau Tần tiên sinh như một con chó, sao giờ lại đổi tên rồi?"
Tình yêu từng sâu sắc trong lòng giờ đã trở thành nỗi sợ hãi và đau đớn sau năm năm bị tra tấn.
Cô đã từng rất phóng túng muốn tuyên bố với cả thế giới rằng người yêu của cô chính là Tần Dạ Hoài.
Bây giờ cô chỉ ước mình không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
"Trước đây tôi đã đánh giá quá cao khả năng của mình, nhưng bây giờ tôi biết mình sai rồi."
Cô rụt rè cúi đầu, dáng dấp đầy vẻ chịu đựng.
Tần Dạ Hoài nhìn cô, chậm rãi bước về phía trước giơ ra hai ngón tay, khinh thường nâng cằm cô lên, mỗi chữ hắn thốt ra đều mang theo cảm giác lạnh thấu xương đáng sợ.
"Cô sợ hãi sao? Lúc cô giết Tô Nghiên, sao không thấy cô sợ hãi?"
Đầu ngón tay lạnh buốt, khiến An Đồng toàn thân phát lạnh, có lẽ khoảng cách gần khiến cô có ảo giác, nhưng cô lại cảm thấy Tần Dạ Hoài nếu giải thích đàng hoàng thì có thể nghe được.
"Tôi không giết Tô Nghiên. Tôi chưa từng gặp cô ấy trước khi cô ấy bị tai nạn. Tôi..."
Lời còn chưa dứt, cằm cô đột nhiên bị kẹp chặt, khuôn mặt Tần Dạ Hoài phóng đại trước mắt cô, trong mắt mang theo lạnh lùng không che giấu.
Đôi môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, một tay chỉ vào cửa sổ kính trong suốt chạy dọc từ trần xuống đến sàn tầng 33 ở bên cạnh, vô cảm nói.
"Vậy được, chỉ cần cô nhảy từ đây xuống, tôi sẽ tin cô."
Cửa sổ sân thượng tầng 30 rộng mở, gió lạnh lùa vào. An Đồng ngơ ngác bước tới cửa sổ, nhìn bóng dáng tầng tầng lớp lớp bên dưới.
Nếu từ đây nhảy xuống, chắc chắn sẽ ch** không toàn thây.
Nếu cô nhảy từ đây xuống, liệu mọi chuyện có kết thúc không? Sự hận thù của Tần Dạ Hoài có thể kết thúc ở đây, có tin cô vô tội không?
An Đồng không biết, cô chỉ cảm thấy sống như thế này quá mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Cô từng bước đi tới mép cửa sổ, tuyệt vọng nhắm mắt lại.