Tần Tiên Sinh, Tôi Hối Hận Vì Đã Yêu Anh!

Chương 3



5.

Phía sau hắn, có người cười lạnh, có người bỡn cợt.

"Nhảy! Nhảy đi! Muốn nhảy thì nhanh lên, đừng màu mè nữa!"

"Tôi còn chưa từng nhìn thấy người nào nhảy từ tầng 33 xuống, nhanh cho tôi mở mang tầm mắt coi!"

Hóa ra trên đời này không còn ai thực sự quan tâm đến cô.

Khuôn mặt trẻ con của An Minh Nguyệt chợt hiện lên trong đầu, khi cô vào tù, Nguyệt Nguyệt vẫn còn quá nhỏ, con bé khóc lóc túm lấy váy cô không cho cô rời đi, nhưng lại bị kéo ra ném xuống sàn.

"Chị ơi, chị đừng đi mà..."

"Đừng mang chị cháu đi mà!"

"Chị, em sẽ chờ chị ra ngoài, chị nhất định phải tới đón em nhé..."

Tiếng khóc của Nguyệt Nguyệt như vang vọng bên tai cô, khiến An Đồng lập tức tỉnh táo.

Cô không thể chết một cách không rõ ràng như thế này, cô phải sống, cô đã hứa với Nguyệt Nguyệt sẽ tìm em ấy, nhưng cô vẫn chưa làm được.

Ký ức khiến người ta đau lòng, An Đồng lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mi, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tần Dạ Hoài.

"Xin lỗi, tôi không thể nhảy từ đây xuống được. Anh bảo làm điều gì khác cũng được, cầu xin anh được không?"

Tần Dạ Hoài vẻ mặt chán ghét, lùi về phía sau hai bước, cúi người ngồi xuống trên ghế sofa phía sau, hai chân dài tự nhiên bắt chéo, giống như một vị hoàng đế nhìn xuống chúng sinh bên dưới.

"An Đồng, cả ch** cô dũng không dám, cô bảo tôi làm thế nào tin được cô đây?"

Trông cô thật thảm hại, không phải cô không dám ch**, mà là cô không thể ch**!

Đôi mắt hẹp của Tần Dạ Hoài nheo lại, nghiêng người nhìn đám đông đang chờ xem kịch. Giọng điệu càng thêm cay độc.

"Không phải các cậu luôn muốn nếm thử mùi vị của An tiểu thư sao? Hôm nay tôi sẽ cho các cậu cơ hội. Người ở đây rồi, các cậu muốn chơi đùa thế nào cứ làm như thế."

Mọi người hơi giật mình, sau đó ồ lên hoan hô.

"Ồ! Tần thiếu gia đã hào phóng như vậy, chúng tôi cũng không khách khí nữa!"

“An Đồng, nghe nói cô là nhạc sĩ nổi tiếng, buổi diễn của cô cũng bán hết sạch vé. Nào, hát cho chúng tôi nghe một bài đi!”

An Đồng quỳ trên mặt đất, vẫn đắm chìm trong lời nói của Tần Dạ Hoài, muốn chơi thế nào cũng được.

Theo lời anh, cô giống như một đồ vật có thể tùy ý chơi đùa.

Nhưng mà, cô lại không thể cự tuyệt.

Để ngăn họ đưa ra những yêu cầu quá đáng hơn, An Đồng nhanh chóng bò đến bàn cà phê, cầm micro lên, bắt đầu cất giọng hát bài hát đã từng là bài mà Tần Dạ Hoài yêu thích nhất, tên là "Favorite".

Cô từng có một giọng hát trong trẻo, tựa như chim vàng anh vang lên từ sâu trong thung lũng, nhưng sau khi bị bức ép uống vài bát nước sôi trong tù, giọng nói của cô đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Vừa mở miệng, cô đã phát ra tiếng gầm khó chịu, đến cả cô cũng cau mày.



Mọi người vội bịt tai lại, có người giật lấy micro trên tay cô và bắt đầu chửi bới.

"Cô đang hát cái quái gì vậy? Thật kinh khủng. Cô có tâm như vậy đó hả?"

"Hát không được, nhảy thì chắc là được chứ? Thoát y nhảy xem nào..."

"Hahahaha, Chu thiếu, tiểu quỷ cậu cũng nhiều chuyện gớm?"

Thoát y?

An Đồng sợ hãi nắm chặt micro trong tay, trong phòng có không dưới mười người cả nam lẫn nữ, anh ta lại yêu cầu cô thoát y như gái mại dâm ư?

Thấy cô do dự, có người lấy từ trong túi ra một xấp tiền ném mạnh vào mặt cô.

"Làm sao, thấy ít tiền quá hả?"

An Đồng bị tiền đánh trúng mặt đau nhức, nhìn đống tiền giấy trên mặt đất, một con sóng lớn trào dâng trong lòng.

Nếu cô nhận đống tiền này, cô có thể đón em gái, rồi mang con bé cùng trốn đi thật xa!

6.

Cái gì nhân phẩm, cái gì liêm sỉ, đối với cô bây giờ những thứ đó đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Cô liếc nhìn Tần Dạ Hoài, ánh mắt bình thản, không có buồn vui, chỉ có tuyệt vọng vô bờ bến.

Nhưng Tần Dạ Hoài lại không để ý đến sự tuyệt vọng trong mắt cô, ngược lại nhếch môi cười lạnh.

Nhìn thấy sự tuyệt vọng đó, hắn lại vui vẻ.

Đại tiểu thư kiêu ngạo ngày xưa, đại tiểu thư luôn ồn ào theo sau lưng hắn, giờ có thể hèn mọn đến mức nào chứ.

An Đồng nhặt tiền dưới đất lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu cởi từng khuy quần áo.

Cô ấy đang mặc bộ đồng phục vệ sinh do câu lạc bộ phát, có lẽ được bới ra cho cô từ trong nhà kho, cực kỳ nhàu nát, cô cởi nút bằng đôi tay run rẩy, rất lâu mới cởi được một nút, rồi nút thứ hai, rồi nút thứ ba....

Khi chiếc áo sơ mi được cởi hẳn ra, ánh mắt của mọi người lúc đầu từ đùa giỡn chuyển sang bàng hoàng, sau đó là thờ ơ.

Tấm lưng mảnh khảnh của cô đầy những vết thương lớn nhỏ.

Có vết thương cũ, có vết thương mới, chồng chéo lên nhau, trên lưng thậm chí không có nổi một mảng da lành lặn, ai nhìn vào cũng sẽ thấy kinh hãi.

An Đồng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không dừng lại, tay cô chậm rãi đưa tới khuy quần.

Tần Dạ Hoài vốn đang cau mày nhìn cô, đột nhiên tức giận đứng dậy, ném mạnh chiếc gối bên cạnh vào người cô.

Hắn không hiểu, rõ ràng hắn rất hận An Đồng, hận cô ra tay tàn nhẫn, hận cô không chịu nhận tội, nhưng nhìn cô bị sỉ nhục, hắn lại không cảm thấy vui vẻ chút nào.

"Cút ra khỏi đây đi, đừng làm bẩn mắt tôi."

Cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt giận dữ của người đàn ông trước mặt, không biết mình lại xúc phạm hắn ở đâu.

"Tần thiếu."

"Biến!"



An Đồng lúng túng nhặt quần áo trên mặt đất lên, không quên cầm theo những tờ tiền trên bàn, loạng choạng đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng bao, cô điên cuồng chạy về phía đường cái, như thể đang bị những kẻ hung ác truy đuổi.

Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, trốn đi! Chạy thật xa và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Tần Dạ Hoài nữa!

Xe ô tô bên đường vụt qua, An Đồng gọi một chiếc taxi rồi lên xe.

Xe chạy thẳng đến một trại trẻ mồ côi ở ngoại ô thành phố, An Đồng ném tờ một trăm tệ xuống, vội vã xuống xe.

Trong sân có một đám trẻ con đang chơi đùa, nhưng lại có một cô bé thu mình nép vào một góc.

Đầu tóc rối bù, quần áo càng bẩn thỉu, đôi mắt đen láy đờ đẫn, chỉ có thể ngơ ngác nhìn xuống đất.

Nguyệt Nguyệt của cô sao có thể trở nên như thế này, con bé đã từng là viên ngọc quý trên tay cha mẹ, là bảo bối mà cô luôn che chở trong lòng!

Năm năm, năm năm ròng, cô đã sống cuộc sống như thế nào trong năm năm này.

Đôi mắt An Đồng ngấn nước, lao tới chỗ bé gái nhỏ, không nhịn được khóc nấc lên.

"Nguyệt Nguyệt, chị đã về rồi..."

Cô bé Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ bộ dáng người trước mặt, lại sợ hãi lùi lại.

"Kẻ xấu xa, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi!"

Đôi mắt An Đồng run rẩy, sau đó lo lắng bước tới ôm nhỏ bé vào lòng.

"Nguyệt Nguyệt, là chị đây! Chị tới đón em đi. Từ giờ về sau chị sẽ luôn ở bên cạnh em."

Người trong ngực cô điên cuồng nhìn cô hồi lâu, cuối cùng nhào vào lồng ngực cô khóc òa lên.

"Chị, sao giờ chị mới đến..."

An Đồng bật khóc, cô ôm thật chặt bảo bối nhỏ vào lòng.

"Đừng sợ Nguyệt Nguyệt, chị sẽ đưa em đi, chúng mình ra khỏi đây nhé."

Đột nhiên phía sau vang lên một tràng vỗ tay giòn giã.

"Thật là một bộ phim đoàn tụ cảm động lòng người!"

Chỉ cần nghe thấy tiếng cười nhạo quen thuộc đó cũng đủ khiến An Đồng dựng tóc gáy.

Cô ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng, kinh hãi nhìn người trước mặt, đang cười khẩy tiến từng bước một đến gần cô.

"Muốn trốn sao? Có thể trốn đi đâu được đây?"

Giang Đình Viễn chậm rãi cúi người xuống, khinh thường liếc nhìn hai thân ảnh nhỏ bé đang rúc vào nhau, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn.

Anh ta nhìn An Đồng, nghiến răng nghiến lợi.

"Tại sao người tôi yêu nhất đã ch**, còn người cô yêu nhất lại còn sống chứ?"