Thanh âm máy móc ngạo kiều cho hắn một câu đánh giá!
- Sao có thể nói là ngu xuẩn đây?
Lý Quý Dương không phục:
- Biết quân bài domino sao? Phản ứng dây chuyền biết không? Tôi cải biến tiến trình lịch sử, có thể sẽ bị gạt bỏ hay không? Có thể gặp báo ứng hay không? Tôi thật vất vả sống tới bây giờ!
Hắn dễ dàng sao?
Phi thường không dễ dàng!
Bị người đuổi giết, hắn trêu chọc ai sao?
Hơn nữa truy hắn còn không phải một nhóm người!
Tối thiểu có tới mấy nhóm người, hơn nữa bọn hắn khẳng định còn có nội gián trong đội khảo cổ!
Cũng không biết đạo sư bọn họ thế nào? Người nhà của hắn đây?
- Đó đều là chuyện thời không của anh, lúc anh mang theo.. khụ khụ!
Thanh âm dừng một chút:
- Ngay một khắc anh xuyên không tới nơi này, thời không đã bị xoay, cho dù anh ở thế giới này làm ra phi thuyền vũ trụ, cũng không còn liên quan gì với thế giới của anh!
Thanh âm máy móc nói xong lời cuối cùng, có điểm ý tứ nghiến răng nghiến lợi, nhưng thanh âm không có chút phập phồng.
Nhưng mà Lý Quý Dương đã hiểu!
Lý Quý Dương không nghĩ tới là luận điệu này, nếu hắn làm bất cứ chuyện gì thế giới này cũng sẽ không sao, vậy hắn còn gì để băn khoăn?
Đại triển quyền cước?
Nói hay lắm!
Lý Quý Dương cúi đầu nhìn nhìn tiểu thân thể của mình.
Xưng bá thế giới?
Thôi đừng mơ!
Lý Quý Dương suy sút nhìn ngó địa bàn Thánh Vực hệ thống.
Vốn không phải bọ cánh cam, đừng làm việc lãm đồ sứ!
Đã không còn lo lắng mình sẽ bị hủy diệt, Lý Quý Dương chạy ra hệ thống, rõ ràng nằm lên giường, ngủ trưa.
Hắn là bị Thuần Nhã đánh thức:
- Thiếu gia? Thiếu gia?
- Thuần Nhã a, lần sau ngươi lớn tiếng một chút, thiếu gia nhà ngươi không phải tiểu thiếu gia, sẽ không bị hù đến!
Lý Quý Dương kéo cửa ra, chứng kiến Thuần Nhã, lúc nàng gọi hắn thanh âm cũng không lớn hơn mèo con bao nhiêu.
- Nếu lớn tiếng sẽ ồn ào tiểu thiếu gia.
Thuần Nhã thản nhiên cười.
Vừa lúc Lan nãi mẫu mang theo tã mới giặt xong đem ra phơi nắng, đều do Lan nãi mẫu tự giặt tự phơi, không cho người đụng chạm.
Nàng nghe được lời của Thuần Nhã, liền khẽ cười.
Đích thật là vậy, tiểu hài tử còn chưa trăng tròn, lại là tang mẫu lại là bà nội qua đời, cuối cùng vẫn là bị tiểu thúc thúc nhận nuôi, trải qua nhiều sự tình nên bọn họ sợ nhi đồng buổi tối bị kinh đêm, không dám làm ra chút tiểu động tĩnh.
Mà Thuần Nhã săn sóc làm cho Lan nãi mẫu cao hứng.
- Thuần Nhã nói rất đúng, thiếu gia, tiểu thiếu gia còn nhỏ, một chút động tĩnh cũng sẽ bị kinh sợ.
Đây là lần đầu tiên Lan nãi mẫu nói chuyện với thiếu gia, tuy rằng luôn cúi đầu, khom người, nhưng so sánh với mấy ngày trước đụng một chút lại quỳ rạp tốt hơn nhiều.
- Nga, nga!
Lý Quý Dương chợt nhớ tới kiếp trước, khu trẻ sơ sinh trong bệnh viện đều thật im lặng.
Lan nãi mẫu đi vào chiếu cố nhi đồng, Thuần Nhã vội vàng tiến đến:
- Thiếu gia, đồ vật ngài cần làm đã làm xong.
- Là vật gì vậy?
Lý Quý Dương có chút ngẩn ra.
- Vật này, ngài xem có phải là đồ vật mà ngài nói với nô tì hay không?
Thuần Nhã lấy ra đồ vật, quơ quơ trước mặt Lý Quý Dương.
Lý Quý Dương liền đỏ mặt!
Đó là một hình tam giác, không nhuộm màu, mang theo dây buộc, có điểm giống yếm, là nam sĩ, là quần lót làm bằng tay thuần thủ công!
Lý Quý Dương đoạt lấy:
- Không được tùy tiện lấy ra!
- Vật này thật quý trọng?
Thuần Nhã sợ hãi, lập tức liền quỳ xuống:
- Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng!
- Đừng khóc!
Tay chân Lý Quý Dương run lên:
- Ta không phải ý tứ kia!
Một cái quần lót mà thôi, hắn chỉ là không muốn chứng kiến một tiểu la lỵ có hình dáng đáng khinh như vậy!
- Thiếu gia không trách nô tì sao?
Thuần Nhã run rẩy ngẩng đầu nhìn Lý Quý Dương.
- Vật này là nam nhân, ách, là đồ vật mặc sát cơ thể nam tử, ngươi là tiểu nữ tử, sau này không được không lễ phép như vậy, cầm đồ vật thiếp bên người nam tử tùy tiện lắc lư, hiểu không?
Lý Quý Dương tận tình khuyên bảo giải thích:
- Cho dù là.. ân, cho dù là ta cũng không thể khiến người cầm vật này loạn lắc!
Ở hiện đại, cũng có nhiều cửa hàng bán nội y của nam sĩ là do nữ nhân viên mậu dịch bán hàng, nhưng cũng không nhìn thấy có nữ nhân viên nào cầm quần lót của nam sĩ nhiệt tình lắc lư a!
Đó không phải nữ nhân viên bán hàng, đó là nữ lưu manh!
- Đây là mặc?
Thuần Nhã nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Lý Quý Dương:
- Thế nhưng vải dệt quá ít, làm sao mặc?
Lý Quý Dương hít sâu một hơi:
- Chính mình mặc, ngươi..
- Ở cửa coi chừng, không cho người đi vào!
Thuần Nhã rất nhanh mở miệng.
- Đúng!
Lý Quý Dương cầm quần lót đi vào trong, đồng thời trong lòng rơi lệ đầy mặt: Dựa vào cái gì muốn một đại nam nhân như hắn, cùng một tiểu la lỵ giải thích "quần lót" mặc như thế nào?
Thoạt nhìn thật giống như một tên "biến thái" đáng khinh a!
Nhanh chóng cởi quần áo ra.. Tần triều không có quần lót, chỉ có tấm bố che đũng quần!
Tương tự loại đồ vật dành cho tuyển thủ đô vật Nhật Bản, nhưng cần triền vài vòng, Lý Quý Dương không biết, càng không có khả năng làm cho tiểu la lạy làm thứ này cho hắn, cho nên hắn luôn ở trong trạng thái chân không đeo tấm bố, người khác không biết, Lý Quý Dương lại không chịu được, dù sao động bất động tiểu điểu nhi bởi vì không có cửa mà tùy tiện tản bộ đi ra, đối với một người văn minh mà nói, rất là.. khụ khụ!
Rất nhanh đem quần lót mang vào trong không gian, cũng không xa xỉ dùng nước linh tuyền rửa sạch, hắn chỉ dùng bầu múc nước xối quần lót, xem như rửa qua, sau đó run lên, quần lót liền khô, thập phần nhanh chóng!
Sau đó đi ra không gian, chậm rãi mặc vào. Thời đại này không có dây thun, dùng cây đay sảm tơ tằm như là vải dệt, sẽ không cạo tổn thương làn da, nói thật, mặc vào còn thật thoải mái!
Hắn rốt cục không hề chân không ra trận!
Mặc xong đi ra cửa, Thuần Nhã lập tức tiến lên sửa sang lại quần áo cho hắn, Lý Quý Dương lại khôi phục lại tư thế.
- Làm không sai, nhưng ta còn có chuyện muốn nói.
Lý Quý Dương chịu đựng mặt đỏ nói cho Thuần Nhã nghe qua sự khác nhau giữa quần lót nam sĩ cùng nữ sĩ, hơn nữa nhấn mạnh:
- Bất luận nam nữ, người trong nhà nhất định mỗi người mười cái quần lót tắm rửa, nửa năm đổi mới một lần!
- Việc này ngài cần cùng quản gia nói một tiếng.
Thuần Nhã khó xử nhắc nhở Lý Quý Dương, phần vải vóc dùng cho thiếu gia cũng dùng không hết, nhưng phải cung cấp cho toàn bộ người trong thôn trang mỗi người mười cái, tuy rằng cần vải dệt không nhiều lắm, nhưng cấp bậc hoàn toàn khác nhau, Thuần Nhã còn chưa có quyền lợi lớn như vậy, chuyện này nhất định phải là quản gia ra mặt.
- Nga, có rảnh ta nói với hắn một tiếng.
Lý Quý Dương gật đầu, hiện tại hắn cảm giác mình thật thư thái, không buồn ngủ, liền muốn đi ra ngoài tản bộ.