Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 119: Chúng ta có hài tử



Edited by Bà Còm

Tạ Hộ cảm thấy linh hồn của mình lúc này mới nhập lại trong thân thể, thong thả quay nghiêng đầu liền thấy một khuôn mặt tiều tụy đập vào mắt. Trên cằm Thẩm Hấp đã đầy râu mọc lún phún, dưới đôi mắt đen nhánh là hai quầng thâm kịt, hai má hóp lại, cả người dường như gầy đi vài vòng, thẳng đến khi bắt gặp ánh mắt Tạ Hộ nhìn chàng thì trên gương mặt tiều tụy ấy mới lộ ra nụ cười vui sướng.

Trên môi Thẩm Hấp tựa hồ còn có dấu vết của nước thuốc, Tạ Hộ vươn bàn tay tái nhợt muốn lau đi vết dược kia nhưng lại bị chàng nóng vội chộp lấy ôm vào hai lòng bàn tay chụm lại, gắt gao cầm chặt đưa lên môi, hốc mắt cũng không khỏi bắt đầu ươn ướt.

Tạ Hộ không đành lòng nhìn phu quân thương tâm, vội nói lảng đi: “Phu quân, trên mặt chàng... dơ rồi kìa.”

Thẩm Hấp ngẩng đầu, thò người lại gần, ở trên cánh môi của nàng hôn ngấu nghiến. Một cỗ dược vị nồng hậu chui vào trong khoang miệng Tạ Hộ. Nàng muốn đẩy chàng ra bởi vì nàng biết xung quanh giường còn có những người khác, chỉ là Thẩm Hấp một chút cũng không ngại, hôn một cái lại một cái. Tạ Hộ nhớ tới ánh mắt bi thương của chủ tử kiếp trước, nhìn phu quân kiếp này dung nhan tiều tụy, trong lòng một trận đau nhói, thật sự không đành lòng đẩy chàng ra.

Tuy rằng thân thể vẫn thực suy yếu, nhưng Tạ Hộ cảm thấy thập phần may mắn mình có thể sống lại một lần nữa. Nàng không phải sợ chết, mà chỉ sợ sau khi nàng chết, bên người phu quân không còn người nào đối tốt với chàng. Nàng âm thầm cầu khẩn ông trời, có thể khiến cho nàng vẫn luôn lưu lại bên người phu quân, cho tới khi chàng tìm được một thê tử đối với chàng còn tốt hơn so với nàng...

“A Đồng, chúng ta có hài tử, nàng biết không?”

“...”

Thẩm Hấp cuối cùng cũng hôn đủ, nói câu đầu tiên với thê tử "tưởng mất mà tìm lại được", tâm tình tràn đầy cảm động làm một nam nhân như hắn cũng không khỏi đỏ hốc mắt. Tạ Hộ thất thần một lát, sau đó mới giống như nghe hiểu Thẩm Hấp vừa nói gì, khó có thể tin xoa bụng mình.

“Hài tử?” Nàng thấp giọng rên khẽ, trong mắt tràn đầy chờ đợi, thẳng đến Thẩm Hấp trịnh trọng gật đầu xác nhận: “Phải, hài tử! Cốt nhục của chúng ta!”

Tạ Hộ không biết vì sao đột nhiên lệ nóng doanh tròng, nàng có hài tử? Nàng có hài tử của phu quân? Chuyện này... chỉ là... sao có thể?

Đời trước phu quân không có hài tử, thẳng đến khi nàng gả cho Lý Trăn, đến lúc nàng chết phu quân cũng không có hài tử. Nhưng hiện tại nghe chàng xác định một cách chắn chắn như vậy, đúng là trong bụng nàng có hài tử của bọn họ rồi!

“Khoảng thời gian trước có phải nàng luôn muốn ngủ? Có phải hay buồn nôn?” Thẩm Hấp thấy nàng có vẻ không thể tin được, ghé vào trước người nàng kiên nhẫn giải thích.

Tạ Hộ nhớ lại một tháng trước, nàng và phu quân mỗi ngày đều đi đến tiểu viện của ngoại tổ, mỗi buổi sáng nàng đều ngủ đến mức không hề muốn dậy, nhưng khi đó nàng lại cho rằng bởi vì nàng lười. Lúc bọn họ chuẩn bị trở lại kinh thành, bởi vì phu quân chạy đuổi thời gian, cho nên xe ngựa khó tránh khỏi có chút xóc nảy, nàng thật là có cảm giác muốn nôn mửa, nhưng khi đó chỉ cảm thấy trong lòng rầu rĩ lo lắng sợ nàng làm vướng chân phu quân. Tất cả những dấu hiệu đó chẳng lẽ bởi vì nàng có hài tử sao?

“Nàng hoài hài tử, lại trúng mũi tên, may mắn mũi tên kia tuy rằng hung mãnh, nhưng lại không gây thương tích đến chỗ yếu hại. Đại phu nói, chỉ cần mũi tên kia lệch đi một chút, mạng nhỏ của nàng liền không cách gì cứu được, còn có hài tử của chúng ta, nó mới hơn hai tháng. Nàng không biết ta đã sợ hãi bao nhiêu khi nghĩ đến phải mất đi nàng và hài tử.”

Thẩm Hấp khó có lúc khóc như một hài tử. Cũng may lúc nãy khi phu thê bọn họ thân mật, Hoa Ý Trúc Tình liền mang theo người hầu hạ chung quanh lui ra ngoài, bởi vậy lúc này Thẩm Hấp không kiềm nén được cũng không có những người khác có thể thấy. Thẩm Hấp thật sự khóc ra, nước mắt ấm áp rớt trên mu bàn tay của Tạ Hộ, khiến Tạ Hộ nhịn không được cũng òa khóc. Nhưng nàng vừa khóc thì Thẩm Hấp lại khẩn trương dỗ dành: “A Đồng đừng khóc, miệng vết thương còn chưa khép lại, nàng không thể khóc đâu.”

Tạ Hộ cũng biết lúc này mình không nên khóc, chỉ là nàng đường như không thể khống chế cảm xúc, nhìn đến gương mặt tiều tụy của Thẩm Hấp liền muốn khóc lớn. Nàng cảm động không biết dùng lời gì để cảm tạ ông trời, vậy mà trong thời điểm gian nan nhất của nàng và phu quân, đã ban thưởng một bảo vật như vậy cho nàng.

Thẩm Hấp để trán của mình dán vào trán Tạ Hộ, hắn không dám ôm nàng, sợ tác động đến miệng vết thương của nàng. Hắn dùng trán mình ép sát vào trán nàng, ngón tay khô ráo mơn trớn gò má nàng, lau khô nước mắt đang chảy ra. Đương nhiên hắn có thể cảm nhận được tâm tình của nàng ngay lúc này, cũng giống như khi hắn lần đầu tiên nghe được đại phu nói A Đồng đã mang thai, hắn cũng cảm động y như vậy. Tuy nhiên, lúc ấy nàng còn chưa thoát ly hiểm cảnh, khiến cho vô luận hắn vui vẻ đến mức nào cũng không toát ra được. Hiện giờ sau ba ngày hôn mê nàng rốt cuộc đã tỉnh lại, hai phu thê cùng nhau hưởng chung niềm vui sướng này, đương nhiên là nhịn không được.

“Hài tử bao lớn rồi?” Sau khi Tạ Hộ khóc đủ rồi, chỉ cảm thấy cả người suy yếu giống như bị rút hết hơi, mí mắt nặng trịch chỉ muốn sụp xuống, nhưng vẫn cố chống đỡ tinh thần hỏi Thẩm Hấp vấn đề này.

Thẩm Hấp hôn nhẹ lên trán của nàng trả lời: “Hai tháng rưỡi. Chắc hẳn là ở trên đường chúng ta đi tới Quảng Đông, hiện tại nàng không trách ta ở trong xe ngựa hồ nháo nữa đi, nếu không phải ngày đó ta hồ nháo, làm sao có hài tử đây chứ?”

“...”

Nghe Thẩm Hấp không biết xấu hổ đề cập tới chuyện này, Tạ Hộ thật muốn xông lên bịt miệng chàng lại, nhưng khổ nổi tứ chi không có sức lực, chỉ có thể bĩu môi oán trách: “Chàng không biết xấu hổ, không cho nói.”

Trên đường bọn họ đi tới Quảng Đông, xe chạy rất chậm, Thẩm Hấp sợ Tạ Hộ nhàm chán, kêu Hoa Ý và Trúc Tình ra ngồi cỗ xe phía sau, để hắn và Tạ Hộ có không gian rộng rãi để tâm sự. Nhưng ở trên đường hắn đã sớm nghẹn một thời gian, mới cùng nàng nói một chút liền không chút nào ngoài ý muốn "vung lên bảo đao", trực tiếp ở trong xe ngựa muốn nàng hai lần. Sau đó hắn còn bị Tạ Hộ đuổi xuống xe ngựa, nói hắn hành động không đoan chính, không ngờ thế mà lại có thai. Thật sự là ông trời chiếu cố.

Thẩm Hấp cũng tự trách mình hồ đồ, vậy mà không phát hiện trạng huống của thê tử sớm một chút, còn mỗi ngày lôi kéo nàng đi đến chỗ ngoại tổ làm công. Hiện giờ nghĩ đến, nếu ở nơi đó mà xảy ra chuyện gì, hắn cũng thật không biết phải hối hận đến mức độ nào. Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên khi đại phu nói câu "phu nhân mang thai, tình huống thập phần hung hiểm", trong nháy mắt hắn cảm giác như từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.

Đó là một khắc u ám nhất trong cuộc đời của hắn, nếu không phải nhớ tới thương thế của Tạ Hộ, lúc ấy hắn dường như muốn "đồng quy vu tận" với hai mẫu nhi bọn họ. May mắn A Đồng của hắn mệnh không nên tuyệt, hài tử của bọn họ phúc lớn mạng lớn, ở trong hoàn cảnh hung hiểm như vậy nhưng vẫn ngoan cường mà sống. Trong ba ngày nàng hôn mê, hắn vô số lần hướng Phật Tổ cầu nguyện, chỉ cần nàng và hài tử có thể giữ được tính mạng, hắn nguyện nửa đời sau liền tin Phật, ăn chay chép kinh, dù cho phải làm một tu sĩ.

“Ta không nói, nàng cũng đừng nói nữa. Đại phu nói nàng mất máu quá nhiều, hiện giờ tuy rằng đã tỉnh nhưng vẫn còn trong thời kỳ nguy hiểm, nhất định phải giữ gìn thật cẩn thận mới được.”

Thẩm Hấp lại nhịn không được khẽ hôn nàng, đối với bảo bối mất đi mà tìm lại được, hắn giống như có chút không thể khống chế được bản thân.

Tạ Hộ suy yếu gật đầu, đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng, mở miệng hỏi: “Đúng rồi, không phải phu quân cần phải chạy về kinh thành hay sao? Chàng có việc cần làm, cũng không thể trì hoãn.” Tạ Hộ nhớ tới lúc trước bọn họ đang liều mạng trên đường chạy về kinh thành, phu quân nói hiện giờ trong kinh có việc cần chàng chủ trì, nếu ở nửa đường bị trì hoãn như vậy, có thể ảnh hưởng đến sự tình phía sau hay không?

Thẩm Hấp lắc đầu trấn an: “Ta đã truyền thư cho Phó Thanh Lưu, kêu hắn thay ta nhìn chằm chằm trong mấy tháng. Huống chi hiện giờ chúng ta cứ vậy mà lên đường cũng không an toàn, hiện giờ đoàn tử sĩ của ngoại tổ mới đến có ba phần, còn lại bảy phần nữa phải cần nửa tháng để tập kết. Sau khi ngoại tổ giao cho ta tất cả những người này thì chúng ta lại lên đường cũng không muộn. Khó có thể bảo đảm lộ trình kế tiếp sẽ không có thích khách.”

Tạ Hộ nghe xong cũng kinh hỉ nhìn Thẩm Hấp hỏi: “Ngoại tổ chịu đem người của ngài giao cho phu quân? Ngài không giận thiếp à?”

Tạ Hộ nhớ rõ một ngày kia, ngoại tổ nói ra một ít câu không tín nhiệm phu quân, Tạ Hộ nhất thời không kiềm được liền cãi lại vài câu. Vốn tưởng rằng đã sớm chọc ngoại tổ tức giận, không nghĩ tới ngoại tổ lòng dạ rộng lớn, căn bản không so đo với nàng. Tình hình nàng và phu quân bị ám sát vẫn còn hiện ra rõ ràng trước mắt, nếu khi đó không có người tiến đến cứu giúp, chỉ sợ nàng và phu quân đều đã chết ở khe núi kia.

“Không tức giận, trước nay ngoại tổ chưa bao giờ nổi giận với nàng. Đại phu đang chẩn trị cho nàng lúc này cũng là người của ngoại tổ. Lão nhân gia biết được tin tức nàng mang thai đặc biệt cao hứng đấy nàng biết không? Cho nên, nàng nhất định phải dưỡng thân thể thật tốt, hiện giờ nàng đang hoài thai, có một số dược nặng không thể khai cho nàng, chỉ có thể nằm ở trên giường tĩnh dưỡng. Nàng không được tùy hứng, đáp ứng ta phải điều dưỡng thật tốt, biết không?”

Thanh âm của Thẩm Hấp càng lúc càng xa, mí mắt Tạ Hộ rốt cuộc đã sụp xuống, suy yếu nói một câu: “Đã biết.”

Sau đó liền ngủ say.

Thẩm Hấp cúi đầu nhìn dung nhan ngủ say suy yếu của nàng, trong lòng lại dâng lên một trận cảm động, cố gắng chớp mắt vài cái mới không để nước mắt lại rơi xuống. Từ trước hắn vẫn luôn cho rằng mình là động vật máu lạnh, ngay cả khi mẫu thân chết hắn cũng không có cách gì nhỏ ra một giọt nước mắt, chỉ cảm thấy cái chết đối với mẫu thân mà nói là một sự giải thoát. Tuy nhiên khi hắn thấy A Đồng gục xuống, một nỗi đau thương và yêu quý vỡ òa trong lòng không ngăn được, hắn vô cùng hy vọng người bị thương chính là hắn. Nàng nhỏ nhắn như vậy, yếu ớt như vậy, hắn chỉ muốn nâng niu nàng trong lòng bàn tay mà yêu thương, ngày thường ngay cả một câu nói nặng cũng không thốt lên được, làm sao có thể chứng kiến nàng chịu đau đớn như vậy? Nhìn bộ dáng kiên cường của nàng, con tim yên tĩnh đã lâu của hắn đột nhiên bị hòa tan. Hắn biết, rốt cuộc kiếp này sợ là hắn không thể nào rời xa nữ nhân bảo bối của hắn.