Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 123: Tới làm thuyết khách



Edited by Bà Còm

Phó Song biết Tạ Hộ đã về lại kinh thành, hơn nữa không có hồi Định Quốc Công phủ mà ở tại biệt viện bên ngoài, bèn mang theo chút quà tặng đến thăm nàng.

Tạ Hộ thấy Phó Song, bị cái bụng to đùng của tẩu tử dọa sợ hết hồn, nắm tay Phó Song hỏi: “Tẩu tẩu sắp lâm bồn rồi à?”

Phó Song phưỡn bụng, cả người mượt mà không ít, mặc bộ áo váy vạt mở bằng lụa thêu hoa văn chỉ vàng, trên đầu búi tóc đơn giản, không mang trang sức gì ngoại trừ một đôi vòng tay cẩm thạch trắng trên cổ tay, đi đứng vô cùng nặng nề phải cần nha hoàn đỡ bên cạnh, gật đầu trả lời Tạ Hộ: “Đúng vậy, vốn dự đoán là sẽ phát động trong tháng này. Ca ca muội bảo ta tháng này phải ở trong phủ đừng nhúc nhích, nhưng ta chờ mãi chờ mãi hắn vẫn bất động. Lòng ta nhớ thương muội bèn nói để lại đây gặp muội một chút, không đệ thiệp gì hết mà đã tới rồi.”

Tạ Hộ tự mình đỡ nàng đến giường La Hán lót đệm mềm ngồi xuống, dùng gối mềm cho Phó Song lót ở sau thắt lưng. Phó Song thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Tạ Hộ cùng ngồi xuống bên cạnh: “Cha nương hiện giờ đều không ở nhà, nghe muội trở về ta muốn đến thăm. Vốn tưởng rằng muội sẽ trực tiếp hồi Định Quốc Công phủ, nhưng không ngờ Quốc Công phủ lại xảy ra chuyện đó, Quốc Công bị giáng cấp, hôm kia ta có về gặp di nương, đi ngang qua trước cửa Quốc Công phủ, thấy triều đình đã phái người tới dựa theo quy cách để sửa chữa môn đình, phải loại trừ đi vài thứ vì vấn đề du chế.”

Phó Song không biết nội tình, cho rằng Định Quốc Công Thẩm Diệp bị giáng cấp thì sẽ ảnh hưởng lây đến Tạ Hộ và Thẩm Hấp nên có chút ưu sầu.

Tạ Hộ cũng không tiện nói rõ với nàng chuyện gì, chỉ giải thích một cách mơ hồ: “Ai nha, muội và phu quân ở bên ngoài cũng không biết trong kinh lại xảy ra đại sự như vậy, không nghe nói gì nên cứ thế mà trở lại kinh thành. Mấy ngày nay phu quân đều bôn tẩu ở bên ngoài, trở về cũng không nhiều lời với muội, chỉ bảo muội không cần lo lắng. Muội nghĩ chắc cũng không phải đại sự gì đâu.”

[Có đại sự gì thì chỉ có Thẩm Diệp phải lãnh mà thôi.]

Phó Song thở dài, kêu nha hoàn đưa đến tay nải luôn đeo trên người, sau đó kêu nàng dọn án kỷ đi để đặt tay nải ở giữa giường La Hán. Phó Song chồm người sang từ trong bao phục lấy ra bàn tính. Tạ Hộ líu lưỡi: “Tẩu tẩu ra cửa mà còn mang bàn tính à?”

Phó Song thấy nàng trêu ghẹo, không khỏi lườm nàng một cái: “Muội đã bao nhiêu tháng không trở về, trong tiệm giữ không ít tiền lời của muội, hiện tại không đưa cho muội thì đợi đến khi nào nữa đây?”

Tạ Thiều hiện giờ vào Hộ Bộ nhậm chức, tất cả công việc kinh doanh đều chuyển tới tay Phó Song, bay giờ chuyện gì cũng do một mình Phó Song quản lý.

“Ai nha, muội đâu có thiếu tiền dùng, cứ để trong tiệm để làm vốn xoay chuyển không phải càng tốt hơn sao?”

Tạ Hộ cảm thấy nàng đã kiếm lời quá nhiều từ những cửa tiệm của Tạ Thiều rồi. Ngay từ đầu nàng chỉ là muốn trả lại ân tình đời trước của Tạ Thiều, cho ca ca mượn năm lượng vàng, sau đó hai người trời xui đất khiến định ra quy củ chia một nửa hoa hồng. Tạ Hộ không phải làm bất kỳ việc gì, cứ ngồi không mà lãnh tiền chia nhiều năm như vậy, vốn dĩ đã cảm thấy ngượng ngùng. Sau khi Tạ Thiều thành thân, nàng liền nói không cần chia hoa hồng nữa nhưng Tạ Thiều không chịu, nhất định phải tiếp tục chia cho nàng. Bây giờ tới tay Phó Song, Phó Song cũng theo quy củ đó, cũng không cắt xén phần hoa hồng của Tạ Hộ một phân tiền.

“Mấy tháng nay kinh doanh của các cửa hàng đều không tệ. Ca ca muội đã đem tất cả các cửa hàng từ sáng chuyển vào tối, đặt dưới danh nghĩa của ta, hiện giờ đã khai trương chi nhánh thứ tám rồi. Ngày thường đều có nhóm chưởng quầy trông coi, còn ta cứ mỗi tháng chỉ cần đi kiểm tra sổ sách, sau đó chính là tính ra phần hoa hồng của muội.”

Phó Song tuy rằng bụng to, đi đường lặc lè giống như vịt bầu, bất quá bàn tính trong tay gảy không chậm chút nào, từng khoản từng khoản cùng Tạ Hộ tính rõ ràng, sau đó lấy ra một chồng ngân phiếu phía dưới bàn tính giao vào trong tay Tạ Hộ.

Tạ Hộ nhìn ngân phiếu trong tay, mỗi một tấm đều có giá trị năm ngàn lượng, nhìn lại độ dày líu lưỡi nói với Phó Song: “Tẩu tẩu, chỗ này quá nhiều. Tẩu tẩu thu hồi bớt đi, để ở chỗ muội thật không có gì trọng dụng.”

Phó Song đè tay Tạ Hộ xuống nói: “Ngốc cô nương, tiền nhiều hơn nữa đặt ở trong người cũng không cắn muội. Hiện giờ Định Quốc Công xảy ra chuyện này, đúng là thời điểm cần dùng tiền. Muội cứ giữ nhiều một chút để phòng thân không sai đâu. Nếu muội không thu, trở về ca ca muội sẽ cằn nhằn ta.”

Phó Song đã nói đến như vậy thì Tạ Hộ cũng không thể tranh cãi gì với nàng, bèn ngượng ngùng thu lại còn không quên dặn dò Phó Song -- nếu sau này trong tiệm có chuyện gì cần phải dùng tiền thì cứ việc cho nàng biết. Phó Song đồng ý.

“Ca ca hiện giờ ở Hộ Bộ thế nào?” Tạ Hộ nhớ rõ vào tháng năm, Tạ Thiều đã phải đến Hộ Bộ điểm danh.

Phó Song cười đáp: “Huynh ấy chỉ làm Tư vụ, phía trên có Đường Chủ sự, Tư Chủ sự, ngày thường cũng không cần huynh ấy phải làm cái gì. Mỗi lần gặp chuyện gì khẩn cấp cần người mới điều huynh ấy ra một chuyến tự làm lấy, Đường Chủ sự cũng rất tín nhiệm huynh ấy. Nói thật, hậu bối thế gia giống như chúng ta mà suốt ngày phải đi kinh thương khắp hang cùng ngõ hẻm đích xác không phải là chuyện nên làm. Huynh ấy chịu vào triều thì không thể nào tốt hơn.”

Tạ Hộ nghe xong cũng cảm thấy yên tâm. Ca ca Tạ Thiều của nàng vốn dĩ là người lanh lợi, làm chuyện gì cũng đều có đầu óc, có bản lĩnh. Tạ Hộ dĩ nhiên là không cần lo lắng, ca ca nhất định sẽ không để bản thân bị hại.

Hai người nói trong chốc lát, Tạ Hộ mới cho Phó Song biết mình cũng mang thai. Phó Song cũng rất kinh hỉ hỏi: “Thật sao? Chuyện từ khi nào thế? Nhìn bụng này chắc tháng vẫn còn nhỏ.”

Tạ Hộ đỏ mặt cười trả lời: “Đã ba tháng rồi.”

“Thật tốt quá, ta trở về nói cho ca ca muội, huynh ấy nhất định cũng cao hứng hỏng luôn. Đáng tiếc nương theo cha đi Bảo Định, bằng không người vui mừng nhất hẳn là nương. Để ta về báo tin cho tỷ tỷ, nàng khẳng định cũng sẽ rất cao hứng.”

Hai người lại nói chuyện thêm một lát, nha hoàn liền nhắc nhở Phó Song cần phải trở về. Phó Song nhìn xem canh giờ, cũng nhớ ra đã hàn huyên lâu quá rồi. Tạ Hộ biết vài ngày nữa nàng sẽ phát động nên cũng không dám giữ lại lâu, tiễn Phó Song ra tận cửa, đích thân nhìn nàng lên xe ngựa rồi mới trở vào trong viện.

Còn chưa về đến phòng thì bên ngoài liền có nha hoàn tới báo, nói là Tam phu nhân và Lan di nương của Quốc Công phủ tới thăm.

Tạ Hộ trong lòng căng thẳng, nghĩ thầm vì sao bọn họ lại tới đây, kêu Đan Tuyết ở bên cạnh hầu hạ, Tạ Hộ ở phòng khách tiếp đãi hai người.

Vạn thị vẫn mặc một thân hoa hòe lộng lẫy diễm lệ vô song, chưa thấy người thì đã nghe được tiếng cười như chuông bạc. Lan di nương vẫn mặc một thân thanh nhã, búi tóc thư hương, biểu tình trước sau luôn lạnh nhạt.

Ba người chào hỏi xong, Vạn thị liền mở miệng: “Biết được các ngươi đã trở về, ta đã sớm muốn đến thăm, chỉ là hiện giờ trong phủ xảy ra đại sự, Đại bá bị giáng cấp bậc, chúng ta cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện như thế nào. Mấy ngày nay Lão thái quân đã ngã bệnh, chúng ta lại phải ở bên hầu hạ, hôm nay mới rảnh rỗi đến thăm các ngươi.”

Tạ Hộ ngồi ở chủ vị phía bên trái, đang cầm chén trà nha hoàn vừa dâng lên định uống, nghe Vạn thị nói vậy, trên mặt cũng làm ra vẻ khẩn trương hỏi: “Lão thái quân ngã bệnh? Có nghiêm trọng không?”

Vạn thị xua xua tay trả lời: “Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là lo lắng nên khí huyết không thuận, nhất thời không thoải mái. Ai nha, chuyện của Đại bá thì ai nghĩ đến lại có thể dễ chịu trong lòng, gia nghiệp lớn như vậy tất cả đều ỷ vào Đại bá, hiện giờ Đại bá xảy ra chuyện, trong phủ trên dưới đều lo lắng theo.”

“Vâng, không có việc gì thì đỡ rồi. Ta cùng với phu quân xa nhà, chưa từng tẫn hiếu dưới gối Lão thái quân đã là tội lỗi, ở bên ngoài tin tức không linh thông, cũng là gần đây mới nghe nói đến chuyện này. Phu quân ngày đêm hối hận, không thể biết sớm một chút để có thể thay Quốc Công gia gánh vác vài chuyện. Hiện giờ may mắn chỉ là hàng đẳng, cũng không có trừng phạt nào khác thì coi như trong bất hạnh có vạn hạnh.”

Tạ Hộ không biết Vạn thị tới đây với mục đích gì, nhưng nếu bọn họ cứ nói chuyện kiểu khách sáo mà đầy ẩn ý với nàng, vậy đừng trách nàng cũng sẽ "rào trước đón sau".

Lan di nương cũng sâu kín thở dài tiếp nối: “Chỗ nào có thể coi như "vạn hạnh" đây chứ? Tất cả chức vụ trên người Quốc Công gia đều ngừng, nói phải lưu hiệu, Quốc Công gia...”

Lan di nương nói đến đây mắt đột nhiên lại đỏ lên, Tạ Hộ nhìn nàng ta như vậy cảm thấy có chút kỳ quái, may mà được Vạn thị mau chóng ngăn lại, kéo tay Lan di nương liếc mắt ra hiệu. Lan di nương liền dừng lại không hề nói gì nữa, sau đó Vạn thị liền tiếp nhận đề tài: “Ai da, dù sao lúc này Thánh Thượng cũng đang tức giận không thôi. Ta thấy Đại bá cũng thật hồ đồ, như thế nào lại làm ra chuyện tham ô như vậy. Không chừng là bị người có tâm ngầm tính kế.”

Vạn thị lúc nói lời này liền nhìn thoáng qua Tạ Hộ. Tạ Hộ chỉ làm như không biết cái liếc mắt kia là có ý gì, thần thái thản nhiên nghe Vạn thị nói chuyện.

Nói vòng vo chung quanh chuyện này trong chốc lát, Vạn thị rốt cuộc nói ra ý đồ đến thăm của bọn họ: “Thật ra hôm nay chúng ta tới cũng là theo ý của Lão thái quân -- Đại công tử dù sao cũng là độc đinh của Đại phòng, Đại bá xảy ra chuyện thì các ngươi cũng nên ở trong phủ giúp đỡ, cứ luôn ở bên ngoài như vậy thì có thể giúp gì đây chứ? Người không biết còn tưởng rằng Công phủ xảy ra nội loạn gì. Vẫn nên mau chóng về phủ đi thôi.”

Tạ Hộ giương mắt nhìn bọn họ sau đó rũ mắt xuống, không biết hai người muốn đạt tới mục đích gì? Tạ Hộ dừng một chút rồi mới đưa đẩy: “Phu quân bảo hiện giờ trong phủ đang loạn, chúng ta trở về sẽ gây thêm phiền toái cho Công phủ. Biệt viện này tuy rằng nhỏ hẹp, ở đây không thoải mái bằng trong Công phủ, nhưng nếu miễn cưỡng thì cũng có thể sống qua ngày. Hết thảy vẫn là chờ phu quân làm chủ.”

Tạ Hộ không cảm thấy hai người kia sẽ tốt bụng tới khuyên bọn nàng hồi Định Quốc Công phủ. Quả nhiên, sau khi Tạ Hộ cự tuyệt, sắc mặt Vạn thị liền hơi đổi, cùng Lan di nương liếc nhau rồi nói: “Được rồi, ta cũng không dối gạt ngươi. Hôm kia không lâu, trong cung truyền tới Thánh chỉ, bảo rằng sau khi Đại công tử đi xa trở về liền vào cung yết kiến. Nhưng các ngươi đã trở về bao nhiêu ngày mà Đại công tử cũng không có ý tuân theo. Chuyện này nếu để cho Thánh Thượng biết thì khó tránh khỏi lại khiến chúng ta và Đại công tử phải gánh tội danh "Khi Quân Phạm Thượng", tội này gánh không nổi đâu. Ngươi là chính thê của Đại công tử, ở trong chuyện này nên thay Đại công tử hành sự cho đúng mực, mọi việc không thể hành động theo cảm tình.”

Vạn thị dứt khoát lôi ra Thánh chỉ dọa Tạ Hộ, cho rằng Tạ Hộ nghe nhắc tới Thánh chỉ sẽ lập tức đồng ý trở về. Tạ Hộ nghe cách Vạn thị nói chuyện lúc này mới có chút minh bạch -- phu quân tất nhiên đã sớm biết chuyện Thánh chỉ tuyên chàng vào cung, nhưng phu quân cứ lần lữa không chịu vào cung, sợ là đang cùng Thẩm Diệp so sức chịu đựng xem ai thiếu kiên nhẫn hơn? Hiện giờ Thẩm Diệp nhịn không được nhưng lại không muốn nhận thua, cho nên mới phái Vạn thị và Lan di nương tới gặp nàng làm thuyết khách, nghĩ rằng chỉ cần Tạ Hộ đáp ứng chịu cùng hai người họ hồi phủ, vậy thì bên phía Thẩm Hấp đương nhiên phải chịu thua. Nhưng ai biết Tạ Hộ lại chỉ là ‘vâng’ một tiếng, sau đó liền thản nhiên gật đầu nói: “Chuyện này ta cũng không hiểu rõ, vẫn là chờ Đại công tử trở về rồi định đoạt. Chuyện Tam thẩm nương nói với ta thì ta sẽ báo lại tất cả cho Đại công tử biết, ta nghĩ Đại công tử cũng sẽ không bỏ mặc. Rất tiếc ta không thể nào làm chủ thay Đại công tử, Tam thẩm nương cũng đừng làm ta khó xử.”

Vạn thị thấy Tạ Hộ "dầu muối không ăn", trên mặt có chút không vui, nhưng cũng không tốt cùng nàng xé rách mặt, gật đầu nói: “Ngươi là hài tử thông minh, có một số việc không cần Tam thẩm dặn dò. Ngươi hãy khuyên Đại công tử một chút, rốt cuộc là phụ tử huyết mạch, có chuyện gì mà không hóa giải được ân oán đây chứ? Đại công tử thân làm nhi tử, đương nhiên sẽ hiểu một từ "hiếu đạo", chớ nên để người khác bắt được nhược điểm, sau này sẽ mất tiền đồ.”

Tạ Hộ đứng dậy phúc lễ với Vạn thị, kính cẩn nói: “Xin nghe Tam thẩm nương dạy bảo.”

Vạn thị lúc này mới đứng lên, lại nhìn quanh một vòng rồi gật đầu nói: "Được, ngươi cũng đừng trách ta nhiều chuyện. "Một nét bút không viết ra được chữ Thẩm", sau này Nhị lão gia và Tam lão gia đều phải dựa vào Quốc Công gia, Thẩm gia chúng ta là một nhà cùng vinh cùng nhục. Mấy ngày này trong phủ gặp khó, một đám người lúc trước vội vàng nịnh bợ thì hiện giờ đều hận không thể cách chúng ta thật xa. Những ngày như vậy không nên duy trì quá lâu, ngươi trở về nói chuyện rõ ràng với Đại công tử đi.”

Tạ Hộ cười cười, đưa bọn họ bước ra ngạch cửa, không tỏ ý kiến chỉ nói đãi bôi: “Tam thẩm, di nương, sao không lưu lại dùng cơm? Mấy ngày này ta đều buồn chán ở trong phủ, thật vất vả mới có người tới thăm chúng ta.”

Vạn thị cong môi cầm tay nàng, vỗ vỗ vài cái trên mu bàn tay nàng nói: “Ta cũng biết ngươi buồn chán, vậy mau hồi phủ, trong phủ huynh đệ tỷ muội nhiều, ghé vào cùng nhau trò chuyện sẽ náo nhiệt ngay.”

Ba người đi ngang qua khoảnh sân của tòa nhà liền thấy một hài tử đang cùng mấy nha đầu chơi đá cầu trong sân, đúng là sân của thiện phòng trước Tây Khóa Viện. Vạn thị và Tạ Hộ đi ở đằng trước nói chuyện, Lan di nương lại dừng bước chân, ngơ ngẩn đứng dưới tàng cây nhìn hài tử kia, đôi mắt mở to không hề nháy một cái.

Tạ Hộ đi được vài bước mới phát hiện Lan di nương không có đi theo, quay đầu nhìn lại, thấy nàng ta đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm bọn nhỏ đang chơi đùa trong sân trước thiện phòng, đi qua kêu nàng ta: “Lan di nương, làm sao vậy?”

Lan di nương phục hồi tinh thần, nhìn nhìn Tạ Hộ, sau đó mới chỉ vào phía trước hỏi: “Vì sao hắn ở chỗ này?”

Sau khi Thẩm Hấp và Tạ Hộ rời kinh, Lan di nương đã từng đi Thương Lan Uyển tìm Trường Thọ, chỉ là không ai biết hài tử kia đi đến nơi nào, không ngờ vậy mà lại gặp hắn ở chỗ này.

Tạ Hộ làm bộ khó hiểu, dõi theo ngón tay của Lan di nương nhìn nhìn, sau đó mới à lên: “À, Lan di nương đang hỏi Trường Thọ hả? Hắn vẫn luôn ở bên cạnh ta. Có vấn đề gì sao?”

Sắc mặt Lan di nương cứng đờ, cố nặn ra một nụ cười mất tự nhiên mỉa mai: “Một đứa hạ tiện do nô tỳ sản sinh, Thiếu phu nhân lưu tại bên người làm gì, chẳng phải sẽ gây bẩn thỉu cho phu nhân sao?”

Tạ Hộ cười khanh khách: “Trường Thọ nói như thế nào cũng là người của Thương Lan Uyển, ở bên người của ta là thích hợp nhất, đâu có đạo lý gì mà bảo là bẩn thỉu chứ?”

Lan di nương nghe đến đó cười lạnh ra tiếng: “Hừ, Thiếu phu nhân thật quá độ lượng.”

“Khụ khụ, Lan di nương, chúng ta còn phải về phủ đáp lời Lão thái quân. Mau đừng trì hoãn!” Vạn thị ở bên cạnh nhắc nhở.

Lan di nương lúc này mới gật đầu, theo Tạ Hộ cùng đi ra viện, trèo lên xe ngựa của Công phủ.

*Đăng tại Wattpad*

Buổi tối Thẩm Hấp trở về, Tạ Hộ đang ngồi trên giường La Hán tính sổ sách, thấy phu quân tiến vào liền vội vàng đứng xuống đón chào: “Phu quân đã về rồi.”

Thẩm Hấp gật đầu, giao áo choàng trong tay cho Tạ Hộ để nàng treo trong nội gian. Tạ Hộ treo xong áo choàng, lại đi ra rót trà cho Thẩm Hấp, lúc bưng đến thì thấy Thẩm Hấp đang ngồi ở vị trí của nàng lúc nãy tính sổ giùm nàng.

Tạ Hộ yên tâm đặt chén trà trong tầm tay của Thẩm Hấp, sau đó nói: “Đây là vốn riêng của thiếp, hiện giờ đều bị phu quân thấy được.”

Thẩm Hấp cầm chén trà uống một ngụm, ngẩng đầu cười: “May mắn bị ta thấy được, bằng không vi phu còn không biết nương tử lại giàu có như vậy. Xem ra sau này cho dù vi phu kinh doanh lỗ lã, chỉ cần nhờ vào vốn riêng của nương tử là chúng ta cũng không lo thiếu ăn.”

Tạ Hộ nghe Thẩm Hấp nói như vậy, cũng thập phần phối hợp làm ra bộ dáng kiêu căng: “Còn không phải sao? Bởi vậy phu quân phải đối xử thật tốt với thiếp mới được.”

Thẩm Hấp bật cười, vẫy vẫy tay ra hiệu cho Tạ Hộ lại gần: “Đúng đúng đúng. Vi phu nhất định đem hết toàn lực hầu hạ nương tử thật tốt mới được. Lại đây, vi phu liền hầu hạ nương tử cởi xiêm y, được chứ?” 😆

Tạ Hộ nũng nịu hất ra bàn tay không thành thật của Thẩm Hấp. Thẩm Hấp dứt khoát đẩy ra án kỷ đang ngăn trở giữa hai người, kéo Tạ Hộ vào trong lòng mình, để đầu nàng gối lên lên đùi, sau đó bàn tay không thành thật kia liền chui vào vạt áo của nàng giở trò lên, nháo đến mức Tạ Hộ không nhịn được cười ngặt nghẽo, đôi tay ngăn cản thế nào cũng cản không được.

May mắn Thẩm Hấp vẫn còn có chừng mực, náo loạn một lát liền dừng tay, đem đại chưởng vỗ về trên bụng Tạ Hộ, theo thông lệ kiểm tra lớn nhỏ, làm như có chuyện lạ thốt lên: “Ủa, dường như lớn hơn hôm qua!”

“...”

Nói xong một chút chuyện riêng tư, Tạ Hộ liền dựa vào Thẩm Hấp, đem chuyện hôm nay Vạn thị và Lan di nương tới nơi này tất cả đều thuật lại cho Thẩm Hấp: “Các nàng nói với thiếp như vậy, nhưng tất cả đều bị thiếp phủ định. Khi Tam thẩm nương rời đi sắc mặt không phải thực tốt.”

Thẩm Hấp bóp bóp bàn tay non mềm của nàng, như đang suy tư gì đó: “Mặc kệ họ, Vạn thị là cái thá gì, chỉ là kế thê của Tam phòng mà thôi, bà ta có tư cách gì để tới uy hiếp nàng? Sau này nếu bà ta lại đến, không cần phải cho bà ta mặt mũi, trực tiếp bảo Đan Tuyết đá bà ta ra ngoài là được.”

Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn Thẩm Hấp, do dự một lát rồi hỏi: “Phu quân, chuyện Thánh chỉ kia, chàng tính toán làm sao? Cứ làm lơ như thế... chỉ sợ không tốt đâu."

Thẩm Hấp cong môi cười cười: “Không có gì không tốt, hiện tại người phải gấp chính là Thẩm Diệp. Hắn cho rằng phái một kế thê cùng di nương lại đây là có thể giải quyết vấn đề? Đừng nói giỡn! Chỉ cần một ngày ta không trở về Định Quốc Công phủ, ta đều có thể nói ta không biết bất cứ chuyện gì liên quan đến Thánh chỉ, như thế nào cũng không đổ tội được trên đầu của ta.”

“Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ? Phu quân, chàng sẽ vào cung diện Thánh à?” Tạ Hộ nhớ rõ đời trước, cũng chính là sau khi Định Quốc Công Thẩm Diệp bị giáng cấp, Thẩm Hấp mới bắt đầu hành tẩu ở Binh Bộ. Một đời này, hành vi phạm tội của Thẩm Diệp bị tiết lộ ra sớm hơn đời trước, đó có phải nghĩa là những gì phu quân mưu tính sẽ tới sớm hơn?

Tạ Hộ thật ra cũng không phải thật sự lo lắng cho Thẩm Hấp, rốt cuộc nàng đã biết nội tình -- Thánh chỉ của Hoàng đế thì thế nào, tương lai vị này không phải chính là Hoàng đế hay sao? Hiện giờ theo nàng thấy, thật sự đúng là Định Quốc Công Thẩm Diệp đang liều mạng muốn giẫy thoát ra khỏi tử lộ của hắn.

Đối với vấn đề của Tạ Hộ, Thẩm Hấp do dự một lát rồi mới trầm giọng hỏi: “A Đồng, nàng biết vì sao ta muốn thi đậu Trạng Nguyên không?”

Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, sau một lúc lâu không nói gì. Vấn đề này, nàng thật đúng là không nghĩ ra, chẳng lẽ phu quân thi đậu Trạng Nguyên còn có nội tình đặc thù gì sao?

“Vì để biểu hiện tài học?” Tạ Hộ chỉ có thể suy nghĩ như vậy.

Thẩm Hấp bật cười, xoa xoa đầu nàng, sau đó mới đính chính: “Năm đó ta muốn khảo trúng Trạng Nguyên, chính là vì muốn diện kiến Hoàng Thượng, mượn cơ hội này để ngài nhìn đến ta, cùng ta trò chuyện.” Ánh mắt Thẩm Hấp tựa hồ có chút sâu xa, không biết đang nhìn thấy gì, như là lâm vào hồi ức, như là nhớ tới cái gì, vừa mê ly lại vừa buồn bã.

Không đợi Tạ Hộ phản ứng, Thẩm Hấp lại tiếp tục hỏi: “A Đồng, nàng đã diện kiến Hoàng Thượng chưa?”

Tạ Hộ cảm thấy thời khắc này phu quân có chút kỳ quái, từ trên đùi chàng bò dậy ngồi thẳng thân mình, lắc đầu trả lời: “Thiếp chưa từng gặp qua.”

Nàng xác thật chưa từng gặp qua -- đời trước sau khi Tân đế đăng cơ một năm nàng mới nhờ người dẫn dắt nhập cung, khi đó Thiên Hòa Đế đã sớm băng hà, nàng dĩ nhiên không gặp.

Tạ Hộ cảm thấy biểu tình của Thẩm Hấp thập phần kỳ quái, quanh thân có một vòng xa cách vây quanh, trong cô tịch lộ ra buồn bã. Tạ Hộ tiến đến trước mặt phu quân, vòng tay qua cổ chàng thấp giọng hỏi: “Phu quân làm sao vậy? Bộ thiếp cần phải diện kiến Hoàng Thượng sao?”

Thẩm Hấp cầm tay Tạ Hộ vỗ vỗ trên má của mình, chỉ cảm thấy lòng bàn tay Tạ Hộ thật ấm áp non mềm, như đụng vào tim của hắn, môi hắn khẽ nhúc nhích, thở dài, sau đó mới trả lời nàng bằng một câu úp mở không ăn nhập gì: “Mọi người đều nói gương mặt của ta rất giống nương, chỉ có đôi mắt, không rất giống..."