Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 57: Cự tuyệt thẳng thừng



Edited by Bà Còm

Tạ Thiều cùng Tạ Cận ở thư phòng nói chuyện, sắc mặt của hai phụ tử đều nghiêm trọng như nhau.

“Chuyện này sợ vẫn không thoát được can hệ với Tam phòng. Bằng hữu giang hồ của con đã tra ra cái gã lâu la báo tin cho Ninh trưởng là ai. Sau một phen khảo vấn mới biết được tiểu tử kia cũng chịu người ta sai sử, người sai sử hắn tên là Thường Quý, là tên lưu manh, thường xuyên quậy phá ở phố Chu Tước, phỏng chừng chính là trùm thổ phỉ bắt cóc A Đồng. Con không có "rút dây động rừng", sai người tiếp tục nhìn chằm chằm hắn. Hắn vẫn luôn trốn ở miếu hoang cách thành ba dặm, vài ngày nay cũng chưa vào thành, khẳng định là biết sự tình bại lộ nên muốn đi trốn để tránh hứng đầu gió.”

Tạ Cận trầm ngâm, khuôn mặt đoan chính càng thêm trầm ổn, chòm râu dưới hàm khiến gương mặt ông càng thêm nghiêm nghị, trầm giọng phân tích: “Tiếp tục nhìn chằm chằm. Hiện giờ chúng ta ở trong thành tìm hắn, tất nhiên hắn sẽ nghĩ đến không cần bao lâu sẽ tìm được hắn ngoài thành. Nếu muốn trốn tránh ngọn đầu sóng gió, hắn sẽ nghĩ tới phải ra khỏi thành, mà ra thành thì phải cần tiền để sống. Hiện tại hắn còn ở ngoài thành không đi, vậy chứng tỏ tiền bạc khẳng định còn chưa tới tay. Con tiếp tục phái người nhìn chằm chằm hắn, người phía sau màn sẽ có lúc lộ ra dấu vết.”

Tạ Thiều gật đầu: “Vâng. Con đã biết.”

Nói xong, Tạ Thiều đột nhiên lại nghĩ tới một sự kiện, nói với Tạ Cận: “Đúng rồi, hôm qua con còn phát hiện một chuyện kỳ quái.”

Tạ Cận đã quay lại sau án thư, nghe Tạ Thiều nói vậy cũng ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”

Tạ Thiều tư duy một chút rồi hỏi: “Cha nói xem, ngoại trừ chúng ta, còn có ai sẽ phái người bảo hộ A Đồng hay không?”

Tạ Cận nhướng mày: “Có ý gì?”

“Chuyện này chính là, ngày hôm qua con phái người âm thầm theo A Đồng và mẫu thân đi chùa Bạch Mã, trong lúc vô tình phát hiện, ngoại trừ người của chúng ta, còn có một đội người khác cũng theo phía sau, thấy có vẻ đã qua huấn luyện, không giống như một đám ô hợp. Bọn họ đối với A Đồng không có chút nào ác ý, chuyện họ làm cũng không khác gì chúng ta, vừa không quấy nhiễu lại đúng lúc bảo hộ.”

Nghe Tạ Thiều nói xong, Tạ Cận cũng lâm vào trầm tư, thật lâu sau mới nói: “Nếu không có ác ý, vậy trước tiên không cần đi quản, bắt tay vào điều tra rõ ràng vụ bắt cóc rồi tính sau.” Lại nghĩ đến một sự kiện, Tạ Cận nhướng mày hỏi: “Đúng rồi, lần trước Đại công tử Tĩnh An hầu phủ tới đây nói muốn cầu hôn, lúc sau con có gặp qua hắn không? Rốt cuộc hắn có thành ý thật chăng? Tĩnh An Hầu có thái độ gì?”

Tạ Thiều không ngờ lão cha nhà mình đột nhiên hỏi chuyện này, nghĩ nghĩ một chút cũng liền đáp: “Cha nói chính là Lý Trăn chứ gì? Sau đó thật ra con có gặp qua hắn một lần, bất quá tựa hồ tình huống không quá lạc quan. Bản thân hắn thì thật sự muốn cưới A Đồng, chính là Tĩnh An Hầu và Lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ lại không đồng ý. Chuyện này sợ cũng không dễ dàng như vậy.” Tạ Thiều nói xong, nhìn lão cha nhà mình, lại hỏi một câu: “Cha muốn gả A Đồng cho Tĩnh An Hầu phủ sao?”

Tạ Cận không lập tức trả lời, thở dài thật sâu rồi mới nói: “Tĩnh An Hầu phủ vẫn có thể xem như lương xứng, A Đồng gả qua tất nhiên sẽ không chịu ủy khuất, cũng có thể được che chở. Nhưng nếu Tĩnh An Hầu cùng Lão phu nhân không đồng ý, vậy chúng ta cũng không cần tự dính vào làm chi cho mất mặt, "Dưa hái xanh không ngọt", hết thảy cứ thuận theo tự nhiên thôi, chúng ta vẫn đừng nên động.”

“Ai da, đúng vậy! Thôi con lui xuống trước.”

Tạ Thiều nhận mệnh lệnh của lão cha, liền hoả tốc ra khỏi thư phòng đi thực hiện.

*Đăng tại Wattpad*

Lại qua hơn mười ngày, vết thương trên người Hoa Ý và Trúc Tình đã lành hẳn, liền về lại bên người Tạ Hộ hầu hạ. Trải qua một trận bọn họ liều chết cứu giúp, hiện giờ tình nghĩa chủ tớ càng sâu hơn trước.

Tạ Hộ và Vân thị đều thưởng cho bọn họ không ít khiến hai nha đầu vui sướng quá mức, hầu hạ càng tận tâm tận lực hơn.

Hoa Ý vài ngày không lăn lộn trong phủ nên mấy hôm nay cả ngày ra khỏi viện, ngay cả cơm nước cũng không biết ăn chực chỗ nào. Trúc Tình nhịn không được mắng nàng ta vài câu, Tạ Hộ thật ra mặc kệ, Hoa Ý chính là tai mắt của nàng ở bên ngoài, chỉ cần còn trở về viện thì sẽ không sợ nàng ta bay xa.

Quả nhiên tới tối hôm nay nàng ta quay về kể cho Tạ Hộ nghe không ít sự tình trong phủ. Chỉ có một chuyện làm Tạ Hộ cảm thấy ngoài ý muốn, đó chính là vài ngày trước Tạ Hành ra phủ, sau đó có một chiếc xe ngựa đưa về, mà chiếc xe ngựa kia không ngờ lại là của Tĩnh An Hầu phủ.

Tạ Hộ trong lòng cảm thấy kỳ quái, Tạ Hành rốt cuộc dùng phương pháp gì để vào được mắt Tĩnh An Hầu phủ? Rốt cuộc có thể dùng xe ngựa của Hầu phủ đưa tiễn, vậy chứng tỏ các chủ nhân Hầu phủ đều biết chuyện này, không có khả năng là ai lén quyết định đưa Tạ Hành trở về.

Trong lòng mang theo nghi hoặc, Tạ Hộ quyết định "án binh bất động", nhìn xem Tạ Hành rốt cuộc muốn làm cái gì.

Lại qua ba bốn ngày sau, bên Tĩnh An Hầu phủ rốt cuộc có động tĩnh. Tĩnh An Hầu Lý Du tự mình đi tới Quy Nghĩa Hầu phủ, yêu cầu đơn độc gặp Tạ Cận một lần.

Hầu gia đích thân cầu kiến, Tạ Cận dĩ nhiên phụng nghênh. Sau khi Lý Du cùng Lão Hầu gia trò chuyện với nhau vài câu, đã được Tạ Cận thỉnh vào thư phòng của mình.

Bởi vì thân phận cao thấp, tuy rằng ở trong thư phòng của Tạ Cận nhưng Lý Du lại ngồi ghế chủ vị, được tiếp đãi như bề trên. Tạ Cận tự mình tiếp nhận trà trong tay nha hoàn mời tận tay Lý Du.

Đầu tiên Lý Du nói chuyện với Tạ Cận một chút về tình hình trong triều, sau đó mới vào chủ đề, nhắc đến vụ lần trước Lý Trăn lỗ mãng tới phủ cầu hôn: “Nói ra thật xấu hổ, Lý mỗ không biết cách dạy nhi tử, để hắn làm nên chuyện vô lý kia khiến quý phủ thêm phiền não. Đúng là không phải!”

Tạ Cận ngồi ghế dưới, hai tay giao nắm, nghe Lý Du nói như vậy vội vàng giơ tay xua xua: “Hầu gia nói quá lời. Thanh niên luôn có lúc hăng hái một chút, Đại công tử văn thải nổi bật, là người có cá tính, sao ti chức có thể trách hắn. Chẳng qua, cầu hôn là một chuyện quan hệ đến thanh danh của tiểu nữ, mong rằng Đại công tử có thể lượng rõ nặng nhẹ mới tốt.”

Lý Du nghe Tạ Cận nói như thế cũng không lộ ra nửa điểm không vui, gật đầu nói: “Đúng vậy, hôm nay bổn hầu đến thật ra cũng vì chuyện này. Mấy năm gần đây Tạ đại nhân rất có thành tựu ở triều đình, bổn hầu cũng nhìn ra được, tương lai tiền đồ dĩ nhiên không thể hạn lượng. Có vài lời không biết bổn hầu có nên nói ra hay không?”

Tạ Cận thần sắc bất biến nhìn Lý Du: “Hầu gia dạy bảo, ti chức đương nhiên lắng nghe.”

Đối với thái độ khiêm tốn của Tạ Cận, Lý Du hiển nhiên cũng rất vừa lòng, gật đầu liền nói: “Khuyển tử ái mộ lệnh ái Ngũ cô nương, chỉ sợ hiện giờ trong kinh thành không người nào mà không biết, không người nào mà không hiểu. Nói thật, ta cùng với tổ mẫu của hắn không tán đồng hôn sự này. Tuy nhiên hắn lại lỗ mãng tới cửa cầu hôn, lại không vì hắn chuẩn bị "Tam thư lục sính" cũng là chứng tỏ thái độ của chúng ta. Thật ra cũng không phải nói lệnh ái không tốt, chỉ là chúng ta đều cảm thấy không quá thích hợp. Những lời này vốn không nên nói với Tạ đại nhân, nhưng hôm nay nếu ta đã đến đây, tất nhiên hy vọng đem hết thảy lời trong lòng đều nói rõ ràng mới tốt.”

Nụ cười của Tạ Cận thoáng lạnh hai phần, nhưng cũng không có lộ ra bộ dáng tức giận, chỉ xoa xoa tay nói: “Những lời này cho dù Hầu gia không nói ra, ti chức cũng đã biết đến, hoàn toàn không dám để tiểu nữ trèo cao đến Đại công tử của Hầu phủ.”

“Không không không.” Lý Du cắt ngang lời Tạ Cận, tiếp tục nói: “Tạ đại nhân hiểu lầm, ta còn chưa nói xong.”

Tạ Cận đưa tay ra hiệu ‘thỉnh’ rồi không nhiều lời nữa, tĩnh tâm ngồi nghe. Lý Du lại tiếp tục: “Ta nói như vậy cũng không phải phủ nhận chuyện khuyển tử cầu hôn. Trên thực tế, khuyển tử sau khi về nhà, bởi vì trưởng bối không đồng ý mà nhiều phen bực bội, không buồn ăn uống, ngày ngày uống rượu, sống như tên lưu manh. Ta nhìn trong mắt, đau trong lòng, bèn nghĩ thôi thì cứ để hắn như nguyện.”

Nghe đến đó, trong mắt Tạ Cận hiện lên chút ánh sáng, nhìn Lý Du bất động thanh sắc hỏi: “Ý của Hầu gia là...”

Lý Du dĩ nhiên nhìn thấy tia sáng trong mắt Tạ Cận, lại thu hồi ánh mắt, vân vê râu mép, không hề "thừa nước đục thả câu" nói thẳng: “Ý của ta chính là, ta không đành lòng thấy khuyển tử đau khổ, cũng muốn đồng ý chuyện này, bất quá... chỉ không phải làm chính thê, mà là làm trắc thất. Nếu Tạ đại nhân cũng đồng ý, ngày mai Tĩnh An Hầu phủ liền phái người tới định ngày, đưa sính lễ.”

Tạ Cận nhìn Lý Du, thần sắc rốt cuộc đại biến, mày nhíu lại, cắn cắn môi dưới, quyết đoán nói: “Xin thứ Tạ mỗ không đồng ý. Nói là trắc thất, chẳng phải cùng cấp với thiếp thị thôi sao? Tạ mỗ tuy bất tài, nhưng tuyệt không muốn nữ nhi yêu thương phủng trong lòng bàn tay đi làm thiếp cho người ta. Việc này Hầu gia không cần nhiều lời, dứt khoát không thể chấp nhận.”

Nghe thấy Tạ Cận nghiêm khắc cự tuyệt, Lý Du cũng không nổi giận, chỉ hít sâu một hơi rồi từ vị trí chủ vị đứng lên, khoanh tay dạo bước, thanh âm vững vàng nói: “Tạ đại nhân cũng không cần vội vã cự tuyệt. Bổn hầu có nghe nói tháng trước Ngũ cô nương bị bắt cóc, khi tìm được là lúc ở trong một hoa lâu của kinh thành. Một nữ tử đàng hoàng sao có thể bị trói đi hoa lâu? Ở trong hoa lâu đã trải qua chuyện gì, những việc này thử hỏi ai có thể thay Ngũ cô nương làm cho minh bạch? Nếu không phát sinh sự kiện kia, khuyển tử mà thích thì từ xưa "anh hùng khó qua ải mỹ nhân", vì thế nghênh thú Ngũ cô nương nhập phủ làm phu nhân chính phòng cũng không có sao. Chỉ tiếc, thanh danh của Ngũ cô nương đã không còn, như thế nào có thể làm đích thê chủ mẫu tương lai của Tĩnh An Hầu phủ?”

Tạ Cận đôi mày hoàn toàn nhíu lại, cũng phản ứng rất nhanh gằn giọng: “Không biết Hầu gia từ đâu nghe được lời đồn đãi vô căn cứ kia, vì sao Tạ mỗ lại không biết nữ nhi của mình đã từng bị người bắt cóc? Lời nói của Hầu gia vô cùng kỳ quái. Tạ mỗ bất tài, ngược lại muốn xin hỏi Hầu gia, ngôn luận tổn hại danh tiết của nữ tử như vậy, lại từ chỗ nào nghe tới?”

Lý Du cười lạnh một tiếng: “Từ chỗ nào nghe tới? Dĩ nhiên là do chính người trong phủ bẩm báo. Ta đương nhiên cũng biết Ngũ cô nương vẫn là hoàn bích, bất quá thanh danh đã bị tổn hại. Tạ đại nhân xin yên tâm, mặc dù làm trắc thất, nhưng Lý gia chúng ta cũng tuyệt đối không bạc đãi nàng.”

Tạ Cận cũng đứng lên, cúi đầu trầm ngâm một lát rồi đưa tay làm dấu ‘thỉnh’ nói: “Việc này không cần bàn nữa, trước không nói đến thanh danh của nữ nhi không hề bị hao tổn, mặc dù bị hao tổn cũng sẽ không làm thiếp thị nhà người ta. Tĩnh An Hầu phủ hiển hách như vậy, Tạ mỗ trèo cao không nổi. Hầu gia trở về xin bảo Đại công tử dẹp bỏ phần tâm tư này đi, cho dù sau này hắn dùng kiệu tám người tới nâng nữ nhi, Tạ Cận đây cũng chướng mắt hắn. Hầu gia mời trở về đi.”

Lý Du hoàn toàn đen mặt: “Tạ Cận, ngươi có biết hôm nay lời nói của ngươi sẽ gây ra hậu quả gì không? Chỉ cần ta nói ra chuyện nữ nhi của ngươi bị bắt cóc, ngươi cho rằng nàng còn có thể bảo toàn thanh danh?”

Tạ Cận cũng không nhường một tấc: “Hầu gia cứ việc nói ra, nhưng sau khi Hầu gia nói xong đừng quên tìm ra chứng cứ. Nếu không, Tạ Cận cũng có thể kiện lên triều đình, tố cáo Hầu gia tội bôi nhọ! Mời!”

“...”

Lời nói đã đi đến mức này, Lý Du đích xác không còn lý do gì để lưu lại.

Vốn dĩ ông ta đã chướng mắt Tạ gia, khổ nỗi nhi tử ở nhà đòi chết đòi sống, còn nói ra lời hỗn trướng cái gì mà không phải nàng thì không cưới, sau lại từ nơi Lão thái thái nghe nói Tạ Hộ bị bắt cóc. Ông ta cân nhắc một hồi, nghĩ tới cứ thử ngả bài xem sao, nếu Tạ Cận sợ vậy thì tốt nhất, cưới một trắc thất vào cửa, tương lai nhi tử có thể cưới một chính thê gia thế hiển hách môn đăng hộ đối có thể giúp được hắn, vậy cũng không có gì ảnh hưởng. Chỉ là ông ta không ngờ tính tình Tạ Cận lại cường ngạnh như vậy, coi bộ đã đoán chắc ông ta không có chứng cứ. Hừ, Tạ Cận là thân phận gì chứ, cũng dám làm bộ làm tịch với Hầu gia ông đây, thật là không biết nặng nhẹ!

*Tung bông cho lão cha Tạ Cận nhé 🎉🎉🎊🎊*