Xích Lạc Lạc khẽ cười, ánh mắt chợt lóe, trong tay nàng xuất hiện một thanh cổ kiếm đỏ sẫm, chém thẳng xuống Khương Tư Nam, kiếm mang cuồn cuộn, phảng phất cuốn theo một cỗ không gian chi lực hạo hãn.
Khương Tư Nam cảm giác thấy cả người trầm xuống, phảng phất bị một mảnh thế giới trấn áp, trên cổ kiếm đỏ thẫm kia ngập tràn một cỗ không ba ba động cường đại không gì sánh nổi.
Hơn nữa, cỗ lực lượng hư hỏa kia nháy mắt đã xuất hiện trong cơ thể Khương Tư Nam.
- Cái gì?!
Ánh mắt của Khương Tư Nam khẽ chấn, hắn cảm giác được cỗ hư hỏa đó đang tứ ngược trong cơ thể mình, lục phủ ngũ tạng chừng như sắp bị đốt cháy thành tro tàn.
Ầm ầm!
Thiên địa chấn rung, trong người Khương Tư Nam bạo phát ra một mảnh hà quang vàng rực chói lòa.
Ngang!
Long uy tràn khắp, vang vọng trời cao, nháy mắt Tổ Long bảo thuật liền được phát động.
Khương Tư Nam oanh ra một quyền, thần lực hạo hãn phảng phất có thể kích xuyên thiên địa, trong hư không đột nhiên hiện ra một tôn Chân Long vàng rực, đuôi rồng như roi thần, quất thẳng tới Xích Lạc Lạc.
Tranh!
Quang mang tứ xạ từ cổ kiếm trong tay Xích Lạc Lạc, một cỗ cự lực chấn cho Xích Lạc Lạc đột nhiên giật lùi ra sau.
Khương Tư Nam lập tức thừa thế bức ra hư hỏa trong cơ thể, quyền như phong lôi, thiên địa chấn rung, tiếng long ngâm chấn cho màng nhĩ chúng nhân như muốn nổ tung, bức thẳng đến chỗ Xích Lạc Lạc.
- Đây là Tổ Long bảo thuật ư?
Sắc mặt Xích Lạc Lạc trắng bệch, nhưng ánh mắt lại càng trở nên lộng lẫy.
Tuy Tổ Long bảo thuật là bảo thuật công phạt đệ nhất từ thời Thái Cổ, nhưng đó chỉ là khái niệm được nghe nói mà thôi, chứ ai chưa thực sự đối mặt thì vĩnh viễn không biết lực lượng của Tổ Long bảo thuật rốt cuộc mạnh tới đâu.
Khắc này, Xích Lạc Lạc cảm thấy cả người mình như sắp tiêu thành tro bụi.
Oanh!
Xích Lạc Lạc kiệt lực bổ ra một kiếm, ngặt nghèo tránh qua một kích hạo hãn không gì sánh nổi kia.
- Giang Nam, Tổ Long bảo thuật của ngươi đúng là rất mạnh! Một kích tiếp sau đây, nếu ngươi có thể tiếp được, vậy ta liền nhận thua!
Thần tình Xích Lạc Lạc hiếm lúc nào lại trở nên nghiêm túc như vậy.
Ánh mắt Khương Tư Nam cũng khẽ chấn, hắn biết tiếp theo Xích Lạc Lạc nhất định sẽ tung ra lực lượng lôi đình vạn quân, trong lòng không khỏi càng thêm cẩn thận.
Khương Tư Nam đột nhiên cảm thấy quanh thân khẽ chấn động, một luồng hỏa diễm kinh khủng đến cực điểm vọt thăng từ trong lòng hắn, lan tràn ra khắp người, nháy mắt đã khiến thân thể hắn xuất hiện vô số vết rạn.
- Cái gì?! Đây rốt cục là lực lượng gì?
Toàn thân Khương Tư Nam đều chấn động, luồng hỏa diễm kia phảng phất là bản nguyên của hỏa diễm trong thiên địa, hơn nữa cực khó mà ma diệt, cứ thế đột nhiên xuất hiện trong thân thể mình, bạo phát ra lực lượng vô cùng bao la.
- Đây là lực lượng tâm ma của ta?
Ý niệm này chớp động trong lòng Khương Tư Nam, khi trước lúc hắn tu luyện Tiên Linh biến, tuy đã dung hợp thần hồn và nhục thân thành một thể, nhưng tâm ma lại vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu trừ, chỉ bị hắn ngăn chặn mà thôi.
Lúc này, cỗ lực lượng vô danh kia cánh nhiên trực tiếp đánh thức tâm ma trong cơ thể Khương Tư Nam, hơn nữa còn thiêu đốt lên thiên hỏa hư ảo mà khủng bố, muốn thiêu cháy hắn thành tro tàn.
- Tâm ma, hư hỏa, lực lượng thiên đạo ư...
Trong mắt Khương Tư Nam tức thì chớp qua vẻ hiểu ra.
Hô!
Nháy mắt Khương Tư Nam liền buông tha đề kháng, cả người như chợt ngủ thiếp đi, hai mắt nhắm lại, hô hấp bắt đầu bình hoãn, nhịp thở như hòa chung với phiến thiên địa xung quanh, mang theo một loại khí chất cực huyền diệu.
Kinh văn Hồng Mông Tạo Hóa kinh bắt đầu chậm rãi chảy xuôi trong lòng Khương Tư Nam, hắn cảm giác được mình giống như là một tôn Thần chi Đại Đế bàn tọa giữa hư không vô tận, duệ trí viên dung, thật như bản tính, tuyên cổ bất diệt.
Những tâm ma kia liền hệt như băng tuyết gặp phải tia nắng mặt trời, nháy mắt đã “răng rắc” một tiếng rồi hóa thành một mảnh tro bụi, kéo theo đó hư hỏa cũng mất đi bản nguyên chống đỡ, biến thành cây không có gốc suối không có nguồn.
Phốc!
Ở phía đối diện, sắc mặt Xích Lạc Lạc đột nhiên trắng bệch, phun ra một búng máu tươi, trên mặt hiện lên một tia cười khổ.
- Giang đệ ngươi đúng là người có đại trí tuệ, cánh nhiên có thể quyết đoán trảm trừ tâm ma, phá đi thần thông của ta, ta thua rồi!
Chiêu thần thông này là cấm thuật trong Xích Hà tiên kinh, cường đại vô cùng, dù là Đại La Kim Tiên bình thường cũng rất khó thi triển ra được.
Lấy tâm ma lực dẫn cháy hư hỏa, thiêu đốt chân thân, người bình thường e là nháy mắt đã hóa thành tro bụi.
Nhục thân Khương Tư Nam cực kỳ cường đại, nhưng cũng sẽ không gắng gượng được quá lâu.
Có điều nháy mắt hắn đã nhìn thấu bản nguyên, chém ra tâm ma, cả người trong ngoài thông thấu, sáng trưng không chút tì vết, chẳng những không chịu tổn thương nào, ngược lại tu vị còn tinh tiến.
- Không ngờ ngay cả cấm thuật đều không đối phó được hắn, người này quả nhiên yêu nghiệt!
Trong hư không Xích Hạo Nhiên cũng khẽ thở dài, tuy hắn biết Khương Tư Nam có được thần thông nghịch thiên như Tổ Long bảo thuật, Xích Lạc Lạc rất có khả năng không phải là đối thủ.
Nhưng hắn không ngờ rằng, Xích Lạc Lạc thi triển ra cấm thuật, song vẫn không thể làm gì được Khương Tư Nam.
- Theo ta thấy, Vô Mệnh e là cũng không phải đối thủ của hắn, có thể quyết tranh hơn thua cùng hắn chỉ sợ còn mỗi Đao Ma thần bí kia!
Huyền Tư Không cũng chậm rãi nói.
- Giang Nam thắng! Trận kế tiếp, Đao Ma đối chiến Huyền Vô Mệnh!
Cổ Đạo Nhất khẽ cười, tuyên bố cuộc tỷ thí tiếp theo.
Đao Ma thân vác trường đao, một thân áo đen, nét mặt lãnh khốc, nhìn giống như một thanh thần đao xuất vỏ, khí tức ngất trời.
Trong khi đó Huyền Vô Mệnh lại một thân áo trắng như tuyết, thân đeo trường kiếm, nhìn như một vị phiên phiên công tử, phong thần như ngọc, chỉ là lúc này trong mắt lại đầy vẻ ngưng trọng.
Vừa bước lên lôi đài, Huyền Vô Mệnh đã cảm giác được, khí tức Đao Ma đang áp bách về phía mình, mênh mang vô tận, phảng phất có thể phá diệt trời cao.
- Mời!
- Mời!
Hai người đồng thời hành lễ, đều không nói nhảm gì nhiều, nháy mắt đã ra tay.
Tranh!
Kiếm mang cuồn cuộn, vừa ra tay Huyền Vô Mệnh liền rút ra Huyền Minh cổ kiếm, cả người cả người như hợp lại làm một, chém ra một đạo kiếm khí trường hà.
Hơn nữa quanh thân Huyền Vô Mệnh còn ngưng tụ một mảnh Huyền Minh lĩnh vực đen ngòm, phảng phất định trụ phương hư không này, tán phát khí tức khiến chúng nhân không khỏi lạnh gan.
Vừa ra tay, Huyền Vô Mệnh đã bạo phát ra toàn lực!
Trong khi đó thần sắc Đao Ma lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, nhìn Huyền Vô Mệnh đánh tới, đợi lúc luồng Huyền Minh lĩnh vực kia bao phủ quanh người hắn mới xuất động.
Bá!
Một đao kia lộng lẫy đến cực điểm, không ai có thể hình dung ra phong tình một đao kia như thế nào!
Mặc dù ra tay sau Huyền Vô Mệnh, nhưng lại mang đến cho người xem cảm giác phát sau mà đến trước, đao quang nội liễm, chúng nhân chỉ thấy đao quang chợt lóe trước mắt, trực tiếp bổ vào nguyên thần mình, đột nhiên phun ra một búng máu tươi.