Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1492: Rời khỏi Thần Tiên học viện



- Cái gì? Nhị sư huynh và tam sư huynh rời khỏi Thần Tiên học viện?

Vừa về tới Cổ Thần viện, Khương Tư Nam liền nghe được tin Hoàng Tử Hiết và Mạnh Cuồng rời đi.

- Không sai! Tiểu sư đệ, nghe nói trong Hỗn Độn vực hải xuất hiện một ít đại cơ duyên khôn lường, tu vi nhị sư huynh và tam sư huynh đã dừng ở cửu tinh cổ thần quá lâu, ở lại trong Thần Tiên học viện cũng không có cơ duyên đột phá nào cả, thế nên đại sư huynh truyền âm cho bọn họ, để bọn họ tới Hỗn Độn vực hải!

Hổ tử chậm rãi nói:

- Không bao lâu nữa ta cũng sẽ đi Hỗn Độn vực hải, đối với tu sĩ Thần Đạo chúng ta mà nói, ở trong Tiên giới có thể đột phá đến cửu tinh cổ thần cảnh là đến bình cảnh, trừ một ít cơ duyên nghịch thiên, căn bản không cách nào đột phá đến Thần Vương cảnh, năm đó đại sư huynh cũng đột phá ở trong Hỗn Độn vực hải!

- Hỗn Độn vực hải ư?

Khương Tư Nam gật gật đầu, nhất thời không khỏi trầm mặc.

Tuy mới tới Cổ Thần viện không lâu, nhưng nhị sư huynh, tam sư huynh cùng với Hổ tử đối rất chiếu cố hắn, trong lòng Khương Tư Nam cũng tràn đầy cảm kích, có cảm giác gắn bó sâu đậm với Cổ Thần viện.

- Tiểu sư đệ, ngươi cũng đừng nản chí, ha ha! Chờ ngươi đột phá đến cửu tinh cổ thần, đến lúc đó đại sư huynh cũng sẽ dẫn ngươi đi Hỗn Độn vực hải! Đến lúc đó sư huynh đệ chúng ta sẽ cùng nhau sóng vai tác chiến!

Hổ tử vỗ vỗ bả vai Khương Tư Nam, an ủi nói.

- Được! Hổ tử sư huynh, ta chuẩn bị rời khỏi Thần Tiên học viện một chuyến!

Khương Tư Nam cũng không giấu diếm, kể chuyện mình muốn tới Thiên Đình Nhân tộc cho Hổ tử, trừ chuyện Hồng Mông Tạo Hóa tháp quan hệ quá trọng đại không nói ra, những chuyện khác đều không chút nào giấu diếm.

- Tiểu sư đệ ngươi cánh nhiên là tu sĩ phi thăng từ hạ giới? Khó trách có được thiên phú yêu nghiệt như thế!

Trong mắt Hổ tử chớp qua một tia kinh thán:

- Chẳng qua, tiếp theo ta phải bế quan xung kích cảnh giới cửu tinh cổ thần, bằng không ta đã có thể cùng ngươi tới Thiên Đình Nhân tộc chơi đùa một chuyến!

- Hổ tử sư huynh, ta nhất định sẽ tới Hỗn Độn vực hải tìm ngươi, hi vọng lần sau gặp mặt, ngươi đã tấn thăng đến cảnh giới Thần Vương vô thượng!

Khương Tư Nam khẽ cười, giang tay hung hăng ôm ấp Hổ tử một cái thật chặt.

- Chắc rồi!

Hổ tử cũng nhếch môi cười khẽ.

...

- Cái gì? Ngươi nói Giang Nam đã rời khỏi Thần Tiên?

Đế Tiên viện, trỏng một tòa cung điện to lớn, ánh mắt Tần Minh chợt lóe, nhìn xuống một trung niên chấp sự bên dưới, lạnh giọng hỏi.

- Không sai! Tần sư huynh, ta đã điều tra rõ ràng, mục đích chuyến này của Giang Nam là Thiên Đình Nhân tộc, chỉ là Thiên Đình Nhân tộc nằm ở Trung Châu Thái Tiêu Thiên, cách Thần Tiên học viện chúng ta ức vạn dặm, dù thừa tọa truyền tống trận cũng mất rất lâu mới có thể tới nơi, ta đã len lén ghi lại tọa tiêu của hắn!

Trung niên chấp sự vẻ mặt nịnh nọt cười nói.

- Thiên Đình Nhân tộc ư? Được! Vốn ta còn đang nghĩ phải nên đối phó hắn thế nào, không ngờ tiểu tử kia tự mình tìm chết, cánh nhiên rời khỏi Thần Tiên học viện! Nếu đã thế, vậy ta phải bắt hắn lại trước lúc Thánh vương đại nhân quay về, cho Thánh Vương đại nhân một kinh hỉ!

Tần Minh cười lạnh một tiếng, trong mắt đột nhiên bạo xạ ra một trận sát cơ nồng liệt.

...

Trước khi rời khỏi Thần Tiên học viện, Hổ tử tặng cho hắn một bộ địa đồ Thái Tiêu Thiên, căn cứ ghi chép trên địa đồ, Thần Tiên học viện nằm ở phía đông Thái Tiêu Thiên, cách lĩnh vực Thiên Đình Nhân tộc cả ức vạn dặm, dù là Đại La Kim Tiên thi triển Đại Na Di chi thuật, cũng cần thời gian rất lâu mới tới nơi, thế nên Khương Tư Nam chọn cách thừa tọa truyền tống trận.

Thời gian nửa tháng, Khương Tư Nam đổi mấy chục tòa truyền tống trận, mắt thấy sắp bước chân vào lĩnh vực Thiên Đình Nhân tộc.

Chẳng qua khi đến một tòa tiên thành nằm ở cạnh biên lĩnh vực Thiên Đình Nhân tộc, Khương Tư Nam vừa ra khỏi truyền tống trận, lại không có trực tiếp truyền tống đến đô thành Nhân tộc, Hùng Thiên Đô, mà thi triển hư không Đại Na Di chi thuật, đi tới núi hoang vô tận ngoài tiên thành.

Tốc độ Khương Tư Nam rất nhanh, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh nhỏ đến độ không thể nhận biết.

- Tần sư huynh, không ngờ tiểu tử này không trực tiếp truyền tống đến Hùng Thiên Đô, xem ra bố trí trước đó của chúng ta đã vô dụng! Tiểu tử này giảo hoạt quá!

Khương Tư Nam vừa rời đi không lâu, trong hư không chợt lóe quang mang, hai thanh niên khí tức cường đại hiện ra, chính là Tần Minh và Vệ Khang.

Thì ra sau khi biết nơi đặt chân cuối cùng của Khương Tư Nam là Hùng Thiên Đô, Tần Minh lập tức liên hệ thế lực bản địa tại Hùng Thiên Đô, bày bố xuống thiên la địa võng, chuẩn bị đợi Khương Tư Nam xuất hiện liền cất lưới bắt hắn lại.

Hơn nữa để cho bảo hiểm, Tần Minh và Vệ Khang vẫn âm thầm theo gót sau lưng Khương Tư Nam.

Nhưng mà, không ngờ Khương Tư Nam không ra bài theo lẽ thường, đến đoạn lộ trình sau cùng cánh nhiên quay sang chọn Hư Không Na Di.

- Tiểu tử này dù giảo hoạt hơn nữa thì đã sao? Một tên tiểu tử Thất Tinh cổ thần thôi, chẳng lẽ còn có thể trốn ra khỏi lòng bàn tay chúng ta? Nếu hắn đã tìm chết, vậy chúng ta thành toàn cho hắn, đi!

Tần Minh cười lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe, cùng Vệ Khang tan biến vào trong hư không.

Trong hư không loạn lưu, thân hình Khương Tư Nam như một đạo thiểm điện vàng rực, nhanh đến cực điểm, có điều hắn bỗng đột nhiên ngừng lại trong hư không loạn lưu, sau đó quay đầu nhìn lại, trong mắt chớp qua một tia tự tiếu phi tiếu.

- Hai vị, đã đi cùng hơn nửa tháng, chắc cũng đến lúc hiện thân rồi nhỉ?

Oanh!

Thoại âm Khương Tư Nam vừa dứt, hư không loạn lưu thoáng run rẩy, tiên quang phun trào bốn phía, từ trong đó đi ra hai thân ảnh khí tức cường đại.

- Tiểu tử, tu vi mới khu khu Thất Tinh cổ thần, cánh nhiên lại có thể phát hiện chúng ta? Sao ngươi làm được?

Trong mắt Vệ Khang chớp qua một tia kinh ngạc, lành lạnh nói.

- Giả thần lộng quỷ! Tiểu tử, ngươi mới khu khu Thất Tinh cổ thần, chẳng lẽ cho là có thể thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta?

Tần Minh cười lạnh một tiếng, tuy trong lòng hắn cũng rất kinh ngạc, nhưng thần sắc lại không biến chút nào, sát cơ hiện ra nồng nặc trong mắt, không hề dấu giếm.

- Đúng là các ngươi! Tần Minh, Vệ Khang, ta đoán hẳn là do tên Côn Trạch Thánh vương kia phái các ngươi tới, đúng không?

Vừa nhìn thấy Tần Minh và Vệ Khang, trong mắt Khương Tư Nam không có vẻ gì là ngoài ý, nhàn nhạt nói.

- Làm sao ngươi biết?! Ngươi... Ngươi chính là tên nghiệt chướng kia? Ha ha ha, đúng là đạp phá giày sắt không tìm thấy, được đến lại toàn không phí công, tiểu tử, ngươi chính là tên phi thăng được đến Hồng Mông Tạo Hóa tháp đúng không? Giang Nam, Khương Tư Nam, quả nhiên là ngươi!

Tần Minh cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra một mạt hài hước:

- Tiểu tử, ngươi chẳng qua mới khu khu Thất Tinh cổ thần, ta thật không biết ngươi lấy đâu ra tự tin, chẳng lẽ cho rằng chỉ bằng Hồng Mông Tạo Hóa tháp liền có thể đối kháng chúng ta? Nếu thức thời thì ngoan ngoãn giao ra kiện chí bảo kia, có lẽ chúng ta còn có thể cho ngươi được toàn thây!

- Tiểu tử, kiện chí bảo kia căn bản không phải là thứ ngươi có khả năng chưởng khống, ngay cả cường giả Tiên Vương đều không cách nào hoàn toàn phát huy uy lực của nó, thế nên ta khuyên ngươi tốt nhất nên thức thời một chút!

Vệ Khang cũng lành lạnh nói.