Tập Thể 09/10

Chương 16: Cầu siêu



Sau khi biết được sự thật, người thầy đã chuẩn bị đồ lễ cho những buổi lễ cầu siêu trước mắt. Thầy nói:

"Trẻ con là cánh cổng vào. Ở khu tập thể này, người thường thì không nói làm gì, nhưng những người thầy pháp như tôi rất khó để tiếp cận những vong hồn này. Họ chẳng có niềm tin đối với người thường, nữa là những người có năng lực tâm linh như tôi. Họ trở nên rất giận dữ và đề phòng, sợ tôi sẽ cưỡng chế họ đi. Vì thế nên dỗ dành trẻ con là dễ nhất. Vong linh đầu tiên tôi bắt gặp khi bước vào khu tập thể này là một đứa trẻ con. Nghe như chị bảo thì đó là thằng bé ngủ quên trong kho phải không...?"

"Vâng..vâng...nó là con chị Vân, nhà ở tầng 2 khu tập thể cũ đó...Hóa ra nó vẫn ở đây ư..." Bà Xoan bần thần.

"Được được...Được rồi." Ông thầy gật gù, rồi tiếp tục ghi ra những món đồ cần chuẩn bị. Ngày giờ ông đã xem trước, các buổi lễ được thực hiện cách nhau ra sao, như thế nào đều đã được ghi lại. Bà Xoan tỉ tê thêm được một hội chị em tin tưởng việc này, lại được ông tổ trưởng dân phố cho phép, bèn cùng nhau đi thu xếp, mua đồ sao cho đầy đủ. Người thầy dặn gói những món đồ chơi, quần áo hàng mã vào từng chiếc túi đỏ, buộc chặt miệng. Thầy cũng tự tay chuẩn bị những tờ sớ nho nhỏ màu xanh, bên trong chỉ có những hàng chữ đen viết sẵn, vẫn còn những khoảng trống không ghi gì.

Tới ngày làm lễ, thầy pháp tạm gọi đó là Ngày Cô nhi, thầy cùng mọi người bày một chiếc mâm lớn đặt trên ghế nhựa trước cầu thang của khu tập thể, đợi tới giờ thiêng. Những chiếc túi đỏ được xếp đầy trên một tấm bạt gần đó, đâu đó khoảng 8,9 chiếc túi. Người dân đi làm, đi qua đi lại chân cầu thang thì hiếu kì lắm, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bà Xoan phủi phủi tay:

"À ha, không có gì không có gì....Làm lễ cầu an một chút...dạo này xui xẻo quá ấy mà. Mọi người hoan hỷ nhé!"

Bà Xoan nói vậy nên cũng không ai thắc mắc hay can thiệp nữa, nhưng vẫn có nhiều người xì xầm sau lưng về mục đích chính của buổi lễ. Những cư dân mới thì không biết gì, chỉ có một số ít người lâu năm mới ngờ ngợ.

Thầy pháp làm lễ trong sự thành tâm và im lặng. Tay thầy mần một chiếc tràng hạt bằng gỗ, tỏa ra mùi rất thơm như gỗ trầm, miệng không ngừng cầu kinh, nhẩm chú, nghe thoang thoáng như tiếng Phạn. Những người tham dự buổi lễ cũng khéo léo đứng phía sau chắp tay cầu nguyện. Chiếc bàn thờ nhỏ dựng bởi chiếc mâm đầy đồ cúng và bánh kẹo, bát hương nghi ngút khói. Lầm rầm khấn được nửa tiếng, bất chợt cánh cửa kho gầm cầu thang kêu lên ken két...két két làm ai nấy đều rùng mình. Không hiểu cơn gió từ đâu ra lại khiến cánh cửa kêu lên như thế.

Thầy pháp thấy vậy lại càng khấn nhanh hơn, đồng thời rút ra một chiếc bình to làm bằng cẩm thạch hình dáng như bình rượu hồ lô, bên trong đựng một thứ nước. Bất chợt thầy mở to mắt, nhìn về phía cánh cửa kho, cúi đầu vái ba vái rồi đứng dậy. Thầy đưa cho bà Lê cầm hộ chiếc bình quý, rồi nhẹ nhàng đi về phía cầu thang.

Bất chợt thầy xắn nhẹ hai ống quần lên rồi chạy lên phía tầng 2, không nhanh không chậm. Những người dự lễ tò mò quá bên leo lên theo. Lúc đó, thầy đang đứng ở chiếu nghỉ tầng 2 lên tầng 3, tay vẫn chắp lại.

"Đưa cho tôi chiếc bình với..."

Bà Xoan thúc bà Lê cầm bình đưa cho thầy.

Thầy dùng cành liễu mỏng, khẽ nhúng nước vào bình rồi hắt ra xung quanh, miệng vẫn nhẩm chú.

"Mang cho tôi những chiếc túi lên đây nhé! Một chị, bưng hộ tôi cái này được không?"

Mọi người luýnh quýnh làm theo lời thầy, người chạy đi lấy túi, người kính cẩn bê hộ thầy chiếc nghiên mực đã chuẩn bị sẵn dưới kia. Chiếc nghiên mực của thầy cũng vô cùng đặc biệt. Nghiên chia ra làm hai phần: một bên mực đỏ, một bên mực đen, bên cạnh còn một có khay nhỏ trống rỗng và chiếc lỗ cắm bút.

Mực đỏ và đen đã được thầy mài sẵn vào buổi sáng sớm hôm đó, với nước sương tinh khiết và những thứ bột bí ẩn.

Bà Xoan khẽ hỏi thầy: "Có chuyện gì sao thầy lại chạy vội lên đây thế ạ?"

Thầy pháp vẫn cúi đầu xuống thu xếp mọi thứ, khẽ đáp: "Chị cũng tò mò nhỉ. Tôi chỉ thực hiện điều mà cậu bé mong muốn thôi..."

"Cháu..cháu bé đó sao rồi thầy? Tôi có quen biết mẹ thằng bé, giờ này vẫn còn day dứt về nó lắm..."

"Chị yên tâm..Nó đi rồi. Thằng bé hiếu động, nhưng hiểu chuyện lắm. Khấn xin nó siêu thoát để kiếp sau về bên gia đình là nó nghe liền. Nó chỉ bảo với tôi là...trước khi đi nó mong được chơi trò đua cầu thang một lần. Nó nhớ khoảng thời gian được cùng chơi với các bạn trước kia, nhưng giờ nó cô đơn lạnh lẽo quá lâu rồi, chỉ có một người bạn chơi cùng, nhưng hầu hết đều xa lánh nó. Thế là tôi chạy đua lên cùng nó, coi như tiễn đưa nó trên con đường cuối cùng...Chị cứ nói với mẹ thằng bé như thế...". Người thầy pháp thở dài.

Lòng bà Xoan cũng như thắt lại khi nghe thầy nói.

Thầy pháp khẽ rút ra chiếc bút lông đầu trắng, đổ thứ nước trong bình ra chiếc khay còn trống, chấm nhẹ bút vào thứ nước ấy rồi mới hòa vào mực. Thầy chấm mực đỏ, mở một tờ sớ ra, ghi nắn nót những chữ Hán vào đó. Xong xuôi, thầy mới mở một chiếc túi đỏ ra, nhét lá sớ vào đó rồi buộc chặt lại. Đoạn thầy lại chấm bút vào thứ nước kia, nhúng vào khay mực đen. Điều kì lạ rằng, khi chạm bút vào nước đó, màu mực hoàn toàn biến mất không để lại gì.

Dùng thứ mực đen đặc quánh, thầy ghi một chữ rất to triện lên bề mặt chiếc túi đỏ. Trong một giây, bà Xoan nhìn thấy dường như từ nét mực ánh lên màu vàng kim. Bà không biết là mình có hoa mắt hay không.

"Được rồi. Giờ đã niêm phong rồi. Hãy cầm cẩn thận giúp tôi nhé. Còn vài vong linh nữa trên tầng. Tôi nhìn thấy chúng rồi..."

Nói rồi thầy cùng những người khác bê đồ lên trên, tiến dần vào tầng hai. Bà Xoan lùi lại, đứng chờ ở ngoài, sợ hành lang chật hẹp, đông người lại cản trở thầy làm lễ. Cũng may vẫn đang là giờ đi làm, trừ những người dân buôn bán như bà có thời gian để nghỉ tùy theo ý thích thì giờ này, khu tập thể cũng tương đối vắng vẻ.

Trước giờ người dân trong khu nhà này hay đồn nhau, đêm đêm nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngoài hành lang, tiếng trẻ con cười khúc khích, cứ tưởng là đùa, ai ngờ là sự thật. Những con người kẹt lại trong đám cháy năm ấy vẫn còn vất vưởng nơi đây. Vậy mà những người còn sống vẫn trụ lại ở đây, tới nay cũng hơn chục năm rồi...

Thầy pháp vẩy thứ nước kì lạ trên hành lang, mỗi bước chân lại vần một hạt trên chiếc tràng hạt gỗ, nghe tiếng Cách nhẹ nhàng. Tiễn đưa mỗi vong linh, thầy lại chấm bút viết, dường như là bát tự của đứa trẻ vào sớ, rồi lại cất vào túi đỏ, viết chữ niêm phong trên túi.

Thầy pháp làm tương tự như vậy hết tầng 3, chiếc túi đỏ còn chưa được niêm phong giờ cũng chỉ còn một.

Thầy và đoàn người chậm rãi bước lên trên tầng 4, cố gắng hoàn thành sứ mệnh khó nhọc của mình. Thầy pháp dẫm chân lên chiếu nghỉ dẫn vào tầng 4, mọi người đi theo phía sau.

Thầy pháp vừa bước chân vào hành lang, bất chợt một cơn gió thổi từ đâu đó, thốc mạnh lên, khiến tất cả nghiêng ngả.

Thầy vẫn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.

Người phụ nữ đi phía sau thấy lạ mới cất tiếng hỏi: "Sao thế thầy?"

Vừa dứt câu nói, cơ thể của người thầy pháp bắt đầu đổ dần rồi ngã ngửa ra phía sau, cứng đơ như một bức tượng. Mắt thầy trợn ngược lên phía trước, hai thái dương nổi đầy những đường vân đỏ, người co giật. Mọi người xúm vào đỡ thầy khỏi ngã.

Cùng lúc đó, những bầy dơi đậu đầy trên trần cầu thang bay xuống ào ạt trong tiếng rít thê lương.

Những người đàn bà sợ hãi quá la hét, không biết nên làm gì thêm. Cuối cùng họ hò nhau khiêng thầy lùi ra phía cầu thang, định chạy đi gọi cấp cứu.

Trong vài giây ngắn ngủi, thầy pháp dường như lấy lại tinh thần, bèn cố gắng giơ cánh tay run rẩy, chỉ vào chiếc bình phép mà bà Lê đang cầm, miệng liên tục kêu ú ớ.

"Hình như..hình như thầy cần thứ nước đó.." Bà Xoan vội nói, tay vẫn đang đỡ đầu thầy.

Bà Lê mới kề sát miệng chiếc bình vào môi người thầy, dốc thứ nước bên trong vào miệng thầy, nước chảy ra ướt đẫm ngực áo.

"Để tôi đi gọi cấp cứu...", một chị tính chạy đi thì bỗng nhiên người thầy đỡ rung lắc, dịu dần. Thầy mở đôi mắt mơ màng một cách khó khăn, tay lắc lắc như ra điều không cần phải gọi xe cấp cứu.

Nói xong thầy gục xuống bất tỉnh.

Những người phụ nữ gọi điện cho bác An bảo vệ, giờ chỉ còn mình bác là đàn ông khỏe mạnh còn đang ở nhà, lên dìu thầy pháp xuống.

Thầy được đưa xuống nằm nghỉ ở nhà bác An. Hơn 1 tiếng sau thì thầy tỉnh lại.

Bà Xoan lo lắng hỏi dồn: "Thầy..thầy giờ cảm thấy thế nào? Có cần chúng tôi gọi xe cứu thương đến luôn không"

Thầy pháp cố gắng gượng dậy, thở khó khăn, nhưng lắc đầu không đồng ý cho bà Xoan gọi cấp cứu.

Một lát, thầy mới khó nhọc đáp: "Tôi dính bùa Kiến Phong độc...nên bị yểm các huyệt tứ chi, không thể nhúc nhích...may mà kịp uống nước thánh..."

"Sao..sao lại có bùa ở đó ạ?"

Thầy pháp không trả lời vào câu hỏi chính mà quay sang hỏi lại những người phụ nữ:

"Những chiếc túi sao rồi?"

"À..chúng tôi cất về chỗ cũ, vẫn trông coi cẩn thận. Tuần hương cũng tàn rồi thầy ạ..."

Thầy pháp lắc đầu: "Vẫn chưa thể xong được. Đáng nhẽ giờ này chỉ cần hóa là xong buổi lễ, nhưng còn một đứa trẻ nữa trên tầng 4 mà tôi chưa tiếp cận được...."

"À..nếu có khó khăn về việc tiếp cận những căn hộ thì tôi có thể thuyết phục gia đình họ cho thầy...". Bà Xoan nhanh nhảu nói.

"Không phải...Tôi còn không tiến nổi 1 bước trên chiếc hành lang đó..." Thầy pháp vừa nói vừa ôm ngực như hụt hơi.

"Tại sao ạ? Có gì thế thầy?"

Thầy pháp im lặng 1 lúc, sau đó mới chậm rãi đáp:

"Ở trên tầng đó..có 1 con Thi Quỷ..."

"Thi...Quỷ?"

"Phải đấy...Thi Quỷ là con Quỷ vẫn còn phần cơ thể còn sót lại hoặc do thầy phù thủy nào đó yểm bùa gán linh hồn ở lại với phần thân thể cũ, khiến họ cứ vất vưởng trên trần gian, làm nhiều điều xấu xa với sức mạnh kinh hoàng...Đúng như tôi nghĩ, vụ việc này không đơn giản, tôi bấm độn đã ra rồi mà."

Những người ngồi xung quanh im lặng. Họ nhìn nhau, có vẻ như không hiểu chuyện lắm.

"Sức tôi..có lẽ chỉ đến đó..Muốn giải quyết hoàn toàn, cần người thầy cao tay hơn. Tên phù thủy đó đã yểm bùa toàn bộ tòa nhà này rồi, nhất là tầng 4 để duy trì ma thuật trái với quy luật thông thường của hắn...Những điều kì lạ, dịch bệnh, cái chết gần đây mà chị Xoan kể, cũng là sản phẩm của con Thi quỷ đó mà thôi...Sát khí nồng nặc, có vẻ như nó cũng đã gϊếŧ oan 1 người rồi...Ở lâu hơn nữa thì...e là..."

"Vậy thì chúng tôi phải làm sao đây hả thầy...Chúng tôi vẫn sống đến giờ mà..." Bà Xoan nói thảng thốt.

"Có lẽ trước đây tên phù thủy kia đã lập phép kìm chế hoạt động của con Quỷ, nhưng dạo gần đây có lẽ hắn đã không kiểm soát được nữa...Q Bích...chỉ toàn đau đớn và thống khổ...Thật hết cách..."

"Xin thầy..hãy nghĩ cách giúp chúng tôi! Giờ mà đi cầu thỉnh chỗ khác, có khi cái mạng cũng chẳng còn nữa. Chúng tôi hết thời gian rồi..."

"Đúng thế...hết thời gian rồi..Vậy tôi cần phải tìm thêm người trợ giúp thôi..." Người thầy đáp lời, đôi mắt nhìn ra xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó. 

(còn tiếp)