Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Chương 62: Trước khi hành hiệp trượng nghĩa, hãy nghĩ về nặc danh trước đã.



---o0o---

[Ký chủ, cô nghịch ngợm quá đi.]Hệ thống biết Minh Kiều đang nói đùa, ít nhất thì bọn họ có thể chắc chắn rằng mẹ nuôi của nàng có sức khỏe không tốt, bởi nếu chỉ muốn che giấu thân phận dị năng giả của bà thì chẳng cần phải giả vờ bị bệnh mà đi viện dưỡng lão làm gì.

Minh Kiều nghĩ rằng chuyện này không quá quan trọng, ít nhất thì trong khoảng thời gian ngắn sắp tới nàng sẽ không có giao thoa gì với người mẹ nuôi bí ẩn này, nên tốt hơn hết là tập trung vào hiện tại đã.

Vì thế dòng suy nghĩ hơi lệch đi đôi chút lại quay trở lại đúng hướng: [Thống, mi vừa nói muốn giúp bọn ta bắt Thợ săn, đúng là việc này cần nhờ mi thử thật.]

Minh Kiều trầm ngâm: [Tìm tung tích của Thợ săn đối với người khác thì sẽ có rất nhiều trở ngại, nhưng đối với mi thì dễ dàng hơn nhiều.]

Là người thì ai mà chẳng ích kỷ, có cái mình quan tâm, có quan hệ cá nhân của riêng họ, thế nên việc tập trung hết tâm trí cho một chuyện là điều rất khó đối với đại đa số người.

Nhắc tới chuyện này hệ thống tỉnh hẳn ra, nhưng nó cũng có sự chần chờ riêng: [Ký chủ, cô muốn tôi tập trung vào truy xét hành tung của Thợ săn, vậy nếu chúng ta tra ra gã ta thì phải tự mình đi bắt hả?]

[Mà lần này không còn gói gọn trong một khu vực nữa, Thợ săn có thể ở bất kỳ góc nào của thành phố, hoặc gã ta có thể đã chạy trốn khỏi thành phố, nên nếu tôi cố gắng hết sức để tìm kiếm gã thì tôi sẽ không thể để ý tới động tĩnh xung quanh cô được.]

Minh Kiều: [Bên cạnh ta còn có nguy hiểm gì nữa? Thực ra mối lo ngại từ giới dị năng đã hầu như biến mất, cuộc sống hàng ngày làm gì đến mức nguy cơ như thế.]

Hệ thống nghĩ cũng đúng, mà dù sinh hoạt có nguy hiểm gì đi nữa thì chắc chắn rằng bằng năng lực ứng biến đỉnh cao của ký chủ nhà mình cũng đã đủ để khống chế hoàn toàn cục diện rồi.

Nó không lo ngại gì nữa, nhưng có vài vấn đề chưa thực sự hiểu rõ: [Ký chủ, cô nói xem, Thợ săn giăng lưới to như vậy để bẫy chim, tính kế Phi Điểu, cuối cùng thất bại, lại còn bại lộ sự thật Đầm lầy Ma vực là do gã ta tạo ra, cũng gián tiếp phơi bày chuyện gã ta thông đồng với ma vật cấp cao, liệu khi trốn thoát trở về gã có bị diệt khẩu không?]

Sắc mặt Minh Kiều trở nên lạnh lùng: [Ta muốn gã ta chết, nhưng không muốn cho gã chết thoải mái. Mà chuyện này không phải việc dễ, có lẽ gã ta sẽ bị trừng phạt, nhưng nguy cơ bị gã phản đòn khi muốn giết gã là quá lớn.]

[Khi chưa tới mức cá chết lưới rách, những kẻ ở sau kia chắc hẳn sẽ không chèn ép một tên máu liều đến thế đâu.]

Giọng điệu của nàng trở nên nghiêm trọng ít thấy: [Ta càng lo rằng sau khi bị trừng phạt, gã ta sẽ được bảo vệ chặt chẽ hơn, như vậy người khác sẽ khó mà tìm thấy gã ta hơn.]

Hệ thống thở dài: [Nước càng ngày càng bị quấy đục lên rồi.]

Rõ ràng, ban đầu chỉ là một cuộc chiến hào môn gây ra bởi tên cặn bã thuê người giết vị hôn thê của mình, giờ lại ngày càng bí ẩn, số lượng thế lực liên lụy vào chuyện này ngày càng tăng dần.

Minh Kiều an ủi: [Nghĩ đến chuyện vui vẻ hơn đi, ví dụ như Tạ Sở chết rồi chẳng hạn.]

Hệ thống đã vui một lần rồi, giờ chẳng lên nổi tinh thần nữa.

Tuy nhiên, Minh Kiều từ Tạ Sở liên tưởng đến nhà họ Tạ, lại nghĩ tới nhà họ Tạ sẽ bị thương nặng sau cơn dông tố, đột nhiên cảm thấy rằng cơ hội để trả ơn Thời Nhan đã đến.

Sản nghiệp nhà họ Tạ là một chiếc bánh gato lớn, tất nhiên, một số chuỗi sản nghiệp liên quan đến tội phạm là miếng bánh không thể ăn.

Hệ thống nghe tính toán của nàng, có chút không chắc chắn: [Dã thú khi bị thương là nguy hiểm nhất, chúng ta đừng đào bẫy cho Thời Nhan.]

Minh Kiều khoanh tay: [Chỉ là cạnh tranh kinh doanh thuần túy mà thôi, chúng ta không tham gia thì cũng sẽ có người đến chia phần.]

[Mặc dù Thời Nhan là người ngay thẳng, nhưng cô ấy đâu phải kẻ ngốc. Cô ấy có sức phán đoán nên có, biết những gì chạm vào được và những gì không thể dính dáng tới. Thời Nhan có quy tắc riêng của mình.]

Nàng suy nghĩ một hồi, rồi nói: [Giờ ta chỉ tiếc sao mình không phải người nhà họ Minh, không thì thế nào cũng phải đẩy chị cả đi chia phần bánh cùng. Nhưng… sẽ không nhanh đến thế, khi nào lầu cao sắp sập, ta sẽ đến gặp Thời Nhan để bàn bạc đôi lời, lỡ đâu cái studio bé nhỏ kia của ta cũng có một phần kem thì sao?]

Ban đầu, hệ thống nghĩ rằng ký chủ của mình đang mất hồn mất vía vì đau lòng nhân vật chính, nhưng lại không ngờ rằng nàng vẫn có thể vẽ ra được tính toán tinh vi đến thế, khiến nó rất bội phục.

Lúc này nó nghĩ sai, bởi mặc dù Minh Kiều cảm thấy đau lòng vì Đường Hiểu Ngư, nhưng bản thân Đường Hiểu Ngư còn chưa tuyệt vọng hay suy đồi, đương nhiên nàng càng không thể ở đây mà xuân đau thu buồn, chẳng làm gì cả được.

Hệ thống: [Thế ký chủ, tôi đi làm việc trước đây.]

[Đợi đã.] Minh Kiều nói: [Trước khi hành hiệp trượng nghĩa, mi nghĩ sẵn một cái danh hiệu đi.]

Vì nếu hệ thống có thực sự tìm thấy dấu vết của Thợ săn, bọn họ không thể tự mình đuổi theo gã được, ít nhất là không phải ở giai đoạn này.

Do đó, chỉ có thể giả làm một người nhiệt tình báo cáo nặc danh, còn về nên báo tin cho ai, Hiệp hội Dị năng giả Chính thức sẽ là lựa chọn hàng đầu.

Hệ thống rất ấn tượng: [Ký chủ, cô đúng là nhìn xa trông rộng.]

Minh Kiều lắc đầu, mỉm cười: [Đừng nói vớ vẩn nữa, mi dùng “nhìn xa trông rộng” như vậy khiến cả cụm thành ngữ ấy từ giá trị thành giá đỗ luôn rồi.]

Hệ thống suy nghĩ một lúc, trầm giọng: [Nếu đã định làm người nhiệt tình báo cáo nặc danh, vậy đặt luôn tên là “Người qua đường nhiệt tình” cho nhanh ha.]

***

Mấy ngày kế tiếp, đúng như Minh Kiều dự đoán, nàng và Đường Hiểu Ngư không gặp lại thêm lần nào nữa, cũng trong khoảng thời gian này đã có mấy lần nàng bị mời đi khai báo.

Tuy nhiên, chuyện nàng, Đường Hiểu Ngư và Tạ Sở bị bắt cóc đã không thể giấu diếm được nữa. Chưa kể đến Tạ Sở phải lót đường trước cho kịch bản của anh ta, riêng nói ba người trưởng thành còn sống đột nhiên biến mất trong trang viên hoa oải hương, người có đầu óc bình thường đều sẽ nghĩ rằng họ đã gặp chuyện rồi, nên không thể không gọi cảnh sát được.

Trong vài ngày liên tiếp, nhóm bạn bè trên WeChat của nàng đã điên cuồng thảo luận về vấn đề này, và từ quan điểm của công chúng, ba người họ sau khi bị bắt cóc mới mất tích.

Minh Kiều làm theo chỉ dẫn của Đường Hiểu Ngư và các điều tra viên, tiếp tục giữ trạng thái mất liên lạc, không liên hệ với bất kỳ ai.

Mặc dù hệ thống đang tích cực tìm người, nhưng phân ít năng lượng ra trò chuyện với nàng không phải việc khó, thỉnh thoảng còn mang đến một ít động tĩnh ở thế giới bên ngoài.

[Tin tức về nhà họ Tạ bắt đầu thay đổi rồi.]

[Bên cảnh sát đã phát lệnh điều tra.]

[Dị năng giả thuộc nhà họ Tạ đều đã bị Hiệp hội Dị năng giả khống chế lại hết rồi.]

[Rất nhiều thế lực đang chú ý động tĩnh nhà họ Tạ đấy.]

Cuộc sống cứ thế kéo dài khoảng một tuần, các điều tra viên của Hiệp hội Dị năng giả đã thẩm vấn Minh Kiều lần cuối rồi nói với nàng rằng lời khai công bố ra ngoài đã được họ sắp xếp, sẽ dần dần công khai một phần tình hình thực tế.

Bây giờ Minh Kiều đã được giải cứu thành công, nàng có thể tự do liên lạc với thế giới bên ngoài.

Một phần sự thật này có lẽ là việc Tạ Sở là kẻ đầu sỏ của vụ việc, nhưng sẽ che giấu hết thành phần có liên quan đến giới dị năng.

Minh Kiều cảm thấy chuyện này chẳng có gì không ổn, nghĩ đến cái chết của Tạ Sở, truyền thuyết về anh ta vẫn còn lưu truyền trong giang hồ, nguyên nhân cái chết có lẽ là do bị giết trong cuộc tranh chấp với đồng bọn về vấn đề thù lao, gieo nhân nào gặt quả nấy.

Chưa nói đến bất cứ điều gì khác, nếu nàng là Tạ Sở, có lẽ nàng sẽ tức giận đến mức bật quan tài lên, yêu cầu bên chính phủ thay cho mình cách chết thông minh hơn chút.

Minh Kiều không nhịn được cười, nhưng đang cười, nàng đột nhiên nghĩ đến nguyên chủ cũng đã làm điều tương tự, kết cục cũng không khác mấy với Tạ Sở.

Nụ cười chợt tắt.

Bị người ta nói là gieo gió gặt bão thì cũng không sai, nhưng mà nhìn từ nhiều phương diện, thì lại quá ngu.Nói đi cũng phải nói lại, chuyện lớn thế xảy ra, dì út thân yêu của nàng còn tiếp tục giả chết thì mới là kỳ lạ.Minh Kiều nhận được rất nhiều cuộc điện thoại của dì ta, nói nhận thì cũng không phải, một thời gian trước nàng còn là người mất tích bị bắt cóc, không thể trả lời cuộc gọi của bất kỳ ai được.

Cho nên bây giờ nhìn đống cuộc gọi nhỡ số lượng hai chữ số, nàng thở dài, có chút xúc động: [Trên đời này quả nhiên chỉ có dì út quan tâm đến sống chết của ta nhất thôi, ta phải hiếu thảo với dì hơn nữa mới được.]

Hệ thống sao còn không hiểu nữa chứ, nàng đây là thấy Tạ Sở đã chết, lại không thể tiếp cận Thợ săn đang ở quá xa, cho nên muốn trở về rạp hát hào môn để cạnh tranh trên sân khấu với dì út của mình đây mà.

Nó đang định bình luận vài câu thì nghe thấy Minh Kiều thở dài hơi kỳ lạ, giống như nàng đã nhìn thấy thứ gì đó mới mẻ: [Chị cả cũng gọi nữa cơ à, có vẻ chị ấy nghe được loáng thoáng tin tức gì rồi.]

[Đúng là người tốt mà, lại còn quan tâm ta sống chết ra sao nữa.]

Hệ thống sợ Minh Kiều sẽ lại làm thêm một câu “Ta cũng phải hiếu thuận với chị ấy mới được”, may mắn thay, nàng vẫn còn đạo đức, không thích làm hại người tốt, cảm thán một câu rồi chuyển trọng tâm: [Chị ấy đi công tác ở nước ngoài đã về rồi hả?]Hệ thống nói: [Đương nhiên là về rồi, ba đứa em gái thì hai đứa bị bắt cóc, cho dù có hợp đồng trăm triệu đi chăng nữa thì cũng phải bỏ mà về gấp thôi.]

Vẻ mặt Minh Kiều từ từ trở nên trầm tư, hệ thống đoán được nàng đang nghĩ gì, hỏi: [Ký chủ, có phải cô đang tự hỏi liệu chị cả của cô có phải người bình thường hay không, đúng chứ?]

Minh Kiều gật đầu, nhưng cũng không quá để tâm: [Nếu chị ấy là dị năng giả, Đường Hiểu Ngư sẽ tiện giải thích, nếu không phải thì dùng lý do bên tổ chức chính phủ công khai ra là được.]

Có lẽ chị ấy chỉ cần xác nhận nàng còn sống hay không thôi, dù gì cũng không đến gặp, nàng còn thấy mừng vì nhẹ nhõm ấy chứ.

Hệ thống thì lại có cái nhìn khác: [Nếu cả nhà đều là dị năng giả, chỉ có nguyên chủ không phải, lại còn giấu diếm nàng ta thì chuyện đến nước này cũng không phải vô duyên vô cớ.]

Lần này, nó tạm thời loại trừ dì út.

Minh Kiều ngẫm nghĩ, gật đầu: [Không thể tránh khỏi sẽ có ảnh hưởng.]

Có một bí mật chung sẽ khiến mọi người gần gũi hơn theo bản năng, mà khi là người duy nhất bị loại trừ, ngay cả khi không biết cũng sẽ cảm nhận được đôi phần, khó tránh khỏi trở nên lạnh nhạt.

Nhưng chỉ tác động một phần thôi, việc mối quan hệ giữa nguyên chủ và nhà họ Minh tiếp tục xấu đi, tất nhiên có sự khiêu khích của dì út, có sự xa lánh khi bị đẩy ra ngoài bí mật chung nhưng quan trọng hơn là do tính cách của chính nàng ta.

Nghĩ đến đây, Minh Kiều hỏi một câu khiến hệ thống bối rối: [Thống, mi cho rằng nguyên chủ có yêu người nhà họ Minh không?]

***

Một bên khác.

Đường Hiểu Ngư và Minh Duyệt lần lượt bước ra khỏi văn phòng Hiệp hội Dị năng giả, tòa nhà phía sau họ được thắp sáng rực rỡ khiến cho màn đêm phía xa càng trở nên nặng nề, đèn đường hai bên đường mờ ảo hư vô.

Đường Hiểu Ngư lơ đãng bước xuống bậc thềm, đột nhiên tỉnh táo lại, liếc nhìn Minh Duyệt cũng đang có tâm sự trong lòng: "Chúng ta trở về thôi."

Minh Duyệt mới nhớ đến chuyến bay sau nửa đêm của chị cả giờ cũng sắp đến nơi, muộn nhất thì sáng sớm ngày mai là hai người có thể gặp được chị ấy rồi.

Cô bé nghĩ ngợi, bỏ qua những gì liên quan đến dị năng không thể nói với chị cả ra thì những gì còn lại đều là tình hình thực tế, cũng chính là vụ bắt cóc do Tạ Sở dựng nên.

Không cần phải bịa thêm lý do để nói dối chị gái mình, điều này khiến cô bé cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng việc không có dấu vết và tin tức của Thợ săn lại càng khiến cô bé thất vọng hơn.

Nếu lần này tên kia biến mất thêm một hoặc hai năm nữa, cô bé cảm thấy rằng mình sẽ không còn kìm nén lại được suy nghĩ muốn đưa gã ta ra công lý nữa.

Minh Duyệt thở dài nặng nề, thở dài xong, cô bé không muốn Đường Hiểu Ngư cũng đang trong tâm trạng buồn bực dành chút tinh thần ít ỏi còn lại để an ủi cô bé, nên bèn chủ động mở ra một đề tài khác.

"Chị, lần này động tĩnh lớn như thế, chị Minh Vi còn dễ nói, nhưng em lo lắng chúng ta sẽ không giấu được mẹ."

Đường Hiểu Ngư cúi đầu: "Ngoại trừ chuyện của dì út ra, chúng ta cũng đâu có gì phải giấu diếm."

Trên thực tế, cho dù có là chuyện dì út thì cũng không thể che giấu mãi mãi được, sớm muộn gì cũng sẽ phải ngả bài.

Chỉ là họ muốn tìm hiểu rõ ràng hơn, rồi sau đó mới tìm một cơ hội thích hợp để nói với mẹ, để bà có thể tiêu tốn ít tâm sức hơn một chút.

Cô nói: "Nếu mẹ gọi hỏi em, em không cần phải khó xử, cứ nói thẳng cho mẹ là được.”

Dựa theo phong cách làm việc của mẹ cô, nếu trong lòng bà có nghi ngờ, bà sẽ không ép buộc người khác đưa ra câu trả lời mà chỉ âm thầm thu thập manh mối, tự điều tra chân tướng.Như vậy thực ra cũng không qua mắt được bà ấy, nên để tiết kiệm sức lực cho mẹ, cứ nói thẳng hết mọi chuyện ra cho nhanh.

Minh Duyệt nháy mắt, có chút rối rắm: "Những chuyện khác thì dễ giải thích rồi, còn chuyện chị ấy nói thế nào đây?"

“Chị ấy” đương nhiên là ám chỉ Minh Kiều.

Lông mi dài của Đường Hiểu Ngư rũ xuống nói: "Làm sao?”

Minh Duyệt khẽ cau mày: “Em nghi chị ấy cũng giống chúng ta.”

Giống ở đây không phải chỉ bọn họ đều là dị năng giả như nhau, mà là mọi người ai cũng đều có danh tính muốn che giấu.

Nhóm quần thể và công việc cần che giấu danh tính trên thế giới này xưa nay không chỉ có dị năng giả, không thể chỉ bao quát trong nhóm người sở hữu dị năng.