Giọng nói của Đường Hiểu Ngư vẫn không hề dao động: "Sao đột nhiên em lại nghĩ thế?”
Minh Duyệt ngẩng đầu nhìn Đường Hiểu Ngư. Cô bé nhìn cô với vẻ bình tĩnh và nghiêm nghị, khuôn mặt căng thẳng khiến người khác vô thức cảm thấy cô bé rất lạnh lùng. Nhưng đôi mắt vừa to vừa tròn, khi chăm chú nhìn ai, cô bé giống như một con mèo đang dõi theo, càng làm tăng thêm vẻ đáng yêu.
"Chị ấy đã có mặt tại hiện trường vào đêm Tạ Sở chết."
Không chỉ ở hiện trường khi Tạ Sở chết, mà chắc chắn đã từng nói chuyện với anh ta.
"Chị ấy không hề sợ hãi. Trạng thái đó khiến em cảm thấy chị ấy không phải lần đầu tiên đối diện với cái chết. Còn về vụ bắt cóc, mặc dù tất cả đều là kế hoạch từ trước để tương kế tựu kế, nhưng trên thực tế chúng ta đều không biết Tạ Sở sẽ sắp xếp thế nào. Nếu xét theo phản ứng của người bình thường, chí ít chị ấy cũng nên có chút bất an và sợ hãi mới đúng.”
"Nhưng em có thể nhận ra, chị ấy không phải vì sợ mất mặt mà không dám tỏ ra yếu đuối."
Trên thực tế, nàng không chỉ không gắng gượng mà còn thành thạo đến mức điêu luyện.
"Vì vậy, em nghĩ nếu không phải chị ấy đã trải qua nhiều chuyện bất bình thường khi chúng ta không biết, thì có thể chị ấy đã được huấn luyện đặc biệt."
Sau khi Minh Duyệt nói hết những bối rối và suy đoán của mình về Minh Kiều, cô bé phát hiện Đường Hiểu Ngư vẫn rất bình tĩnh, giống như một hồ nước trong đêm, trong trẻo nhưng khó nhìn thấu: "Chị đã sớm đoán ra rồi, đúng không?"
Đường Hiểu Ngư: "Chị cũng đã từng có suy đoán tương tự.”
Đôi mắt cô ấy như phủ một lớp sương mờ xám xịt, ánh nhìn hướng về phía xa, nơi màn đêm cũng không kém phần âm u.
"Những chuyện này chị sẽ giải thích với mẹ, em không cần phải lo.”
Minh Duyệt nhìn sắc mặt của Đường Hiểu Ngư, đoán rằng có lẽ cô sẽ không nói chuyện của Minh Kiều với mẹ. Bản thân họ còn chưa làm rõ mọi việc, nói cho mẹ biết chỉ khiến bà lo lắng thêm mà thôi.
Không hiểu tại sao, Minh Duyệt mơ hồ nhận ra rằng giữa những đám mây u ám trong lòng Đường Hiểu Ngư có một đám mây chắc chắn là dành cho Minh Kiều.
Vì sao thế giới và tâm tư của người lớn lại phức tạp đến vậy? Dù cô bé có cố gắng thế nào cũng không thể hiểu thấu.
Minh Duyệt thầm thở dài trong lòng.Hai chị em vừa dừng lại cuộc trao đổi ngắn gọn dưới bậc thềm, thì đột nhiên có một người từ cửa tòa nhà hành chính bước ra. Người đó là điều tra viên họ Trương, người đã cùng họ tham gia điều tra trong những ngày qua, đã trở nên rất quen thuộc với họ.Anh ta nhìn thấy Đường Hiểu Ngư và Minh Duyệt thì có chút ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm: "Không phải hai người nói có việc phải về trước sao? Vẫn chưa đi à? Vừa hay có tin mới, tôi khỏi cần gọi điện cho hai người nữa."
Đường Hiểu Ngư và Minh Duyệt chăm chú lắng nghe. Điều tra viên Trương nói rất nhanh, lập tức đưa ra thông tin: "Chủ thuê thật sự của Thợ săn có khả năng vẫn là người của nhà họ Tạ."
Đường Hiểu Ngư khẽ dao động ánh mắt, nhìn Minh Duyệt một cái. Nói tin tức này khiến họ bất ngờ thì thực ra cũng không hẳn.
Trước khi chết, những gì Tạ Sở nói cho Minh Kiều, bao gồm cả việc anh ta nghi ngờ kẻ đứng sau chính là người trong gia tộc mình đã không còn là bí mật nữa.
Minh Kiều không chỉ tách riêng điều này để nhấn mạnh với họ mà còn mô tả chi tiết phân tích của Tạ Sở trong lúc lấy lời khai.
Dù không loại trừ khả năng Tạ Sở cố tình đánh lạc hướng mọi người, họ cũng không thể bỏ qua điểm này.Điều tra viên Trương nói: "Tôi phải đến nhà họ Tạ một lần nữa để xem xét tình hình bên đó."
Trên thực tế, lúc nào cũng có người đang theo dõi nhà họ Tạ.
Đường Hiểu Ngư không chút do dự: "Đi cùng đi.”
Nói xong, cô lại nhìn về phía Minh Duyệt.
Minh Duyệt gật đầu với cô: "Em biết phải nói gì mà, em về trước đây.”
Đối diện với chị cả còn có thể nói gì khác, cứ bảo Đường Hiểu Ngư đang phối hợp điều tra với cảnh sát là được.
Có lẽ Đường Hiểu Ngư có thể về nhà trước khi chị cả đến, nếu không cùng lắm thì cứ đẩy Minh Kiều ra làm “lá chắn” thu hút sự chú ý làm chị ấy nhức đầu là xong.
Chị Minh Kiều đã bị bắt cóc rồi, em gọi điện cho chị ấy mà chị ấy còn không thèm nghe máy, không biết bây giờ ra sao nữa.
Minh Duyệt ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo trên bầu trời đêm, trong đôi mắt tròn xoe của cô bé lấp lánh một chút tự mãn.
Trước giờ toàn là Minh Kiều gây rắc rối cho họ, giờ để nàng phải bận tâm một lần cũng hay.
Cứ làm vậy đi.
***
Minh Kiều không biết rằng bé mèo đen ngoan ngoãn kia cũng đang giấu trong lòng những ý đồ xấu, cô vẫn còn đang thảo luận vấn đề triết lý nhân sinh với hệ thống.
[Thống à, mi nghĩ nguyên chủ có yêu nhà họ Minh không?]
Đối mặt với câu hỏi này, hệ thống cảm thấy hơi khó xử: [Tôi nghĩ tình cảm nàng ta dành cho dì út mới là tình yêu chân chính.]
Còn về những người khác, chỉ cần nghĩ đến những gì nguyên chủ đã làm: bắt cóc em gái, dàn xếp tai nạn xe cộ hại chị gái, đánh tráo thuốc của mẹ nuôi… Nếu đó cũng gọi là tình yêu thì tình yêu ấy thật đáng sợ.
Nói cách khác, nàng ta không hề yêu gia đình họ Minh.
Minh Kiều mỉm cười: [Trái ngược với mi, ta nghĩ nàng ta yêu gia đình nhà họ Minh, giống như cách nàng thật sự yêu Tạ Sở vậy.]
[Tình yêu ấy tồn tại nhưng nó rất méo mó. Nàng ta muốn tất cả các thành viên trong gia đình chỉ yêu mỗi mình mình, giống như cách dì út dành sự thiên vị độc nhất vô nhị cho nàng ta. Quan hệ giữa họ tuyệt đối không thể so sánh với việc ai cũng đều yêu thương nàng ta được.]
Hệ thống không thể hiểu hết tâm tư con người, nhưng nó cảm nhận được rằng cảm xúc của con người rất phức tạp. Tuy vậy, điều đó không có nghĩa là nó không có khả năng phán đoán: [Sao có thể vậy được?]
[Đúng vậy, đương nhiên không thể.] Minh Kiều nói: [Nàng ta chắc chắn cũng hiểu điều đó nên thỉnh thoảng mới "quậy phá" để xả sự bất mãn ra ngoài, chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường nhật cả. Cho đến khi Đường Hiểu Ngư xuất hiện, nàng ta mới cảm thấy không thể mãi tiếp tục như trước được nữa.]
Hệ thống nghe xong mà cảm thấy rùng mình: [Chuyện này... thật là...]
Nó không biết phải nói gì, bởi nguyên chủ không chỉ không nhận được sự thiên vị mà nàng ta mong muốn từ tất cả mọi người, mà còn phải chấp nhận sự thật rằng từ lúc đầu tình yêu đó vốn dĩ đã thuộc về người khác. Tệ hơn nữa, cha mẹ ruột của nàng đều đã mất nên nàng ta không còn cơ hội để nhận được tình yêu độc nhất vô nhị từ họ nữa, nhưng Đường Hiểu Ngư thì lại có.
Vì vậy, nàng ta căm ghét Đường Hiểu Ngư, căm ghét tất cả mọi thứ về cô. Bất kể Đường Hiểu Ngư có bao dung và nhẫn nhịn đến đâu cũng không thể lay động nàng ta, vì sẽ không bao giờ có ai khiến nàng ta thù ghét hơn Đường Hiểu Ngư nữa.
Sự căm ghét đó vô cùng phi lý nhưng nói cho cùng, nàng ta đã bao giờ là người lý trí đâu.
Hệ thống đã từng cùng Minh Kiều đứng bên ngoài, quan sát cuộc đời của nguyên chủ từ góc nhìn của Thượng đế, và rồi đến khi càng lún sâu vào cuộc hơn, nó nghĩ rằng mình đã hiểu khá rõ nguyên chủ.
Nhưng chỉ đến bây giờ, nó mới thật sự hiểu nguyên chủ đang nghĩ gì.
Hệ thống cảm thấy khó tả, giọng nói của nó cũng ngập ngừng: [Hóa ra thế giới nội tâm của một kẻ chuyên gây rối lại phức tạp như vậy. Người nhà họ Minh chắc chẳng hay biết gì về chuyện này, đúng không?]
Minh Kiều đáp: [Sao mà họ biết cho được? Những điều này ngay cả ta cũng chỉ vừa ngộ ra thôi.]
Nàng có lẽ là người hiểu rõ nguyên chủ nhất trên thế giới này, nhưng vẫn không thể đồng cảm với nàng ta được. So với sự cố chấp của nguyên chủ, Minh Kiều vẫn thích cách sống tự do, sáng suốt hơn.
[Ta chỉ có thể nói rằng đúng là nàng ta có yêu gia đình nhà họ Minh, nhưng lại càng yêu bản thân mình hơn. Sự quan tâm của nàng ta dành cho gia đình chưa bao giờ lớn hơn cho cảm xúc của bản thân cả.]
Ánh mắt của Minh Kiều trở nên sâu thẳm: [Lúc đầu khi biết dì út là người làm ra những thủ đoạn nhỏ đó, ta đã nghĩ rằng: cuộc đời của nàng chìm vào vũng bùn, ít nhất một nửa trách nhiệm thuộc về dì út.]
Hệ thống đồng tình: [Vậy bây giờ thì sao?]
[Bây giờ ta cũng không nghĩ rằng dì út hoàn toàn vô tội.] Minh Kiều nói: [Tuy nhiên dì út chỉ là người thúc đẩy bi kịch của nàng ta chứ không phải là người tạo ra nó. Tính cách của nàng ta đã định sẵn sẽ dẫn đến một kết thúc buồn.]
Theo Minh Kiều, trong tất cả những cuốn tiểu thuyết mà nàng từng đọc về đề tài "thiên kim thật giả", hoàn cảnh của nguyên chủ trong câu chuyện này có thể coi là khởi đầu đầy thuận lợi.Việc bị ôm nhầm không phải là do cố ý sắp đặt, không có sự che giấu và cũng không có âm mưu nào khác.Phần lớn các thành viên trong gia đình đều là người tốt, có tam quan đúng đắn. "Thiên kim thật" thì thân thiện, không có ác ý.
Chỉ cần nguyên chủ muốn sống một cuộc đời bình thường, chỉ cần nàng ta không nhắm vào Đường Hiểu Ngư thì dù tính cách có xấu và bướng bỉnh đến đâu, nàng ta vẫn có thể đạt được một cái kết tốt đẹp.
Nhưng sự ích kỷ và lòng chiếm hữu của nàng ta đã định sẵn rằng, dù không có sự xúi giục của dì út, nàng ta cũng không thể chấp nhận được Đường Hiểu Ngư.
[Chính nàng ta là người đầu tiên thể hiện thái độ thù địch với Đường Hiểu Ngư, rồi dì út mới nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, chứ không phải dì ta xúi giục trước rồi nàng ta mới nhắm vào Đường Hiểu Ngư.] Minh Kiều nói.Hệ thống bất giác cảm thấy một nỗi tiếc nuối mơ hồ. Nó không rõ mình đang tiếc nuối điều gì, có lẽ là vì biết câu chuyện chắc chắn sẽ không có một kết thúc tốt đẹp nên cảm thấy bâng khuâng chăng?
[Vậy nghĩa là nàng ta hoàn toàn không có khả năng cứu vãn được nữa?]
Minh Kiều lắc đầu: [Mi cho rằng nàng ta cần người khác cứu vớt ư?]
Có những điều đã định sẵn là không thể thay đổi, dù có lặp lại bao nhiêu lần cũng vậy.
Minh Kiều lại hỏi hệ thống một câu: [Mi nghĩ xem, nếu nàng ta được sống lại, nàng ta sẽ làm gì?]
Hệ thống ngập ngừng: [Nếu theo lẽ thường, người ta thường sẽ muốn sửa chữa sai lầm và thay đổi những điều hối tiếc trong quá khứ, nhưng nguyên chủ thì…]
Nó rùng mình: [Chẳng lẽ nàng ta vẫn sẽ muốn giết Đường Hiểu Ngư?]
Nếu có thể giành thế chủ động, tại sao lại không giết? Nhưng điều này quả thực rất phi lý. Rốt cuộc thì Đường Hiểu Ngư đã làm gì sai mà phải chịu đựng sự tra tấn như thế?
Minh Kiều đáp: [Cũng không hẳn. Nàng ta sẽ kiềm chế mình, không giết người.]
Nhưng không phải vì bỗng nhiên có lương tâm, cũng không phải vì cảm thấy có lỗi với Đường Hiểu Ngư mà là vì nguyên chủ để ý đến gia đình nhà họ Minh.
[Nàng ta biết rất rõ rằng nếu còn tiếp tục nhắm vào Đường Hiểu Ngư, nàng ta sẽ lại phải đối mặt với cảnh một người chọi nhiều người, bị mọi người từ bỏ, y như những gì đã xảy ra ở kiếp trước. Chỉ cần nàng ta muốn giết Đường Hiểu Ngư, đó sẽ là kết cục không thể tránh khỏi. Và chắc chắn nàng ta sẽ không muốn nhận kết cục đó một lần nào nữa.]
Hệ thống hiểu điều này, nhưng nó cảm thấy không đơn giản như vậy: [Ký chủ, mặc dù cô nói thế nhưng nguyên chủ đâu thể làm được.]
Bây giờ nó đã rất rõ về tính cách của nguyên chủ - cố chấp, ích kỷ, ngoan cố, ngạo mạn. Nàng ta thực sự căm ghét Đường Hiểu Ngư đến tận xương tủy. Sự căm ghét ấy méo mó, phi lý, khó mà thay đổi được.
Hệ thống cảm thấy bế tắc, cả thống như muốn xoắn lại: [Nàng ta thực sự quá mâu thuẫn.]
Nếu không có Minh Kiều, nguyên chủ lẽ ra đã trở thành ký chủ của hệ thống. Nhưng nếu thực sự có một ký chủ như nàng ta, hệ thống chẳng dám chắc nó có thể dẫn dắt nàng ta theo con đường thiện lương hay không nữa.
Nó nghĩ trong suốt quãng đời hệ thống còn lại của mình, có lẽ sẽ hiếm khi gặp được ai vừa ngang bướng vừa cố chấp đến vậy.
Minh Kiều gật đầu: [Đúng là không thể nào. Vậy nên nếu có một cơ hội sống lại đặt ngay trước mắt nàng ta, nàng ta sẽ chỉ chọn một con đường thôi - từ chối.]
[Từ chối?] Hệ thống vô thức lặp lại, rồi nó dần hiểu ra điều gì đó.
[Đúng vậy, nàng ta sẽ từ chối cơ hội này. Một thế giới mà lẽ ra nàng ta được sống lại thì nàng ta đã đâu còn là chính mình nữa.] Minh Kiều nói.Hệ thống ngẫm nghĩ: [Ký chủ, hình như cô vừa nói điều gì đó rất thâm thúy.]
Minh Kiều đáp: [Ta chỉ đang đưa ra một giả định hợp lý mà thôi.]
Nếu thật sự số mệnh đã an bài, và cơ hội sống lại này tồn tại, thì cơ hội ấy không chỉ dành riêng cho nguyên chủ mà là cho tất cả mọi người.
Nguyên chủ được sống lại vì nàng ta là điểm mấu chốt cứng đầu nhất trong toàn bộ bi kịch.
Nếu nàng ta thay đổi, mọi bi kịch mới có khả năng hoàn toàn đảo ngược.
Hệ thống: [Đúng, giả định này rất hợp lý. Nghe cô nói vậy, tôi cuối cùng cũng thấy được rằng nàng ta thực sự có tình cảm với gia đình nhà họ Minh.]
Không phá hỏng cơ hội để mọi người có thể bắt đầu lại là biểu hiện của tình yêu đối với gia đình, không quay đầu lại là cách nàng ta thành toàn cho bản thân.
Minh Kiều khẽ thở dài: [Người ta nói lãng mạn là quyết tâm không đổi, còn nàng ta thì ngạo mạn đến chết mới thôi.]