Tây Du Đại Giải Trí

Chương 15: Vì Tru Tiên! Vì Thanh Vân Môn!



Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Tiếu Giai Nhân

--------------------

Sau khi nha hoàn đi khỏi, lão giả khẽ hừ một tiếng, hơi có vẻ chật vật cầm quyển ‘Tru Tiên’ bỏ đi, rõ ràng là hắn đã móc nối với người trong hoàng cung, ông ta không thể trêu vào được.

Trương Minh Hiên nhìn ông ta rời đi, thầm nói: "Miệng thì bảo không muốn, thân thể thì lại rất thành thật!"

Lý Thanh Nhã khẽ chậc một tiếng, trên mặt cũng hơi hơi ửng đỏ, quở trách: "Ngươi không thể nói chuyện dễ nghe hơn một chút sao?"

Trương Minh Hiên cười ha ha, nói: "Không trách ta được! Rõ ràng là ông ta từng nói Tru Tiên không hay, mà lúc bỏ đi lại cầm Tru Tiên theo."

Lý Thanh Nhã tiến vài bước về phía trước, đưa tay chỉ chỉ vào trán Trương Minh Hiên rồi nói: "Ngươi đó! Quyển sách này nhất định sẽ khiến người ta bất mãn đõ, chuẩn bị sẵn sàng đi! Giúp ta ôm Nha Nha trước đã, ta đi nấu cơm."

Trương Minh Hiên vui vẻ nói: "Được nè!"

Lý Thanh Nhã sẵng giọng: "Toàn nói mấy cái từ kỳ quái."

Sau khi đi ra khỏi thư điếm, lão giả quay lại nhìn một cái, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ, cuốn ‘Tru Tiên’ trong tay cũng bị ông ta cầm tới mức nhăn nheo, đây là lần đầu tiên ông ta đối xử thô bạo với một cuốn sách như thế, kể từ lúc ông ta bắt đầu đọc sách cho tới tới giờ.

Lão giả lẩm bẩm: "Hoàng cung à? Ta sợ hoàng thất, nhưng vẫn có người không sợ!" Lão giả quay người rời đi.

Trương Minh Hiên ôm Nha Nha ngồi trên ghế, một tay cầm lấy Thanh Bình kiếm đùa với Nha Nha, đưa Thanh Bình kiếm tới gần Nha Nha, Nha Nha sắp bắt được, Trương Minh Hiên lập tức lấy Thanh Bình kiếm ra, chọc cho Nha Nha khó chịu, Trương Minh Hiên thì lại cười đến là vui vẻ.

Sau đó hắn tiếp tục trò đùa này, tới gần rồi lại rời đi, tới gần rồi rời đi. Mấy lần sau, Nha Nha "oa" một tiếng rồi bật khóc.

Trương Minh Hiên lập tức luống cuống, vội vàng đưa Thanh Bình kiếm tới trong lòng Nha Nha, nhẹ nhàng đung đưa Nha Nha qua lại: "Cục cưng ngoan, cục cưng đừng khóc nhé!"

Nha Nha ôm Thanh Bình kiếm tiếp tục khóc oe oe, Trương Minh Hiên vội vã nói: "Bà cô nhỏ của tôi ơi, đừng có hại tôi mà!"

Trương Minh Hiên gấp tới mức vò đầu bứt tai, trong cái khó ló cái khôn, hắn nói: "Ta dạy con tiếng động vật kêu nhé!"

Trương Minh Hiên phồng má kêu lên: "Ộp ộp! Ộp ộp! Đây là tiếng kêu của con ếch này.”

"Gâu gâu gâu... Còn đây tiếng sủa của con chó."

"Be be… Đây là tiếng kêu của dê con."

Quả nhiên là có hiệu quả, Nha Nha dừng thút thít, hướng đôi mắt tò mò nhìn Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên lập tức phấn chấn lên, không ngừng cố gắng kêu lên: "Ụm....bò... Ụm....bò... đây là tiếu bò kêu nha."

"Meo meo… đây là tiếng mèo kêu."

"Grao… Còn đây là tiếng hổ gầm."

Nha Nha vui vẻ toét miệng cười khúc khích.

Trương Minh Hiên không hề phát hiện ra rằng Lý Thanh Nhã đang đứng ở chỗ cửa sau, nhìn hắn làm đủ các loại vẻ mặt hoặc đáng yêu hoặc buồn cười, miệng còn phát ra tiếng kêu của động vật. Đợi đến khi Nha Nha cười lên thì nàng mới lặng lẽ rời đi.

Trương Minh Hiên chột dạ nhìn thoáng qua cửa sau, chắc là không bị Thanh Nhã tỷ tỷ phát hiện đâu nhit! Hắn không khỏi thở phào một hơi, cuối cùng cũng dỗ được.

Cơm trưa tới nhanh hơn tưởng tượng của Trương Minh Hiên, hơn nữa còn rất phong phú, nào là gà xào, nào là canh hầm, thơm đến nức mũi!

Trương Minh Hiên vươn cổ hít một hơi thật sâu, cất tiếng khen ngợi: "Tay nghề của tỷ tỷ thật tốt."

Lý Thanh Nhã chìa tay ra, nói: "Đừng có nhiều liwuf! Đưa Nha Nha cho ta, mau ăn đi!"

Trương Minh Hiêncảm thấy khó hiểu, hỏi: "Vậy còn tỷ?"

Lý Thanh Nhã nhận lấy Nha Nha, nói: "Ta ra sân sau ăn."

Lý Thanh Nhã nhìn Thanh Bình kiếm ở trên quầy rồi hỏi: "Thanh Bình kiếm ư? Ở đâu ra vậy?"

Trương Minh Hiên kinh ngạc, nói: "Tỷ biết sao?"

"Bên trên có viết tên!" Lý Thanh Nhã ung dung nói.

Trương Minh Hiên nhìn mấy ký hiệu khắc trên vỏ kiếm, khóe miệng giật giật hai lần, mù chữ đúng là không thương nổi!

Trương Minh Hiên nói: "Là một khách quen mua sách, vì không có tiền nên dùng thanh kiếm này để thế chấp."

Lý Thanh Nhã thoáng gật đầu, không hỏi nhiều, trái lại nói rằng: "Đúng rồi, ngươi viết quyển truyền kỳ kia mau lên đi! Hẳn là mấy người tỷ muội của ta sẽ thích đọc. Lúc trong thư điếm không có người nào, ngươi có thể viết luôn ở trên quầy."

Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Nhã không thèm đợi hắn trả lời mà đã rời đi, hắn cắn xương gà trong miệng rồi tử nhủ: "Thế này là đang giục mình ra chương mới à? Chắc chắn là vậy rồi! Phải nói là khá là hứng khởi đấy!"

Trương Minh Hiên vui mừng rạo rực ăn hết thức ăn xong, liền bưng chén đĩa ra sân sau, về phần rửa chén thì thôi đi! Chỉ mỗi cái thùng kia mà đã nặng đến mấy cân rồi, hắn thật sự không xách nổi! Trương Minh Hiên cầm giấy bút đi ra thư điếm, dự định múa bút thành văn.

Vừa tới thư điếm thì phát hiện đã có vài người đang tìm kiếm ở bên cạnh giá sách. Mọi người vừa nhìn thấy Trương Minh Hiên thì ánh mắt đều sáng lên, lập tức cùng tiến tới bao vây Trương Minh lại.

Trương Minh Hiên vô thức nâng cánh tay đặt ở trước ngực, cảnh giác kêu lên: "Các người là ai?"

Một người trong đó cười ha ha, nói: "Trương công tử à, ta là Trương Tuấn! Hôm qua khi đến quý tiệm, chính là ngươi đã giới thiệu Tru Tiên cho ta."

"Trương Tuấn?"

Trương Minh Hiên nhìn kỹ, thật đúng là vậy, thì ra tên này chính là Trương Tuấn! Cái tên lấp đầy tư tưởng xấu xa trong đầu kia.

Trương Minh Hhiên nhìn xung quanh một lượt, phát hiện đều là người quen hết! Tên gì thì không biết, nhưng đều trông rất quen mắt.

Trương Minh Hiên buông cánh tay phòng bị trước ngực xuống, cười nhạt nói: "Trương Tuấn công tử, hôm nay ngươi đã trở thành người nổi tiếng ở học đường rồi!"

Trương Tuấn cười ha ha, mặt mày hớn hở, nói: "Đều là do phúc của Trương công tử, ta cũng chỉ học đi đôi với hành mà thôi." Làm thế nào cũng chẳng thể che giấu được gương mặt vênh váo kia.

Trương Tuấn vội vàng nói: "Trương công tử, ông chủ Trương, phần tiếp theo của ‘Tru Tiên’ đã ra chưa?"

"Đúng vậy! Trương công tử, hôm nay ra Tru Tiên chưa?"

"Đang xem một nửa thì bị ngắt ngang, đây chẳng phải là lừa gạt người sao?"

"Đúng rồi!"

"Đúng vậy đó!" Tất cả mọi người đều nhìn Trương Minh Hiên với ánh mắt đầy mong đợi.

Trương Minh Hiên chột dạ tằng hắng một tiếng, đaonj nói: "Chuyện này à, ừ thì, hôm nay tác giả có việc, không có phần mới!"

"Cái gì?"

"Sao lại thế được!" Giọng điệu của mọi người lập tức cao lên đến tận quãng tám, trong mắt đong đầy sự giận dữ.

"Tác giả là ai?" Còn có người trực tiếp hỏi về tác giả.

Trương Minh Hiên lập tức cảm thấy phía sau lưng trở nên lạnh lẽo, tựa như bị người ghi thù.

Đúng rồi! Hình như bọn họ không biết tác giả là mình! Trương Minh Hiên lập tức cười thầm trong lòng.

"Hét cái gì? Hét cái gì hả? Còn chưa bán xong phần đầu thì sao ra phần tiếp theo được?!" Trương Minh Hiên bình tĩnh bày ra vẻ nghiêm trọng mà quở trách.

Mọi người bị Trương Minh Hiên dạy bảo đến sững sờ, yên tĩnh lại trong nháy mắt.

Trương Tuấn vẫn còn ỷ vào việc có quen biết với Trương Minh Hiên, không vừa lòng mà nói: "Chưa bán xong thì không ra phần mới sao? Có thư phường ở đây thì sao có thể không bán hết được!"

"Đúng vậy đó!"

"Không sai!"

"Trương công tử, nói lý chút đi!"

Những người còn lại nhao nhao nói theo.

Trương Minh Hiên than khổ mà nói: "In sách không cần tiền à? Không bán hết đống sách này thì lấy tiền đâu ra mà in phần tiếp theo của ‘Tru Tiên’ chứ!"

Các thư sinh nhìn nhau, nghe cũng rất có lý!

Trương Tuấn nói: "Có phải là bán xong mấy cuốn ‘Tru Tiên’ này thì sẽ in được phần mới của ‘Tru Tiên’ không?"

Trương Minh hiên khẳng định nói: "Đương nhiên!"

"Tốt lắm, còn bao nhiêu quyển?" Trương Tuấn hỏi.

Mặt Trương Minh Hiên lộ vẻ vui mừng, nói: "Còn có bốn mươi quyển thôi, ngươi muốn lấy hết sao?"

Trương Tuấn nhìn Trương Minh Hiên như nhìn một kẻ ngu, nói: "Ngươi nghĩ ta ngu à! Sách cũng không phải là hàng hóa bình thường, một quyển là đủ rồi."

Trương Minh Hiên xấu hổ cười hì hì, còn tưởng rằng gặp được đại gia lám tiền mà ngu ngốc chứ!

Trương Tuấn nói với mọi người: "Các huynh đệ, đến lúc cần chúng ta góp sức rồi, chúng ta hãy giới thiệu ‘Tru Tiên’ cho các đồng môn mà hảo hữu của chúng ta đi, bốn mươi quyển cũng không nhiều, mỗi người giới thiệu cho tầm hai ba người là đủ rồi."

"Được!" Mọi người đáp lại vang dội.

"Vì ‘Tru Tiên’!"

"Vì Thanh Vân môn!"

"Vì Linh Nhi!"

"Vì Trương Tiểu Phàm!"

"Xuất phát!"

Mười mấy người mang theo cảm xúc hào hùng, miệng thì hô hào khẩu hiệu, xông ra khỏi thư điếm.

Để lại Trương Minh Hiên đang trợn mắt há hốc mồm, người cổ đại cũng quá tốt bụng rồi đi! Đây chẳng phải là lực lượng tuyên truyền miễn phí sao?

— QUẢNG CÁO —