Tây Giang Dưới Ánh Trăng

Chương 41



Chim sẻ kêu vang, sương rơi xuống từ cánh hoa kim ngân. Ánh ban mai mờ ảo.

"Vội vàng đi đâu đấy?"

Kỳ Diễn An không mở mắt nhưng lại biết Kỳ Sóc ở chỗ nào, vươn tay ôm eo Kỳ Sóc kéo y vào trong lồng ngực mình.

"Ta không có đi đâu..." Kỳ Sóc cắn môi, do dự không biết nên nói như thế nào mới tốt, "Ta chỉ là không quen lắm..."

"Không quen có ta bên cạnh à?" Tay Kỳ Diễn An theo đầu vai Kỳ Sóc, một đường chạm tới eo, trong lời nói còn mang theo tiếng mũi lười biếng lúc sáng sớm. Kỳ Sóc rụt vào lòng hắn, ngửa đầu nhìn, bàn tay sờ lên ngực Kỳ Diễn An. Những việc trải qua mấy năm nay khiến Kỳ Sóc lộ ra vẻ mệt mỏi xanh xao, năm ngón tay trắng nõn thon dài, nước da của Kỳ Diễn An sạm đi vì gió mưa, ngực có màu lúa mì.

Ngón trỏ Kỳ Sóc vừa gợn lên lại buông ra, đầu ngón tay từng chút từng chút điểm lên xương quai xanh của Kỳ Diễn An. Sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

"Lúc trước, ban đêm làm việc này xong...thì lại phải mò mẫm trở về"

"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bình minh trong vòng tay của thiếu gia …"

Kỳ Diễn An thoáng chốc mở mắt ra, Kỳ Sóc không khỏi hoảng hốt, rũ mắt đỏ mặt, ngón tay cuộn tròn.

"Vậy sợ là ngươi phải tập quen rồi." Kỳ Diễn An nhéo nhéo vành tai Kỳ Sóc, thân mật trêu ghẹo, “Tương lai sẽ có nhiều chuyện như thế này.”

Kỳ Sóc mím môi cụp mắt xuống, không nói lời nào.

"Bọn họ gọi ngươi là... Đại chưởng quỹ hở? Ta cũng phải gọi ngươi là đại chưởng quỹ nhỉ? ”

Kỳ Diễn An nhắc tới như vậy, Kỳ Sóc quả thực xấu hổ muốn chết, ấp úng nói năng lộn xộn: "Không... Không... Thiếu gia thì... Cứ gọi ta là… như nào thì gọi như thế..."

Giọng nói dần yếu, càng nói, y càng theo bản năng chui vào lòng Kỳ Diễn An.

Một lúc lâu sau, Kỳ Sóc ngẩng đầu lên, đuôi lông mày hơi trầm xuống, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm Kỳ Diễn An: "Ta cũng không nên gọi là thiếu gia nữa... Hẳn là đổi gọi là lão gia..." Kể từ hôm nay Kỳ Diễn An là người nắm quyền của Kỳ gia, gọi lão gia thì đúng hơn.

"Nhưng... Mọi người bên ngoài toàn gọi thiếu gia là đại tướng quân".

Cái bộ dạng bối rối vì không biết gọi hắn là gì khiến Kỳ Diễn An bật cười, ngón tay hắn quấn quanh tóc Kỳ Sóc chơi đùa, nói: "Ngươi muốn gọi cái gì thì gọi là cái đó. ”



Kỳ Sóc bình tĩnh nhìn Kỳ Diễn An chốc lát, trong mắt lóe ra tia sáng ngời đột nhiên cúi đầu không nói gì nữa, không biết đang suy tư cái gì. Kỳ Diễn An cười khổ, khi còn bé không giấu giếm chuyện gì, càng lớn càng không thẳng thắn, càng giấu kín lời nói trong lòng.

"Có rất nhiều vết sẹo..."

Đêm qua ánh trăng mờ ảo, hơn nữa Kỳ Diễn An cố ý che đi nên nhìn không rõ, giờ có thể nhìn thấy. Tay Kỳ Sóc vuốt ve vết thương lớn nhỏ trên ngực và bụng Kỳ Diễn An, có sâu có nông, lưu lại ở những thời điểm khác nhau. Một số trông sắc nét dị thường, một số không có quy tắc uốn lượn. Kỳ Sóc không thể không tưởng tượng ra vẻ ngoài đẫm máu ban đầu của những vết thương cũ này, là đau đớn cắt da, đau ở trên người mình.

"Thiếu gia chưa từng đề cập chuyện này trong thư..." Vừa nói còn có chút oán hận.

Kỳ Diễn An tâm nói ngươi cũng chỉ có hơn không kém, từ trước đến nay đều là báo hỉ không báo ưu. Trong thư ngoại trừ "sống rất tốt", chẳng viết thêm gì. Nhìn ngươi gầy như thế này, trông giống như một người sống tốt không? Nếu không phải khóe mắt Kỳ Sóc đỏ lên, nói thêm câu nữa thì sẽ khóc, Kỳ Diễn An đành phải nuốt lời xuống.

"Mấy năm trước khi tiêu diệt thổ phỉ đã để lại đó." Ngón tay cái phủ lên mi tâm đang nhíu của Kỳ Sóc,Kỳ Diễn An không để lại dấu vết chuyển đề tài, "Nói đến trận chiến này, có một chuyện thú vị. Tên cầm đầu thủ thành của bọn sơn phỉ tính tình nóng nảy thiếu kiên nhẫn, ta lệnh một đội tân binh đi dưới thành làm ầm ĩ mấy ngày, hắn kích động quá, lại thấy là một đội quân lớn nhỏ không có kinh nghiệm gì tức thì cắn câu,ngày thứ ba bèn mở cửa thành nghênh đón, kết quả trúng mai phục của ta..."

Nói xong, nâng một chân Kỳ Sóc lên.

"Ưm..." Hô hấp trong chốc lát trở nên dồn dập.

Đến gần trưa, Kỳ Sóc khó khăn lắm mới tỉnh lại. Kỳ Diễn An đã rời đi, mặc dù đi rất vội nhưng vẫn dọn dẹp cho y. Đã lâu không gặp cảm giác đau đớn chua xót chân thật mà sung sướng khiến y cảm thấy cực kỳ vui vẻ từ tận đáy lòng. Kỳ Sóc lập tức làm một chuyện khiến chính mình cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, y ôm chăn mỏng vào trong ngực, cúi đầu ngửi ngửi mùi vị còn sót lại trên đó, chỉ như vậy thôi cũng đỏ mặt.

Thiếu gia đã trở lại. Thiếu gia bình an trở lại bên cạnh y.

Mặc kệ sau này sẽ như thế nào, ít nhất ở chỗ này, ít nhất tại giờ phút này, cho dù không vinh quang, cho dù không quang minh chính đại... Thiếu gia vẫn là của y.

Chạng vạng, Kỳ Diễn An mới trở về. Từ xa đã nhìn thấy Kỳ Sóc đi dạo ở đầu ngõ, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, như là dáng vẻ thê tử chờ đợi trượng phu trở về nhà. Kỳ Diễn An giống như còn bé thích trêu Kỳ Sóc, rón rén đi tới phía sau y, ở bên tai người ta nói: "Ngươi đây là muốn thành đá vọng phu đấy à. ”

" Thiếu gia! Kỳ Sóc nghe vậy quay đầu lại. Thời gian trôi qua, dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt cười cong cong của Kỳ Diễn An vẫn như trước.

Kỳ Sóc nhìn hắn hơn nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, những lời chọc ghẹo chọc thủng tâm sự của Kỳ Sóc, khiến y ngượng ngùng: "Thiếu gia. Đừng trêu ta nữa.”

"Phu nhân," Kỳ Diễn An nắm lấy tay y, đan mười ngón vào tay y, "Hồi phủ. ”

Hai gò má y bị nhuộm đỏ ửng, lông mi run lên như cánh bướm, Kỳ Sóc một lần nữa nhỏ giọng lặp lại lời vừa rồi: "Thiếu gia, đừng có trêu ta mà. ”

Mỗi món ăn trên bàn đều là món khoái khẩu của Kỳ Diễn An. Kỳ Diễn An động đũa gắp hai thứ, Kỳ Sóc lại có chút thấp thỏm, nhìn chằm chằm Kỳ Diễn An không chớp mắt, sợ bỏ qua một chút phản ứng trên mặt Kỳ Diễn An, cũng sợ hắn không thích.

Hai món ăn mỗi một món Kỳ Diễn An đều chỉ nếm một miếng, nói: "Bánh củ cải là ngươi làm, sườn heo hấp bột gạo không phải. ”



"Sườn hấp ta làm không ổn." Kỳ Sóc nhỏ giọng biện giải, "Đây là món ăn đặc trưng của tửu lâu nơi này, tuy rằng kém xa đầu bếp trong kinh thành làm, nhưng cũng là tốt nhất nơi này. ”

*Ta không quan tâm nó có ngon hay không.” Kỳ Diễn An lại gắp một miếng bánh củ cải, "Ngươi làm cháo loãng cũng được. Dưa muối bánh bao đều có vị thơm ngon. ”

Kỳ Sóc lộ vẻ xấu hổ: "Thiếu gia cứ trêu ta."

Kỳ Diễn An gắp một miếng cá, chấm nước tương bỏ vào bát Kỳ Sóc: "Ngày mai ta sẽ khởi hành, hồi kinh diện thánh. ”

Kỳ Sóc kinh ngạc, nhanh như vậy. "Không thể ở lại thêm mấy ngày nữa ư?"

"Việc này không thể trì hoãn được."

Kỳ Sóc trầm mặc.

Kỳ Diễn An cầm tay hắn: "Ngươi hồi kinh cùng ta. ”

Kỳ Sóc ngẩng đầu lên: "Ta cũng hồi kinh với thiếu gia? ”

"Thế nào? Không sắp xếp được à? ”

"Không phải, " Kỳ Sóc lắc đầu, "Thiếu gia bảo ta đi cùng, vậy thì đi cùng ”

Bàn tay giấu dưới bàn âm thầm nắm chặt góc áo. Kinh thành vốn là nhà của bọn họ, nhưng Kỳ Sóc lại bướng bỉnh cảm thấy, một khi trở về kinh thành, bọn họ lại phải lén la lén lút trong bóng tối như hồi thiếu niên,buông thả trong màn đêm. Y không muốn làm một người lo lắng nữa, thời thời khắc khắc như kẻ trộm lo lắng tình yêu của mình sẽ bị lấy đi. Y có dự cảm, chờ Kỳ Diễn An hồi kinh, đang lúc sung mãn lại không có vợ, nhất định sẽ có không ít người tới cửa cầu hôn. Nếu là chuyện này còn dễ ứng phó, vậy nếu Kỳ Diễn An được tứ hôn thì sao? Đây là đại hỉ sự, vì Kỳ gia, vì thiếu gia, y nên kiêu ngạo. Nếu lão gia còn ở đây, y cũng nhất định sẽ vì thiếu gia kiêu ngạo. Nghĩ đến lão gia, Kỳ Sóc lại lo lắng. Năm đó không thể kịp thời chạy tới gặp lão gia lần cuối cùng, vẫn là hối hận trong lòng y, y mang ân tình nặng cùng áy náy cắn răng lăn lộn lăn lộn nhiều năm. Vì Kỳ gia, y không thể tùy hứng làm bậy, chưa kể người mà y để trong lòng nhiều năm nay đã bình an vô sự trở về, y còn có thể đòi hỏi gì nữa?

"Thiếu gia..." Kỳ Sóc thật cẩn thận hỏi, "Ta có thể luôn ở bên cạnh người sao?"

"Cái này còn cần hỏi?" "Kỳ Diễn An gõ lên trán y vài cái, "Chúng ta cả đời này đều không thể tách ra.”

Kỳ Sóc nhắm chặt hai mắt lặng lẽ chịu mấy cái gõ liền, còn hiếm thấy không biết đủ, cố chấp nhìn Kỳ Diễn An nói: "Nhưng kiếp sau ta cũng muốn ở bên cạnh thiếu gia..."

Kỳ Diễn An không nhịn được cười, cảm thấy được sự ngốc nghếch nghiêm túc của y quá mức đáng yêu, hắn hôn lên trán Kỳ Sóc.

"Đều theo ngươi."