Tế Tác

Chương 3



Phần 3:

Than nhẹ một tiếng, ta bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Trăng Trung Thu vừa tròn vừa lớn, tia sáng rơi vãi khắp căn phòng. Khi ta nhìn thấy đôi mắt hạnh kia thì dòng lệ tràn bờ đê, hất chăn ra nhào tới chỗ hắn.

“Hầu gia! Ta, ta lại mơ thấy ngài đúng không? Ngài không được đi! Trước khi Đường Nhi tỉnh lại thì ngài không được đi đâu hết!”

Ta sợ hãi hết thảy đều là mộng ảo.

Hắn bị ta bổ nhào đến lảo đảo một chút. Hắn vỗ nhẹ gáy ta, cười bất lực mà dịu dàng: “Bản Hầu không đi đâu hết, Đường Nhi có tỉnh cũng không đi.”

Ta nghe thế thì gào khóc trong lồ ng ngực hắn, thế là cả phủ đèn đuốc sáng trưng, ai cũng tưởng lầm là có kẻ gian vào trộm cắp. Thiện Nhi xông vào kiểm tra, hốt hoảng la lên rồi lập tức đóng cửa ra ngoài, báo cho mọi người tản ra hết.

Tiếu Diễm ôm ta rất chặt, nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc dài thả sau lưng ta, động tác cứ như hắn đang nựng nịu một con mèo nhỏ nào đấy.

Thời gian trôi qua rất lâu ta mới thấy khóc đủ rồi. Ta ngồi lại giường, khi hắn đốt nến lên thì che mặt, chỉ dám nhìn hắn qua khe hở giữa ngón tay. Hắn ốm đi vài phần, da cũng ngăm đen hơn trước.

Hắn bị ta chọc cười: “Đường Nhi làm gì vậy?”

“Ta, ta khóc sưng mắt rồi, nhìn xấu lắm...” Ta kéo áo gối qua, thuận tay quấn lại thành mặt nạ che chắn.

Tiếu Diễm cười nghiêng ngả, hình như động đến miệng vết thương nên dùng tay bịt xương sườn bên trái lại.

“Hầu gia bị thương à?” Ta kéo tay hắn, để hắn ngồi bên cạnh ta.

Hắn không muốn cho ta xem nhưng cuối cùng vẫn không ngăn nổi. Ta nhanh nhẹn sờ đến đai lưng áo lót hắn, dùng cả hai tay nắm lấy, giá nào cũng không chịu buông ra.

“Đường Nhi, mau buông ra, sắp kéo hỏng rồi...”

Vạt áo rộng mở để lộ cơ thể da bọc xương, băng gạc quấn ngực, còn có vết máu đỏ tươi dài bằng nửa ngón tay rỉ ra từ sườn trái. Nước mắt vừa ngừng lại trào ra, ta túm đai lưng hắn khóc.

Tiếu Diễm sợ ta đụng vào tủ thấp nên lót một bàn tay sau đầu ta, một tay khác thì giữ hai cổ tay ta lại, động tác mềm mại không dám dùng quá nhiều sức.

Ta khóc sướt mướt kêu hắn: “Nếu Hầu gia ngại Đường Nhi xé rách áo ngài thì gọi người tới băm vằm tay ta ra luôn đi!”

Hắn hết cách không biết phải làm sao đành cúi xuống, cho ta một nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở giữa mày.

“Lời hay không chịu học, chỉ biết nói mấy câu hỗn...”

Ta lau nước mắt, sóng vai ngồi cùng hắn. Thấy chuyến này hắn làm việc kín đáo không cho ai hay nên ta không lắm lời, chỉ dám hỏi hắn có đau hay không.

“Có chút xíu thôi, cứ như muỗi đốt ấy mà.” Hắn buông lời trêu ghẹo, giúp ta tháo áo gối ra rồi tiện tay lau cả nước mắt, nước mũi.

“Làm gì có con muỗi nào đốt tới nỗi phải dùng băng gạc bọc miệng vết thương!” Ta khóc xong thì nổi giận, đã tức mình còn thấy tủi thân.

“Lúc đi thì im ắng như mèo, một phong thư nhà cũng chẳng chịu viết cho ta, lúc về thì gian như tặc, còn xem ta thành trẻ con mà lừa gạt!”

Ta đẩy hắn một phen, hắn kêu “ai da” che miệng vết thương lại, giả vờ như đau đớn lắm.

“Tiếu Diễm! Ta đánh vai ngài chứ có phải xương sườn đâu!”

“Tay đứt ruột xót đó mà.” Hắn kéo ta vào lòng, nhẹ nhàng vứt bỏ toàn bộ nguy hiểm và đau thương.

Ta nằm gác lên đầu vai hắn, tự thấy bản thân giống như mấy con mèo hay cún con quậy phá xong thì mệt đờ người.

Ta nghe hắn nói: “Ta chỉ muốn quay về ăn tết Trung Thu cùng nàng thôi. Đây là tết đoàn viên đầu tiên giữa hai ta nên không muốn bỏ lỡ, ta không còn được bao nhiêu người thân để sum vầy nữa rồi.”

Ta khóc đến đầu óc mơ màng, lúc này mới thở phào ra nhẹ nhõm: “Vậy là Hầu gia có thể yên tâm ở lại đây với ta đến hết năm đúng không?”

Hắn không trả lời, chỉ thấy trăng sáng rọi mặt gương, vài chiếc lá đỏ rơi rụng giữa không trung.

Ta cắn môi, thật lâu sau đó mới hỏi: “Còn phải đánh trận bao lâu nữa?”

Hắn thành thật trả lời: “Đây mới là giai đoạn khởi đầu mà thôi.”

Ta cho rằng hắn muốn mừng tết Trung Thu cùng ta nên trốn về. Sau khi săn sóc cho giấc ngủ của hắn xong thì ta trằn trọc suốt đêm, cảm thấy tự trách không tài nào chợp mắt nổi.

Đến lúc mặt trời mọc vào hôm sau, hắn thấy vành mắt ta thâm đen mới giải thích: “Nếu phu quân nàng là người công tư không phân minh thì không đáng để nàng dựa dẫm đâu.”

Hóa ra chuyến này hắn muốn gặp mặt ta trước Trung Thu nên ra roi thúc ngựa về trước mà thôi.

Sáng sớm hắn rời khỏi phủ nhưng ta không có hỏi gì cả. Ta đi trông coi tiền trang và quán trà cùng với Thiện Nhi.

Sau giờ ngọ có người tới báo là Tiếu Diễm quay về rồi, ta vội vàng dặn dò vài câu xong là quay lại Hầu phủ ngay. Ta gần như nhảy qua cửa lớn, xách làn váy lên chạy thẳng đến phòng khách.

Ta vừa vòng qua bức tường trang trí giữa sân, hô lên câu “Hầu gia đã về” thì lập tức bị thị vệ có gương mặt thô kệch cầm đao ngăn lại.

“Đừng dọa nàng!” Tiếu Diễm nói vọng ra từ trong đại sảnh.

Hắn đi ra, nói là có khách quý đến, bảo ta về hậu viện chờ một lát, tiện thể trừng mắt nhìn thị vệ dám ngăn cản ta. Chắc là do mang tiếng ác đã lâu, hắn làm hai người họ sợ tới mức dập đầu xin ta tha tội.

“Khoan đã.” Một giọng nói xa lạ vang lên, người đó đi ra đứng trước mặt Tiếu Diễm.

Hắn nhìn ta từ đằng xa: “Khó trách Hầu gia về nhà trước Trung Thu, thì ra là vì đêm xuân khó đợi.”

Tuy mặc thường phục nhưng thanh thế đầy mình, còn nói năng dồn ép Tiếu Diễm như này thì ta lập tức đoán được hắn là ai.

Ta vội khom người hành lễ: “Thần phụ thất lễ, mong điện hạ thứ tội.”

Đây là Thái tử, vì có bụng phệ nên nhìn không phong độ bằng Tam Hoàng tử. Thái tử khen ta thông minh, so sánh ta với thê thiếp của hắn. Ta cứ thấy kỳ cục thế nào, thừa dịp Tiếu Diễm bàn chuyện để rời đi.

Buổi tối Tiếu Diễm về hậu viện, mắt thấy đồ ăn trên bàn nguội lạnh mà chỉ hỏi: “Không phải ta đã cho người truyền lời để nàng ăn trước rồi sao? Còn đợi bản Hầu làm gì.”

Đôi tay ta vân vê chiếc khăn, gục đầu xuống nói: “Ta, ta sai rồi... không nên quấy nhiễu Hầu gia bàn chuyện công, còn khôn vặt chọc Thái tử điện hạ nói mấy câu như vậy...”

Sau một lúc lâu im ắng, ta run rẩy ngước mắt nhìn hắn.

Tiếu Diễm vẫn bình tĩnh như thường, hắn hỏi ngược lại ta: “Tại sao nàng cảm thấy bản thân là người làm sai khi Thái tử nói năng lỗ m ãng với nàng?”

Ta ngơ ngẩn. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ta: “Người đời bàn tán xôn xao, bảo Vệ Quốc Hầu ta cưới được cô vợ lẽ xinh đẹp lắm, ta yêu nàng như báu vật, cuối cùng vạn tuế cũng nở hoa. Hôm nay ta nói với Thái tử lời đồn là thật đấy, ta thực sự coi trọng nàng, không thể để nàng chịu uất ức được.”

Cho nên hắn từ chối lời đề nghị mời ta đến dùng chung bữa tối của Thái tử, giúp ta có thể an tâm ăn cơm ở trong phòng của chính mình.

Có triều thần từng nịnh bợ Thái tử, lén lút đưa cả tình nhân lẫn vợ đẹp vào Đông Cung. Ai cũng biết Thái tử háo sắc, không ít quan lại nhỏ không danh không phận một bước lên mây nhờ vào con đường này. Nhưng Tiếu Diễm sẽ không làm như vậy.

Nếu tương lai Thái tử lên ngôi, ta nghĩ sử sách sẽ dành nhiều lời khen ngợi cho Tiếu Diễm hơn là Thánh Thượng.

“Đường Nhi, Thái tử làm sai chứ không phải nàng, không cần nhận lỗi với ta như vậy.”

Ta nghe thế thì nằm trong lồ ng ngực hắn, nói lời xuất phát từ tận đáy lòng: “Ngày xuất giá Đường Nhi không cam tâm bao nhiêu thì bây giờ lại thấy may mắn bấy nhiêu. Hầu gia, đối với Đường Nhi thì mối hôn sự này tốt lắm, thật sự rất tốt.”

Đêm đó ta chủ động cởi qu@n áo hắn ra rồi kéo màn che xuống. Ta vòng lấy cổ hắn, dùng đôi môi lấp kín miệng hắn: “Ta không sợ cảnh cô nhi quả phụ. Tiền kinh doanh quán trà và tiền trang đủ để ta sống đến cuối đời, Hầu gia tin ta đi.”

Ta vừa nói vừa cởi áo ngoài của chính mình: “Hầu gia dạy giỏi lắm, Đường Nhi không còn là cô nương chỉ biết khóc lóc. Đường Nhi cũng không cần đeo bám bất kỳ ai, cho dù đèo bòng thêm đứa con vẫn có thể sống rất tốt.”

Chỉ trong gang tấc, hô hấp hắn trở nên cực kỳ dồn dập. Ta kéo tay hắn, để hắn dạo chơi đến nút thắt đai lưng ta. Trời thu mát mẻ như nước, vậy mà ta lai cảm thấy khô khan nóng cháy.

“Hầu gia, giúp Đường Nhi cởi áo...”

Lời vừa ra khỏi miệng, tia lý trí còn sót lại trong mắt Tiếu Diễm nhanh chóng tiêu biến đi hết. Cổ tay hắn lật lại, lớp quần áo cuối cùng trên người ta trượt xuống đất.

Da thịt kề cận, môi lưỡi chạm vào nhau. Đó là chiến trường của ta và nhất phẩm quân hầu...

Ba ngày sau, Tiếu Diễm rời khỏi phủ.

Lần này không giống trước, hắn nhận lấy binh phù, dẫn theo ba mươi nghìn binh mã xuất phát. Đường phố đế đô người đông nhộn nhịp, tất cả đều đến đây để đưa tiễn tướng sĩ rời đi.

Vẫn là Tây Nam như cũ, nơi chiến trường từng giúp hắn công thành danh toại mấy lần.

Ta suy đoán lần trước hắn đến đó để tìm hiểu thật giả, nắm giữ tình hình quân địch mà thôi. Lần này mới là mang binh xuất chinh thật sự.

Ta đứng ở cửa Hầu phủ đưa tiễn, còn hắn thì chưa từng quay đầu nhìn lại.

“Đường Nhi đừng ăn cua, đêm nay bị đau bụng thì bản Hầu không giúp nàng xoa bóp được đâu.” Đây là lời cuối cùng hắn dành cho ta trước khi đi.

Ta đồng ý với hắn là sẽ không khóc nữa, đứng ở cạnh cửa tàn nhẫn cắn nát môi. Đến khi bóng dáng người lính cuối cùng trong hàng ngũ dài biến mất không thấy đâu thì ta mới bật khóc, nước mắt rơi xuống như mưa.

Ta chưa bao giờ biết bản thân có thể nhớ nhung một người nhiều đến thế. Lúc sắp sửa xoay người vào phủ, ta chợt thấy một cỗ kiệu có vẻ quen mắt.

Chuông bạc treo kiệu màu đỏ thẫm, trên mành che thêu một đóa hoa hải đường. Ta nhớ Tần Văn Ngạn từng đòi cha hắn là Tần Thái phó cỗ kiệu này, nói là hoa hải đường phù hợp với ta, trong tên đều có một chữ “Đường”. Ta chỉ cần liếc sơ qua là nhận ra kiệu này thuộc về hắn.

Nếu không nhờ vào phụ huynh thì đời nào hắn được ngồi lên kiệu quan chứ. Hắn không giống Tiếu Diễm muốn thứ gì thì đích thân ra tay giành lấy.

Nhìn gương mặt người xưa nay đã dần xa lạ đi tới, ta bỗng dưng cảm thấy hơi buồn cười. Hài hước ở chỗ là lúc trước ta chẳng hiểu gì cả, xem một tên thư sinh yếu đuối chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt thành châu báu.

Hắn thấy ta thì hành lễ trước, sau đó mặt mày khẽ động, nói là muốn trò chuyện với ta.

Ta bày tiệc ở quán trà của mình, tôi tớ đứng thẳng lưng ở khắp nơi, cửa sổ thì mở rộng. Ta hỏi hắn muốn nói chuyện gì.

Có thể nhìn ra được Tần Văn Ngạn thật lòng lo lắng cho ta. Hắn hỏi ta tình hình gần đây thế nào, Tiếu Diễm có khắt khe với ta không.

Thiện Nhi thấy ta lười trả lời mấy câu hỏi ai cũng biết đáp án thế này thì châm trà, xem xét thời thế đỡ lời cho ta: “Mời phu nhân uống trà.”

“Phu nhân?” Tần Văn Ngạn ngơ ngẩn lặp lại.

Thiện Nhi kể lại mấy câu Tiếu Diễm nói với ma ma già trong phủ cho hắn nghe rõ từng chữ. Tần Văn Ngạn hết nhìn Thiện Nhi lại ngó sang ta.

Hắn còn trẻ tuổi quá, so với Tiếu Diễm thì da thịt mịn màng hơn nhiều. Da mặt hắn mỏng, chưa từng chịu qua sóng gió nên mới tán gẫu vài câu đã lạc giọng rồi.

“Tiểu Đường, nàng có từng trách ta vứt bỏ nàng vào lúc ấy hay không?”

“Đương nhiên ta có trách ngươi.” Ta nói thẳng, không hề dè chừng.

Ta vĩnh viễn không thể nào quên cái ngày cha ta đến chỗ Tần Thái phó xin giúp đỡ, đến lúc quay về nhà đã tuyệt vọng như thế nào.

Ta là đứa con gái cuối cùng trong nhà chưa được gả chồng. Ta và Trần Văn Ngạn không chỉ đính hôn từ lúc còn trong bụng mẹ, chúng ta còn là thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành. Hai năm trước, thậm chí Tần Thái phó còn có lần trêu ghẹo ta, bảo ta cứ gọi thẳng ông ấy là “cha Tần” cho rồi.

Người coi ta như con gái ruột, hưởng sái vinh quang của cha ta nhiều năm như vậy, thế mà nói trở mặt là trở mặt được ngay.

Mà cha ta chưa từng yêu cầu gì quá đáng, chỉ hy vọng nhà hắn có thể đón ta vào cửa, lấy thân phận thiếp thất hay tôi tớ gì cũng được, chỉ cần ta có thể thoát kiếp bị giày vò trên đường đi lưu đày.

Nhưng Tần Thái phó không giúp, Tần Văn Ngạn cũng không hề nói được câu nào. Khi biết ta quay về đô thành làm vợ lẽ cho Tiếu Diễm, hắn còn phải đợi đến khi người ta đi rồi mới dám đến hỏi thăm.

“Lá gan Tần công tử đã nhỏ như vậy, lúc trước lấy đâu ra can đảm hứa hẹn một đời bình an với ta thế? Hay là lời chót lưỡi đầu môi, không có một chút thật lòng nào hết đúng không?” Ta hỏi hắn, trong lòng không hề khổ sở mà chỉ thấy hoang đường.

Có lẽ hắn không ngờ bây giờ ta trở thành người như thế này, cũng không tưởng tượng nổi ta sẽ nói năng với hắn như vậy.

Hắn kinh ngạc lắm. Hắn sẽ không bao giờ nghe được câu tha thứ hay nhung nhớ gì từ chỗ ta đâu. Cô nương chìm đắm trong lời ngon tiếng ngọt xưa kia trưởng thành rồi.

Phu quân nàng dạy: Nói ít làm nhiều, biết địch biết ta.

Tuyệt đối không được phép hao phí sức lực vào việc vô dụng.

Ta chờ được câu xin lỗi từ Tần Văn Ngạn.

“Nhưng ta cũng phải cảm ơn nhà họ Tần các ngươi không thu nhận ta.”

Ta buông tách trà, ra lệnh đuổi khách: “Không thì ta đã không thể gả cho Vệ Quốc Hầu, càng không thể sống sung sướng như ngày hôm nay.”

Trần Văn Ngạn không chấp nhận nổi sự thật, ta còn bổ sung thêm: “Nếu ta nói Hầu gia tốt hơn ngươi vạn lần là còn làm nhục phu quân ta đấy, ngươi hiểu chưa?”

Hắn mất hồn mất vía đi ra ngoài, bước hụt chân ngã xuống bậc tam cấp nên gãy xương luôn.

Nhớ tới phong thái Tiếu Diễm oai hùng, vác đao cưỡi ngựa thì ta than thở một câu: “Thiện Nhi nói xem, ngoại trừ việc sinh trễ hơn Hầu gia mười mấy năm, trẻ tuổi hơn tí thì hắn còn gì tốt hơn nữa đâu?”

Thiện Nhi cười xấu xa, nhỏ giọng nói: “Trẻ tuổi thì sao, không có thể lực như Hầu gia cũng vô dụng.”

Ta tưởng niệm mấy đêm trước ta và Tiếu Diễm ồn ào vang vọng khắp cả phòng, mặt mũi lập tức xấu hổ đỏ au.

Ta cầm khăn đánh nàng, vô tình nghe thấy phòng cách vách có người nghị luận Tiếu Diễm.

“Hắn muốn thu phục chín tòa thành ở Tây Nam thì có khác gì mở ra một trận chiến không hồi kết đâu. Chỉ mang theo vỏn vẹn ba mươi nghìn binh mã, kỳ này ta thấy khả năng cao là Vệ Quốc Hầu không về được...”