Chẳng lẽ chúng định lao vào tấn công tôi theo kiểu ‘Thà chết còn hơn tuân phục!’ sao.
Vậy sẽ thành ra một trận chiến tổng lực mất.
Tuy chúng không có tí cơ hội thắng, nhưng bọn tôi cũng sẽ không thể lành lặn thoát ra.
Hiện tại, vẫn chưa có chút tổn thất nào… chúng tôi chắc chắn sẽ thắng, nhưng tôi muốn tránh giao chiến nhất có thể.
So với những tiếng ồn ban nãy, bây giờ chiến trường lại đang chìm trong sự im lặng kỳ dị.
Ánh mắt của đàn Nha Lang đều dồn cả vào tôi.
Tôi chầm chậm di chuyển.
Tôi không biết chúng sẽ phản ứng như thế nào, nhưng cần phải cho chúng nhận ra cái chết của Đầu đàn quan trọng thế nào.
Tôi tiến tới xác của con Đầu đàn Nha Lang tộc. Không một ai ngăn cản tôi.
Những con sói gần thi thể con Boss một bước lùi lại. Và rồi, tôi ‘nuốt chửng’ con Đầu đàn.
Việc này, là quyền của kẻ chiến thắng.
《Phân tích hoàn tất.
‘Bắt chước: Nha Lang’ đạt được.
Đạt được Skill cố hữu 『Siêu Khứu Giác, Tư Niệm Truyền Đạt, Uy Áp』.》Lời của 『Đại Hiền Giả』 vang lên trong tâm trí tôi.
Hừm.
Mấy con này… Thấy Đầu đàn của mình bị nuốt chửng, mà còn chả cử động lấy một cơ bắp.
U—n.
Tôi cứ nghĩ chúng sẽ hoảng hốt tìm cách chạy trốn hoặc co rúm lại trong sợ hãi khi tôi đi đến mức này.
À, phải rồi! Tôi đã nói ‘Quy phục, hay Chết.’ mà.
Trời ạ… Adrenaline lên đến não nên kết quả thế này.
Chẹp, chắc phải cho chúng một lối thoát thôi.
Với suy nghĩ đó, tôi bắt chước con Đầu đàn.
Và,
*Gru, Uo— — — — — — n!!!*
Tôi, vận dụng 『Uy Áp』, và hú một tràng.
“Kukuku! Nghe đây! Ta sẽ tha mạng cho các ngươi lần này. Những kẻ nào không tuân phục ta, hãy rời khỏi đây ngay lập tức!!!” Tôi tuyên bố như thế với đàn sói.
Với câu này, ngay cả những kẻ ngu đần nhất cũng sẽ có dũng cảm mà bỏ chạy.
Tôi những tưởng như vậy,
(Tất cả chúng tôi, sẽ luôn theo Ngài!!!)
Chúng đồng loạt trả lời và quỳ rạp trước tôi.
Thực tình mà nói, trông chúng chẳng khác nào một đám cún chuẩn bị nằm ngủ cả.
Dù sao, có vẻ bọn chúng đã chọn quy phục.
À, hóa ra lúc chúng ngồi im như phỗng, chúng đang dùng “Tư Niệm Truyền Đạt” thảo luận với nhau à?
Và như thế, trận chiến ở ngôi làng Goblin đi đến hồi kết.
***
Không hẳn là vậy.
Vấn đề nghiêm trọng hơn, là thu dọn tàn cuộc.
‘Ai đã ra lệnh dỡ căn nhà này…’ v.v…
Làm gì tiếp theo đây? Và lấy gì làm giường cho đám Goblin giờ?
Và, ai sẽ trông chừng đàn sói đây…
Tuy đã chết khá nhiều, nhưng vẫn còn đến khoảng 80 con sót lại. Chuyện này… Thôi, hôm nay xem như là xong! Suy tính gì, để hôm sau đi.
Tạm thời, tôi ra lệnh cho đàn sói chờ ở ngoài thôn, còn bản thân thì đến cạnh đống lửa của đám Goblin để nghỉ ngơi.
Bình minh ngày hôm sau.
Tôi đã suy nghĩ cả đêm, và cuối cùng quyết định:
‘Để đám Goblin chăm sóc cho đàn Nha Lang!’
Tổng số Goblin có thể chiến đấu là 74. Không có thương vong trong trận chiến hôm qua.
Có vài vết xước, nhưng cũng chỉ dừng ở mức đó.
Còn về tộc Nha Lang, còn lại 81 con.
Tuy có nhiều con bị thương, nhưng cũng đã bình phục nhờ thuốc hồi phục.
Dù không cần phải chữa trị, chúng vẫn không sao cả. Năng lực hồi phục của Nha Lang tộc quả thực rất cao.Tôi xếp đám Goblin đã thức dậy thành hàng.
Những kẻ không thể chiến đấu, đứng quanh đó mà nhìn. Dẫu sao, cả khu này đều có còn cái nhà nào đâu. Nên có nổi bật cũng phải chịu thôi.
Trưởng thôn đang đứng ngay bên cạnh tôi.
Trông như ông ta có ý định chăm sóc cho tôi, điều đó cũng tốt… nhưng việc được một ông lão Goblin chăm sóc thì chẳng vui tí nào.
Khiếu thẩm mỹ của tôi từ kiếp trước mách bảo điều đó.
Vậy đó, cho dù có chuyển sinh thành Ma vật bao nhiêu lần đi nữa, khiếu thẩm mỹ của tôi vẫn mãi như vậy!
Và, do trong ngôi làng của Ma vật không tồn tại thứ gì gọi là “dễ thương”, nên hiện tại, tôi dành gác chuyện đó qua một bên.
Và tôi cũng sắp đàn sói thành hàng ngay trước đám Goblin.
Và rồi…
“Được—rồi… Tất cả. Từ nay về sau, các ngươi hãy chia thành từng cặp và chung sống.”
Tôi chờ xem phản ứng của họ.
Trông như tất cả đều đang chờ nghe những chỉ thị tiếp theo, nên hoàn toàn không có tiếng động nào.
Với việc tạo thành cặp, dường như không một ai có ý phản đối.
Cho tới bây giờ, mọi việc vẫn tốt đẹp.
“Hiểu ý ta chứ? Hãy tạo thành một cặp 2 người.”
Khi tôi nói vậy.
Những Goblin và sói đang ngồi cạnh nhau liền trao đổi những ánh nhìn.
Và,
“Guga!” (Xin được chiếu cố!)
“Gau!”(Xin được chiếu cố!)
Thế là thành 1 nhóm 2 người.
Mặc dù có hơi khác kiểu ‘Hôm qua là kẻ địch, hôm nay là bạn’, nhưng nhìn chung là vậy.
Và ngay lúc đó, tôi chợt nhận ra.
‘Tất cả họ đều không có tên thì phải??’
Sẽ rất bất tiện khi muốn gọi họ.
Và trong lúc nhìn quá các nhóm 2 người Goblin – Nha Lang,
“Trưởng thôn, khá là bất tiện khi gọi ông như thế. Nên ta đang nghĩ đến chuyện cho ông một cái tên, được chứ?”
Ngay khi tôi nói vậy, *soạt*… tất cả mọi cái đầu đều quay về phía tôi.
Kể cả những Goblin không thể chiến đấu ở quanh đó cũng vậy.
“Nh- Như thế… được chứ ạ?”
Trưởng thôn rụt rè, nhưng lại háo hức hỏi.
Hả? Sao mà phải phấn khích đến vậy?
“À ừ. Nếu các ngươi thấy ổn, thì ta sẽ cho mỗi người một cái tên.”
Tôi vừa nói xong, thì như thể cả đám Goblin đã nín thở, đều hét lên sung sướиɠ.
Có chuyện quái gì với họ vậy?
Đơn giản thì tình huống bây giờ là VÔ CÙNG PHẤN KHÍCH.
Nếu thực sự muốn có tên đến vậy, sao không tự đặt lấy một cái chứ…
Lúc đấy tôi đã nghĩ vô tư vậy đó.
Trước tiên là Trưởng thôn.
Đầu tiên, tôi hỏi tên con trai ông ta. Đó là “Rigur”.
Vậy là, tôi đặt tên trưởng làng là “Rigur do” = Rigurdo.
Thực sự thì nó cũng chẳng có mấy ý nghĩa. Chẳng qua chỉ vì tôi nghĩ cái tên đó nghe được thôi.
‘Nếu như con trai ông gọi là “Rigur”, thì Trưởng thôn sẽ thêm “Do!” vào…’ Khi tôi nói nó chỉ là một trò đùa, ông ta đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.
Hơn nữa,
“Được phép kế thừa cái tên của con trai tôi, thật không thể cầm được những giọt nước mắt biết ơn.”
Ông ta phóng đại quá rồi!
Việc đặt cho ông ta một cái tên mà chả mất mấy giây suy nghĩ làm tôi thấy hơi tội lỗi…
Nhưng thôi kệ! Cứ để nó trôi đi.
Tiếp tục, Goblin Thủ lĩnh sẽ tiếp nhận cái tên “Rigur”.
Tuy có thể thêm “Đệ Nhị” vào, nhưng mà như thế phiền phức quá, nên chỉ là “Rigur” thôi.
Và khi được gọi như vậy, anh ta quỳ rạp xuống như thể đang cầu khẩn tôi vậy.
Thiệt tình, mấy người này lại quá phóng đại rồi… Quả thật ‘Cha nào con nấy’.
Và tôi đặt tên cho họ trong cảm giác ấy.
Sẵn tiện, tôi đặt tên cho những cặp cha-con như thế luôn.
Tiếp đó, là những Goblin độc thân và những đứa mồ côi.
Mấy người này, chẳng biết có kế thừa mấy cái tên này không nhỉ.
Khi có cháu nội, Trưởng thôn sẽ là “Rigurdodo”.
Và khi có có chắt, đứa chắt sẽ mang tên “Rigur” và Trưởng thôn sẽ là “Rigurdododo”.
‘Nghiêm túc đấy chứ?’ có lẽ là một câu nói thích hợp … nhưng thôi kệ!!!
Và như thế, tôi đặt tên cho họ.
Rồi, với tôi, họ nói.
“Rirumu-sama, mặc dù chúng tôi rất vui… nhưng ngài chắc là mọi thứ đều ổn chứ?”
Trưởng thôn, à, Rigurdo lo lắng hỏi.
“Có vấn đề gì sao?”
“À, mặc dù chúng tôi biết là Rirumu-sama sở hữu lượng ma lực cực lớn… nhưng, đặt cùng lúc nhiều cái tên như vậy… Ngài chắc chắn sẽ không sao chứ?”
Ông ta đang nói gì vậy? Tôi chỉ đặt tên cho họ thôi mà?
“Hở? À, không vấn đề gì đâu.”
Và như thế, tôi lại tiếp tục việc đặt tên.
Có vẻ như… Rigurdo muốn nói gì đó, nhưng tôi hoàn toàn không để ý đến.
Khi đã xong việc với đám Goblin, tôi bèn chuyển sang đàn Nha Lang.
Đầu đàn tiếp theo của bầy là con trai của Đầu đàn đời trước.
Cậu ta trông không khác gì cha với thân thể rắn chắc đó, và cũng có phong cách tương tự.
Nhìn vào cặp đồng tử đỏ như máu ấy, tôi nghĩ một cái tên.