Hiện tại, tôi đang chịu hình phạt mang tên “Thoa trùng Địa ngục” của Rimuru-sama, được thực hiện bởi quấn tơ nhện quanh người và treo lên trần nhà.
Nhưng tôi lại không cảm thấy đau đớn gì cả. Tuy tôi không thể dùng lực mà dứt đứt tơ được, nhưng cảm giác cũng khá dễ chịu.
Do tơ nhện có thể co dãn được, nên tôi có thể cử động cơ thể.
Thế nhưng mà, dù có vật lộn đến đâu, nó vẫn chẳng chịu đứt cho, mà chỉ lắc lư vòng vòng thôi, do chú ý được điều đó, nên tôi đã cố tĩnh lại.
Và, để một một người lại sau là tàn nhẫn lắm đó.
Nhóm của Rimuru-sama đã đi đến của tiệm về đêm kia rồi, tôi nghĩ như thế thật nhẫn tâm quá. Tôi cũng muốn được họ dẫn đi mà…
Tuy thế, họ đi rồi.
Do tôi không thể tự trốn thoát ra được, nên phải cần triệu hồi bạn hữu Lam Nha Lang lên nhờ giúp đỡ. Thế mà, tôi lại không thể làm được chuyện đó!
Đến cả Đội trưởng Rigur cũng chưa làm được nữa là, đó không phải chuyện dễ dàng gì.
Cái này, chắc hẳn là sự trừng phạt khôn ngoan của Rimuru-sama rồi.
Tôi nghĩ Rimuru-sama thật sự keo kiệt, vì tôi chỉ ngủ có một tí thôi mà. Nhưng vì cả Đội trưởng Rigur à Trưởng thôn Rigurdo cũng nổi giận vì cùng lý do, nên chắc là như vậy rồi.
Tuy vậy, lại không cảm thấy đau đớn hay không thoải mái gì cả, nên tôi có thể dùng thời gian rảnh mà không có vấn đề gì.
Tuy nói vậy, Rimuru-sama thật sự rất hiền hậu. Có lẽ chính vì lý do đó mà mọi người đều ngưỡng mộ ngài ấy.
Mà, có lẽ chỉ cần chờ ngày mai Rinuru-sama về giải phóng, có lẽ chỉ phải chịu trận đêm nay thôi.
Lạ quá.
Đã qua nửa đêm rồi, mà sao nhóm của Rimuru-sama vẫn chưa về nữa. Có chuyện gì rồi sao? Mà, có lẽ họ chỉ đi dạo chơi và qua đêm ở đâu đó mà thôi.
Thật tình, đói bụng quá, ước gì họ mau mau quay trở về……
Nguy quá…
Đã 3 ngày rồi, nhóm của Rimuru-sama vẫn chưa về nữa.
Lo quá đi. Nhưng tôi lại không ở trong hoàn cảnh có thể lo lắng cho người khác.
Hiện tại, chính ngay lúc này, tôi đang gặp rắc rối to!
Cơn đói thì rắc rối, nhưng một vấn đề nặng nề và quan trọng hơn đã đến.
*Pi— — — Gorogorogoro…………*
Đau bụng quá……
Tôi đã cố gắng nín nhịn việc tiểu tiện, nhưng việc ‘đại sự’ hơn đã đến mất rồi.
Trước sự tấn công dồn dập của ‘việc lớn’ và ‘việc nhỏ’, ý chí của tôi dường như đã đến giới hạn mất rồi.
Thêm vào đó!
Căn phòng tôi bị treo, lại được trải thảm rất đẹp nữa chứ.
Nếu là phòng sàn lát đá thì hay quá, nhưng tôi mà làm bẩn tấm thảm sang trọng cao cấp kia, Dwarf Kaijin-san sẽ nổi giận cho coi… Đến cả Rimuru-sama, người hay nói rằng nhà tắm và toa-lét là không cần thiết nên không cần phải lo, cũng sẽ nổi giận nếu tôi làm bẩn căn phòng này…
Có lẽ, lúc này, chính là tình cảnh nguy hiểm nhất mà tôi từng biết.
Aa, phải làm cái gì đó thôi…
Chờ, Chờ đã… Nguy hiểm quá…
Khi tôi vặn vẹo cơ thể mình để cố nín nhịn, rung động truyền đến sợi tơ, và khiến tôi lắc lư dữ dội.
Cứ theo tình hình này, không sớm thì muộn, một thảm họa sẽ xảy ra cho coi.
Không thể cắt dây được, mà cũng gần như không thể mong vào việc nhóm của Rimuru-sama sẽ quay về.
Không thể làm gì được. Koryaa, bị chiếu bí rồi.
Từ nãy đến giờ, mồ hôi nhờn cứ tuôn ra không dứt, làm nhòe mắt tôi.
Không còn cách nào rời khỏi đây rồi, chắc phải đầu hàng và ‘xả’ hết ‘hàng’ ra ngay đây thôi—
Không, chờ đã? Tuy nói vậy…
Với tôi, kẻ bắt đầu đầu hàng, một giọng nói từ Thiên đường vọng lại.
『Nếu bất mãn, hãy triệu bạn hữu lên mà nhờ giúp đỡ!!!;
Chắc chắn rồi, Rimuru-sama đã nói thế.
Tôi cố làm lại lần nữa! Trước khi nhận ra, nó đã tức tốc xuất hiện!
(Bằng hữu, hãy đến đây! Nếu bạn không đến sớm, chắc sự việc sẽ nghiêm trọng lắm đấy!!)
Ngay khi nghĩ trong đầu như thế, bạn hữu Lam Nha Lang mà trước giờ tôi chưa hề có cảm ứng gì đột ngột xuất hiện và nghẹo cổ nhìn.
Cậu ta cũng chẳng hiểu ra sao nữa.
Nhưng do do tiếng kêu tuyệt vọng đó, lần thứ ba tôi đã đạt được cảm nhận vè sự kết nối.
Rất nhanh chóng. Hiện tại, tôi đang trong tình trạng ý thức đã được mài gọt đến cực hạn rồi!Kết cục, việc triệu hồi đã thành công vào giây phút cuối, và bằng hữu bèn chuyển tôi đến toa-lét.
Tuy vậy, do kiệt sức mà tôi đã vo thức giải phóng mọi thứ.
May mắn thay, do nhóm của Rimuru-sama mãi đến nhiều ngày sau mới về, nên mọi dấu tích đã được lau chùi và che giấu đi hết.
Vì tôi đã thành công trong việc triệu hồi bạn hữu, nên ngài ấy rất nạc nhiên, khiến tâm trí tôi ‘thoáng đãng’ hơn một tí.
Không cần phải nói, không có lý do gì để kể mọi người nghe những thất bại của tôi.
Chúng, tôi sẽ mang theo xuống mồ.
Phía sau của thành công, luôn là những nỗ lực, chính là vậy đấy!