“Mừng ngài trở về! Rất xin lỗi vì không thể đón ngài sớm hơn. nhưng có khách đang chờ gặp Rimuru-sama…”
Cả khi ông ta đã mệt mỏi, ông ta vẫn cảm thấy cần phải chào tôi, tôi vừa thấy biết ơn vừa thấy áy náy.Khách……? Ai đó tôi biết chăng?
Dẫu sao, nhóm Dwarf sẽ tự do trong làng nhỉ? Dường như họ đang nghiên cứu chung quanh thì phải. Các công cụ mà tôi mang về, đã được cất trong một căn lều trống.
Tôi sẽ để việc giúp đỡ nhóm Dwarf cho Rigur, và để mình được đưa đến các vị khách.
Và Rigurdo dẫn tôi đến một căn lều lớn.
Ai nhỉ?
‘À, gặp thì sẽ biết ngay thôi.’ vừa nghĩ vậy, tôi vừa bước vào căn lều.
Tôi rất ngạc nhiên khi vừa bước vào căn lều.
Bên trong căn lều, là khá nhiều Quỷ nhỏ {Goblin}.
Một số ăn vận khá chỉnh chu, và có khá nhiều người theo hầu.
Là các Tộc trưởng và các hộ vệ à? Trông như họ không hề vũ trang. Cơ mà, nếu có cũng chả ăn nhằm gì.
Trong khi tôi còn đang bối rối, thì các Goblin đột nhiên quỳ rạp xuống! Và,
“Lần đầu được diện kiến, thưa Đại nhân! Xin ngài vui lòng, lắng nghe nguyện vọng của chúng tôi!!!”
Họ đồng loạt cất tiếng.
Đại nhân? Nói tôi đấy à, cường điệu quá đấy. Tôi có thể thấy được sự nghiêm túc trong những ánh mắt và chất giọng đó.
‘Các người muốn gì ở ta?’ là những gì tôi nghĩ.
“Hừm. Nói đi!”
Tôi quyết định sẽ nghe chuyện của họ.
Rồi,
“A! Chúng tôi rất biết ơn! Nguyện vọng của chúng tôi, là được chấp nhận thành thuộc hạ của Ngài!!!”
Một trong số các Trưởng tộc đại diện trả lời.
Những người chung quanh đều gật đầu đồng tình.
Bọn họ hỏi với ánh mắt đầy kỳ vọng.
“Xin ngài, hãy chiếu cố chúng tôi!!!”
Bọn họ lại quỳ rạp lần nữa.
Thực lòng, tôi thấy rắc rối quá.
‘Hiện tại, vẫn đang trong giai đoạn phục hưng! Ta không có dư thời gian để lo cho mấy người!’
Mặc dù tôi muốn nói thế để từ chối, nhưng thực sự thì nhân sự trong làng đã giảm nhiều.
Dẫu sao, tôi đã đoán là sẽ có cách cuộc chiến lãnh thổ diễn ra quanh đây, nên chấp nhận họ cũng ổn thôi.
Bây giờ nhận họ vào, nhưng lỡ họ phản bội lại thì sao?
Mặc dù vẫn có lo lắng, nhưng đến lúc đó cứ diệt sạch là ổn thôi. Tôi, không dung thứ sự phản bội.
Để dẫn dắt các Ma vật, chỉ bằng ý tưởng là không thể đủ. Mà phải có sự lãnh triệt.
Tôi đã nhất quyết rồi, sẽ chấp nhận mấy kẻ này.
Tôi, lại tự thuyết phục mình lần nữa.
Một khi họ phản bội, tôi sẽ gϊếŧ tất cả!……
Nhưng… sao tôi lại dễ dàng có cái ý nghĩ sẽ gϊếŧ bọn họ kia chứ.
Đến tôi mà còn ngạc nhiên với bản thân nữa là.
Ờ, nỗi lo đó, tốt hơn nên để sau đi.
Nhân thể, đây chỉ là những người đại diện thôi, thực sự họ có bao nhiêu người vậy?Tôi chợt nhận ra phải nghĩ ra tên cho tất cả bọn họ, nên buông một tiếng thở dài…
Và mỗi nhóm Goblin đó, bèn cử người quay về làng mình để báo tin.
Và, chúng tôi lắng nghe câu chuyện từ những đại diện cho làng còn ở lại.
Lắng nghe câu chuyện, và tóm tắt lại như sau…
Trước hết, là về nguyên nhân khiến khu rừng lâm vào tình trạng lôn xộn.
Trong suốt cuộc tấn công của tộc Nha Lang, làng của Rigurdo đã bị bỏ mặc, lý do là vì họ không thể cung cấp viện trợ.
Tộc Đầu heo {Orc}, tộc Người thằn lằn {Lizardman}, và … cả tộc Quỷ lớn {Ogre}![1]
Đó là những nhóm Ma vật có trí tuệ trong rừng già, họ đều bắt đầu hoạt động nhằm hướng đến bá quyền của rừng rậm.
Cho đến nay, tuy đã có chiến đấu, nhưng họ đều có thỏa thuận ngầm, rằng sẽ không đi đến mức có xung đột vũ trang.
Tuy nhiên, trước sự biến mất của Người bảo vệ rừng, những sự giận dữ từ trong quá khứ sẽ rất dễ phát động.
Vốn dĩ, Ma vật có tập tính hay khoe khoang về sức mạnh của mình.
Cho nên, nhằm giải tỏa những sự giận dữ kìm nén từ bao lâu, mỗi tộc đều đang tích cực chuẩn bị.
Tộc Quỷ nhỏ {Goblin} là một tộc rất yếu, nên trước các tộc kia, họ chỉ có thể bị chà đạp mà thôi.
Mỗi Tộc trưởng {Goblin} đều rất hoảng loạn.
Theo tình hình này, họ sẽ bị cuốn vào cuộc chiến, và bị tiêu diệt thôi.
Trong cuộc họp của các Tộc trưởng, họ thảo luận mỗi ngày, nhưng đó lại những Ma vật thiếu trí khôn.
Cho nên, chẳng có một ý tưởng nào được đưa ra cả…
Ngay lúc đó, lại có báo cáo về cuộc tấn công của tộc Nha Lang, cũng không mấy xa lắm. Thế nên, tộc đàn của Rigurdo mới bị bỏ rơi.
Ấy thế mà…
Vào lúc lương thực dự trữ trở nên khan hiếm, lại có thêm tin tức xấu, đó là báo cáo về một mối đe dọa mới nữa cho khu rừng.
Đó là về những con Hắc thú cùng với người cưỡi nó.
Những kẻ đó chạy băng băng trong rừng như thể đang trên cánh đồng vậy, và họ săn bắt những Ma vật mạnh mẽ sống trong rừng.
‘Đó là ai vậy nhỉ?’ là nỗi ngạc nhiên của họ khi nghe báo cáo.
Rõ ràng, họ trông từa tựa như Goblin vậy…
Vậy nên, khi được báo cáo, phản ứng của họ liền phân ra.
Cho tới bây giờ, có nhóm chủ trương xin được cậy vào sự bảo vệ của bọn họ.
‘Đáng nghi lắm! Bẫy rập đó!’ là chủ trương còn lại.
Với những người bảo đó là cạm bẫy, ‘Không có lý do gì đâm đầu vào bẫy cả!’, họ từ chối như thế dù đã nghe thuyết phục.
Mà, dù cho đó có không là bẫy đi nữa, cũng chẳng cần thiết phải chấp nhận cả.
Thật buồn cho nhưng kẻ không có trí khôn, không thể đưa ra một kết luận nào cả.
Do đó, những người tìm sự bảo vệ cử ra những đại diện, và đi đến nơi đây.
Hiểu rồi.
Mà, đó là câu chuyện của những kẻ ruồi muỗi. Tuy nhiên, đây là các Goblin yếu đuối, nhỏ bé, và thiếu trí khôn. Nên đó là chuyện khó tránh khỏi.
Dẫu sao, tôi đã quyết định sẽ chấp nhận họ.
Nhưng chỉ với những ai đi đến đây thôi.
Tôi bảo với các đại diện Goblin đến đây như thế.
Nghe lời tôi xong, các Goblin đó quay về làng của họ ngay.
***
Đây, là vấn đề rồi.
Ngay khi nhìn thấy các Goblin đến, tôi đã nghĩ như vậy.
Đây… chẳng phải quá nhiều sao?
Trong không gian của làng này, chẳng thể nào chứa hết được cả.
Bạn hỏi vì sao tôi lại lo lắng về chuyện đó?
Trong những ngày tiếp theo, những cây rìu được tạo thành, và được dùng để đốn hạ cây rừng, tuy những cây gỗ dã được gia công, nhưng vẫn chưa dùng để dựng nhà.
Kaijin sẽ đảm nhận mọi vấn đề liên quan đến gỗ rừng.
Còn 3 anh em Dwarf kia, họ lo gia công các bộ da lông, nhằm may quần áo cho các Hobgoblin.
Bộ 3 anh em Dwarf đó, nhìn vào các người nữ {Goblina} với ánh mắt khác thường.
Nếu nhờ vậy mà họ làm nhanh được thì cũng tốt chán!
Vào đúng lúc tôi bảo họ làm nhanh tay lên, thì bọn họ đến.
4 tộc đoàn, tổng số khoảng 500 người.
Những người còn lại, phe phản đối, thì ở lại làng.
Bọn họ chọn ở lại.
Nhưng hiện giờ, công việc chưa dứt.
Tôi nghĩ vậy, và kiểm tra lại bản đồ trong trí não.
Nơi cần tìm, dĩ nhiên là nơi nào trống trải, gần nguồn nước để khai phá đất nông nghiệp.
Tôi bước đến nơi gần nhất thỏa điều kiện của mình…
Đó là nơi gần với các hang động lúc đầu.
Hừm.
Tôi gọi Rigurdo đến, hỏi han về tình hình quanh khu đó.
“Xung quanh đây, là khu vực bất khả xâm phạm. Còn bên trong động, không giống trong khu rừng, là nơi ở của rất nhiều Ma vật mạnh…”
“À, không có vấn đề gì đâu. Ta từng sống trong đó mà.”
“Ha! Ngài nói thật ạ!!!”
“Không, ta vốn được sinh ra trong đó mà, nên không sao đâu.”